Hạ Hầu Uyên nghiến răng nghiến lợi, vốn biết bản thân không thể làm gì, nhưng lại không biết giờ nên xử trí ra sao…Đúng lúc này, lại thấy một viên tiểu tướng dắt theo một con ngựa, bước nhanh đến trước mặt Hạ Hầu Uyên.
- Tướng quân, con ngựa này rất kì lạ!
- Có gì kì lạ?
Tiểu tướng tên là Phí Diệu, cũng là bộ khúc của Hạ Hầu Uyên. Tuy rằng hiện giờ Hạ Hầu Uyên vô cùng tức giận, nhưng ở trước mặt quân tướng vẫn phải dè cơn giận đó xuống.
Phí Diệu nói:
- Tướng quân mời xem, yên và bàn đạp trên con ngựa này dường như đã trải qua cải tiến, kiểu dáng không giống với cái chúng ta sử dụng.
- Sao?
Hạ Hầu Uyên nghe được cũng ngẩn người ra, vội đi lên trước, cầm lấy dây cương trong tay, cần thận đánh giá con chiến mã này. Nhìn qua, dường như quả thật là không giống nhau! Hạ Hầu Uyên nhíu mày, trầm ngâm một chút, liền xoay người trèo lên lưng ngựa. Sau khi cưỡi con ngựa này đi vài vòng, sắc mặt của y liền thay đổi. Thân là tướng lính, Hạ Hầu Uyên sao có thể không cảm nhận thấy yên ngựa và bàn đạp có vấn đề, quả là khác với bình thường?
- Ngươi hãy kiểm tra tất cả số ngựa chưa?
- Dạ đã kiểm tra, toàn bộ số ngựa đó đều vậy.
Hạ Hầu Uyên lập tức nói:
- Truyền lệnh của ta, thu nạp tất cả số ngựa đó lại, tuyệt đối không để lọt một con.
- Vâng!
Chuyện này Lưu Sấm có ý gì?
Hạ Hầu Uyên có chút bối rối...y không tin đây là sự bố trí sơ sẩy của Lưu Sấm, nghĩ đến trong lòng Lưu Sấm biết rõ, nếu kỵ quân có được yên ngựa và bàn đạp kiểu này, sức chiến đấu có thể tăng gấp đôi. Tuyệt đối không được xem thường điều này, vì nó vô cùng quan trọng khi trên chiến trường.
Nếu như nói cái này là do Lưu Sấm cố ý để lại, dường như cũng không hợp lý.
Hạ Hầu Uyên thực sự không hiểu! Rốt cuộc trong hồ lô của Lưu Sấm hắn có chứa loại thuốc gì đây?
- Phí Diệu, ngươi lập tức dẫn người, đem số chiến mã đó đến Hứa Đô, giao cho Tuân thượng thư.
Phí Diệu không dám chậm trễ, vội nhận lệnh đi ngay.
Hạ Hầu Uyên thì vẫn dừng lại bên bến, sai người tìm kiếm khắp nơi...Đồng thời, y còn phái người tới Võ Thành điều động thuyền. Rồi cả thông báo cho Tào Tháo biết về tin Lưu Sấm chạy trốn. Nhưng y biết rõ, đợi đến lúc thuyề từ Võ Thành đến thì Lưu Sấm chắc chắn đã cao chạy xa bay từ lâu rồi. Lần này để hắn chạy thoát, không khác gì thả hổ về rừng.
Tuy nhiên, Lưu Sấm trốn thoát, đáng nhẽ ra phải chạy về phía đông mới đúng. Dù sao Băc Hải quốc và Đông Lai, đều nằm ở phía đông. Nhưng Lưu Sấm lại chạy về hướng bắc...thậm chí còn vượt qua Hoàng Hà, chẳng nhẽ, hắn muốn buông tha cho cơ nghiệp hai nơi Bắc Hải và Đông Lai, tìm đến nương tựa Viên Thiệu hay sao?
Trước đây, Hạ Hầu Uyên nóng lòng đuổi bắt Lưu Sấm nhưng cũng chưa có suy nghĩ thấu đáo. Lúc này thấy việc đuổi bắt hắn là vô vọng, Hạ Hầu Uyên mới tỉnh ngộ, phương hướng mà Lưu Sấm chạy, dường như là không bình thường.
Không đúng, người này nhất định là còn có hậu chiêu.
Hạ Hầu Uyên càng nghĩ, lại càng thấy có vấn đề. Y không dám tiếp tục dừng lại bên bến, vội vàng trở về Thành Cao, phái người đi Võ Đức thông báo Tào Tháo. Đồng thời, vì y thân là thái thú Dĩnh Xuyên, nên không thể rời khỏi vị trí. Mà giờ đã rời khỏi Dĩnh Xuyên cả ngày, nếu chẳng may lúc này Trương Tú xuất binh, mà y lại không ở Dĩnh Xuyên, chẳng phải là làm hỏng thờ cơ chiến đấu sao? Cho nên, Hạ Hầu Uyên viết cho Thành Cao một phong thư, nói rõ chuyện hiện giờ, rồi sau đó lần thứ ba phái người đi Võ Đức. Sau khi trời sáng, y nhận được tin tức, Tuân Úc lệnh cho y trở về Dĩnh Xuyên. Còn chuyện Lưu Sấm, không còn can hệ đến y nữa, Tuân Úc sẽ phái người đến giải thích chi Tào Tháo, Hạ Hầu Uyên không được tự ý rời đi.
Lần này để Lưu Sấm chạy mất, sau này ắt thành mối họa lớn.
Thời điểm Hạ Hầu Uyên rời Thành Cao đi, nhìn bờ bắc của Hoàng Hà trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Đồng thời, y âm thầm tán thưởng:
- Chắc rằng tất cả mọi người đã lầm, tưởng rằng Lưu Mạnh Ngạn là kẻ hữu dũng vô mưu...lần này hắn dùng chiêu Kim Thiền Thoát xác để ra khỏi Dĩnh Xuyên. Dù trước đây Chủ công cũng kiêng kị kẻ này, nhưng thiết nghĩ ông ta vẫn quá xem nhẹ hắn.
******
Lý Thành, trực thuộc Huyện Ôn, là một trấn nhỏ của nó. Nó nằm ở bờ nam Tế Thủy, hướng về phía đông qua Tế Thủy đó là Bình Cao, hướng tây ba mươi dặm đó là thị trấn Huyện Ôn. Sau khi đám người Lưu Sấm vượt qua sông, thì suốt đêm đi về hướng Lý Thành trấn. Tuy nhiên, bọn họ lại không đi thẳng đến Thành trấn, mà là đi thẳng đến mọt tòa điền trang ngoài thành.
- Hoàng Thúc, đã lâu không gặp!
Sau khi đoàn người Lưu Sấm tiến vào Điền Trang, chỉ thấy có một thanh niên ra nghênh tiếp.
Trong ánh lửa, Lưu Sấm chỉ liếc một cái đã nhận ra, người thanh niên này chính là Tư Mã Ý. Trong lòng dù đã có chút chuẩn bị, nhưng Lưu Sấm vẫn ngây người ra. Hắn xoay người xuống ngựa, hướng về Tư Mã Ý chắp tay nói:
- Trọng Đạt, đa tạ người ra tay tương trợ.
Tư Mã Ý mỉm cười, tiến lên kéo lấy tay Lưu Sấm.
- Ta biết rằng trong lòng Hoàng Thúc, nhất định có rất nhiều sự ngờ vực. Tuy nhiên nơi này không phải là chỗ tiện nói chuyện, chúng ta vào nhà nói sau…Nơi này vô cùng an toàn, Hoàng Thúc không cần lo lắng. Ta đã sắp xếp thỏa đáng hết, đợi sau khi hừng đông sẽ đưa Hoàng Thúc lên phía bắc.
- Trong Đạt, sẽ không liên lụy ngươi chứ.
- Yên tâm, nơi này là điền trang, không phải là sản nghiệp của Tư Mã thị, trên danh nghĩa là sản nghiệp của thương gia giàu có Tô Song ở Kỳ Châu…Nhiều năm trước Tô thị tới đây, âm thầm hợp tác cùng Tư Mã thị, cũng được coi là đồng minh. Đợi sau khi trời sáng, Hoàng Thúc sẽ gia nhập thương đội của Tô thị, rời khỏi Hà Nội.
Tư Mã Ý tỏ ra vô cùng thoải mái, nên vừa mở miệng đã nói hết mọi việc. Gã làm như vậy, cũng là vì để Lưu Sấm an tâm. Dù sao hiện tại Lưu Sấm đang lâm vào cảnh nguy hiểm, cho dù có chút đề phòng, cũng là hợp lý.
Thấy Tư Mã Ý nói vậy, Lưu Sấm tuy rằng trước đó vẫn có cảnh giác, nhưng hiện giờ đã bớt căng thẳng hơn. Hắn lệnh cho Bàng Đức và Ngô Ban xuất bộ đóng quân ở trong điền trang, rồi sau đó đem theo Gia Cát Lượng và Hạ Hầu Lan đi theo Tư Mã Ý đến một gian phòng bí mật.
- Hiện giờ chắc Hoàng Thúc đang thấy vô cùng kì lạ, tại sao ta lại phải giúp người?
- Mặc dù ta và Trọng Đạt có duyên gặp một lần, nhưng điều đó không đáng để Trọng Đạt phải mạo hiểm tính mạng của gia đình để giúp ta. Tuy rằng lần này ngươi giúp ta, nhưng ta vẫn cần lời giải thích. Nếu không thể giải thích đực, đừng trách ta vô tình.
Tư Mã Ý khe khẽ thở dài:
- Hoàng Thúc, trong lòng ngươi nghi hoặc ta có thể lý giải được. Hoàng Thúc cũng biết lần trước vì sao mà ta lại đi theo Hồ Chiêu đến Cao Mật? Tuy rằng Hồ Chiêu tiên sinh có ơn thụ nghệ cho ta, nhưng nói thật, khi đó Cao Mật vẫn chưa đủ hấp dẫn đối với ta. Ha ha, sở dĩ ta đi Cao Mật là vì phụng ý của gia phụ đến đó xem xét.
- Ngươi nói là…
Lưu Sấm nhíu mày, có chút không hiểu.
Ngay cả Gia Cát Lượng và Hạ Hầu Lan cũng tỏ vẻ nghi hoặc.
Tư Mã Ý hạ giọng nói:
- Kỳ thật, ta và Hoàng Thúc chính là anh em bà con.
- Hả?
- Mẹ đẻ của Hoàng Thúc là cô ta.
- Cái gì?
Lưu Sấm nghe được nhất thời thấy vô cùng hoảng sợ. Hắn nhớ lại, mẹ đẻ của hắn quả thật mang họ Tư Mã. Nhưng trước đó, hắn cũng không có đem dòng họ của mẫu thân và dòng họ Tư Mã ở Huyện Ôn liên hệ với nhau. Phải biết rằng, không chỉ có một dòng họ Tư Mã thị ở Huyện Ôn không thôi, vì sau này ở Dĩnh Xuyên cũng có một dòng họ Tư Mã, nhận vật đại biểu đó chính là Thủy Kính tiên sinh Tư Mã Huy…Lưu Sấm vẫn cảm thấy, họ Tư Mã của mẫu thân hắn có liên quan đến Tư Mã ở Dĩnh Xuyên. Dù sao, Lưu Đào là người Dĩnh Xuyên, họ Tư Mã kia cũng là người ở Dĩnh Xuyên, khả năng có liên quan sẽ lớn hơn.
Nào ngờ….
Suy nghĩ của Lưu Sấm lập tức rối loạn. Mẫu thân không ngờ là tộc nhân Tư Mã huyện Ôn?
Gia Cát Lượng cũng vô cùng kinh ngạc, gã đoán dược đủ loại kết quả, nhưng lại không ngờ đến một đáp án như vậy. Nếu là như vậy thì việc Tư Mã Ý giúp Lưu Sấm, cũng đã có lời giải thích hợp lý.
- Khổng Minh, Hành Nhược các ngươi đi ra ngoài một chút.
Bên trong đó nhất định có bí ẩn gì, nếu không việc mẫu thân hắn là tộc nhân Tư Mã thị, vậy tại sao lại không được làm chính thất? Mà Tư Mã thị cũng không biểu hiện chút quan hệ gì, cho dù Tuân Kham hay đám người Chung Diêu, dường như bọn họ đều biết nội tình bên trong, nhưng không ai nói lời nào.
Gia Cát Lượng và Hạ Hầu Lan nhìn nhau, vội lui ra.
- Trọng Đạt, Gia mẫu thật sự là...
Tư Mã Ý lộ ra một chút cười khổ, nhẹ nhàng gật đầu.
- Chuyện này, ta cũng mấy năm trước đây mới được biết. Hoàng thúc còn nhớ, cuối năm ngoái người trở về Hứa Đô, liền gặp phải chuyện ám sát hay không? Sự kiện đó, là do gia phụ sắp xếp...Tào công một mực không chịu để người gặp mặt thiên tử, nếu chyện này kéo dài lâu, người cũng không có ích lợi gì, thế nên gia phụ đã sắp xếp chuyện đó.
Thứ nhất là vì muốn tạo thanh thế cho người; thứ hai cũng là vì muốn mượn cơ hội này, khiến Tào Công gia tăng bảo vệ cho người. Bởi lúc ấy trong thành Hứa Đô rất nhiều người muốn gây bất lợi cho ngươi. Sau chuyện ám sát đó, tất cả mọi người sẽ càng chú ý đến ngươi, kể cả những kẻ có ý đồ xấu cũng phải kiêng kị người vài phần. Sau chuyện đó, gia phụ mới đem quan hệ của chúng ta nói cho ta biết.
Hóa ra...
Lưu Sấm không khỏi âm thầm cười khổ. Cho tới nay, hắn vẫn suy đoán đó là sát thủ ở ngoài dịch quán gây nên, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến, lại là một tay Tư Mã Phòng làm ra.