- Công tử vẫn chưa phân bảo gì, chỉ nói cho chúng ta theo kế mà hành sự. Hắn còn nhắc nhở mọi người nhất thiết không được rung cây động rắn, tất cả các hành động đều bắt buộc bí mật tiến hành, không được để lộ cho người khác biết, mười vạn nhân khẩu có thể phân tán định cư, đợi đến sau khi Trường Văn nói động được Viên Thiệu đồng ý hoán đổi thành trì mới có thể giương cờ gõ trống hành sự, về phần phía công tử, ngài nói ngài tự biết tìm cách thoát thân, chậm nhất giữa năm năm tới ngài nhất định sẽ rời khỏi Hứa Đô, cho nên mời các vị tận tâm hành sự.
- Chúng ta nhất định tuân theo sắp xếp của công tử.
Bọn người Thái Sử Từ đứng dậy đồng thanh hồi đáp. Đợi sau khi đoàn người rời đi rồi, Gia Cát Lượng đột nhiên nói:
- Hợi thúc, cháu muốn đi Hứa Đô.
- A?
- Mạnh Ngạn ca ca dấn thân vùng hiểm nguy, cháu sao có thể ngồi nhìn không quan tâm? Trịnh Sư cũng nói, cháu có thể đi ra ngoài du lịch một phen, nghĩ như vậy cũng đúng là thời điểm.
Gia Cát Lượng đã mười tám tuổi Mà nay, y thân cao tám thước, gương mặt tuấn lãng. Sau khi đi theo Trịnh Huyền hai năm cầu học, tác phong có càng thêm nhiều sự tự tin.
Quản Hợi trầm ngâm một lúc, gương mặt giãn ra cười nói:
- Khổng Minh đã lớn rồi, cũng nên ra ngoài rèn luyện một phen mới đúng. Khi ta mười tám tuổi thì đã là tiểu soái một phương, dưới quyền dẫn dắt gần nghìn người, nếu như Khổng Minh đã có lòng này vậy thì theo ý của cháu đi, ta cũng biết nếu cưỡng ép ngăn cấm cháu, tên tiểu tử cháu cũng sẽ lén lén lút lút chạy đi Hứa Đô, vậy thì cho cháu đi mở mang kiến thức một phen.
Ông nói đến chỗ này ánh mắt liền chuyển hướng tới Võ An Quốc và Tiêu Lăng.
- Tử Thăng!
- Vâng!
- Ngươi dẫn theo ba trăm Phi Hùng Kỵ bảo hộ Khổng Minh đi Hứa Đô....Nguyên Tắc, Mạnh Ngạn có giao phó sai ngươi đi tìm Hoa Đà tiên sinh để trị liệu vết thương trên cánh tay ngươi đấy.
Võ An Quốc nghe nói bỗng ngẩn người, chợt ngạc nhiên vui mừng nói:
- Quản Công, cánh tay này của ta vẫn còn cứu được sao?
- Ta cũng không rõ lắm, nhưng Hoa tiên sinh đã có thể trị liệu vết thương của Ôn Hầu chắc rằng tất cũng có thể trị liệu cho ngươi. Về sau này khi chúng ta đi tới Liêu Đông tất nhiên cũng sẽ có càng nhiều chiến sự, đến lúc đó hy vọng rằng ngươi trung phong xông trận, mỗi trận đều giành trước, đừng phụ lòng kỳ vọng của công tử.
Võ An Quốc kích động không ngừng, liên tục gật đầu.
Sau khi Quản Hợi đem các việc sắp xếp thỏa đáng xong liền đứng dậy hướng về phía Trần Cung vái chào.
- Công Đài tiên sinh, tiếp theo đều nhờ vào ngươi rồi, mong chú ý nhiều hơn!
Tháng mười hai năm Kiến An thứ ba, cả đoàn người Lưu Sấm thuận theo đường Tuy Thủy tây tiến đến được Tương Ấp. Rồi sau đó bọn họ chuyển đường từ Tương Ấp, qua kênh Lãng Thang chạy thẳng đến Hứa Đô
Đi cả chặng đường này cũng được coi là bình yên. Vốn sứ đoàn Chung Diêu chẳng qua có tám trăm người nhưng sau khi đến Hạ Khâu, Tuân Du điều động một nghìn hai trăm gia thần hội hợp một nơi cùng với Chung Diêu.
Sứ đoàn hai nghìn người trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi Từ Châu. Tuy là không ít người muốn trên đường phục kích Lưu Sấm nhưng nhìn thấy đội ngũ quy mô như vậy cũng đành bỏ đi ý định, thu quân quay về doanh trại. Tuân Du, Chung Diêu lại làm sao không rõ điểm này chứ? Trận chiến Từ Châu, Lưu Sấm chém giết nhiều người của Tào tướng, càng không cần nói trên đồi Bồ Cô, giết đến mức Tào quân người ngã ngựa đổ. Có rất nhiều tướng lĩnh Tào quân mang hận trong lòng với Lưu Sấm, càng không nói tới Lưu Sấm và Lưu Bị còn có thâm thù tựa hải, Chung Diêu lại làm sao có thể phòng bị chứ? Cho nên ông đã sớm thương lượng thỏa đáng với Tuân Du, đồng thời tại Hạ Khâu sắp xếp hơn một nghìn gia thần.
Hai nghìn binh mã cho dù là gặp phải phục kích cũng có thể chống đỡ được một trận, càng không cần phải nói trong đội ngũ này còn có sự tồn tại một sát thần là Lưu Sấm. Cũng là vì lý do này không ít tướng lĩnh Tào quân trong lòng dù có ác tâm, đến cuối cùng cũng đành lặng lẽ rút quân.
Đoàn người Lưu Sấm sau khi thuận lợi rời khỏi Từ Châu, cả một đường đi đi nghỉ nghỉ không nhanh không chậm. Cũng cùng lúc đó, Tào Tháo cũng bắt đầu kết thúc công việc tại Từ Châu. Lão lệnh Chu Linh làm Thái thú Quảng Lăng, Tang Bá là Lang Gia tướng, tiếp tục lưu lại đóng giữ Từ Châu. Cha con Trần Khuê, Trần Đăng thì được Tào Tháo đưa đi Hứa Đô. Sau khi mất đi căn cơ, cha con Trần thị tự nhiên không còn khí thế căn cơ như ban đầu nữa, tuy rằng không hề bằng lòng nhưng cũng chỉ có thể nghe theo sắp xếp của Tào Tháo.
Quận Bành Thành thì giao cho Nguyên Hải Tây lệnh Lương Tập làm chức Thái thú Bành Thành. Từ Tuyên làm Hạ Bì lệnh, đóng ở thành Hạ Bì. Về phía quận Đông Hải, Tào Tháo sắp xếp em trai của Biện phu nhân là Biện Bỉnh làm Thái thú Đông Hải.
Sau khi sắp xếp một phen như vậy, lực khống chế của Tào Tháo đối với Từ Châu đạt được sức mạnh cực lớn, đặc biệt là Chu Linh đóng thủ tại Quảng Lăng càng có thể miễn đi sự uy hiếp của Giang Đông Tôn Sách, Chu Linh này cũng là một viên Đại tướng dưới quyền Tào Tháo, đi theo Tào Tháo đã lâu, rất mực trung thành đối với Tào Tháo.
Sau khi đem tất cả các việc sắp xếp thỏa đáng cũng gần đến tháng mười hai. Tào Tháo không dám tiếp tục ở lại tại Từ Châu, cho nên liền đem theo binh mã, khải hoàn quay về triều.
Tào Tháo là lo lắng Viên Thiệu Hà Bắc cho nên cố gắng đẩy nhanh hành trình.
Khi đoàn người Lưu Sấm tới được Yên Lăng, đoàn quân binh mã tiên phong của Tào Tháo cũng đến được Thần Đình. Biết được Lưu Sấm ở tại Yên Lăng, Tào Tháo lại lập tức lệnh người đi trước cho gọi, vốn Lưu Sấm chuẩn bị đi thẳng hướng tới Hứa Đô, khi nhận được yêu cầu gặp mặt của Tào Tháo thì đành phải chuyển tới Tân Cấp gặp mặt với Tào Tháo.
Ngày mười tám tháng mười hai năm Kiến An thứ ba, Lưu Sấm theo Tào Tháo cuối cùng tới được bên ngoài thành Hứa Đô. Từ xa nhìn lại, liền nhìn thấy tụ tập rất nhiều người ở bên ngoài thành Hứa Đô, tiến về phía trước nghênh đón đoàn quân khải hoàn của Tào Tháo trở về.
- Mạnh Ngạn, vẫn là thể diện của ngươi lớn!
Sau khi Tào Tháo nhìn thấy mấy khuôn mặt thân quen trong đám người, không kìm được ngồi trên ngựa quay đầu lại nói với Lưu Sấm.
Lưu Sấm ngẩn người có chút không hiểu rõ ý của Tào Tháo. Ngược lại Chung Diêu ở bên cạnh giải thích rằng:
- Mạnh Ngạn, Xa Kỵ tướng quân cũng tới rồi.
- Xa Kỵ tướng quân?
Lưu Sấm thuận theo tay chỉ của Chung Diêu nhìn đi liền nhìn thấy một nam nhân tuổi trung niên dưới sự bao quanh của đám đông gia thần đứng tại trong đình Thập Lý.
Xa Kỵ tướng quân Đổng Thừa? Trong lòng Lưu Sấm có chút dao động, lập tức hiểu rõ ý bên trong của Tào Tháo. Tuy nhiên hắn lại không hề biểu hiện ra ngoài mà nghi hoặc nói:
- Đó là ai vậy? Ta chưa từng gặp người đó.
- Xa Kỵ tướng quân chính là quốc trượng Đổng Thừa.
Lưu Sấm không quen biết Đổng Thừa cũng là điều hợp tình hợp lý. Tào Tháo chỉ là tùy miệng nói một câu cũng không có ý khác, Lưu Sấm từ nhỏ đã lưu lạc tại nhân gian, luôn ở tại quận Đông Hải, vốn chưa từng đặt chân tới Hứa Đô, làm sao có thể biết được Đổng Thừa chứ? Nhưng Đổng Thừa này vốn xưa nay kiêu căng, là người kiên định của phái Bảo hoàng, giữa Tào Tháo và Đổng Thừa cũng không có ít mâu thuẫn, hôm nay thấy Đổng Thừa xuất hiện tại Đình Thập Lý cho nên lão không kìm được mà nói châm chọc hai câu....
Không phải là châm chọc Lưu Sấm mà là muốn châm kích Đổng Thừa.
Bọn các ngươi không phải là luôn ủng hộ Lưu Sấm sao? Đến nay Lưu Sấm bị ta đưa trở về rồi xem các ngươi vẫn còn lời nào để nói không.
Đổng Thừa đứng bên trong đám người, nụ cười chân thành gật đầu vuốt râu. Nhưng cuối cùng là gật đầu đối với ai? Sợ rằng chỉ có ông ta mới biết rõ...
Lưu Sấm ngồi trên ngựa khuôn mặt vô cảm, sau khi nhìn Đổng Thừa hai cái liền không nói thêm lời nào nữa, chỉ theo Tào Tháo đi tới cửa thành Hứa Đô.
- Nghe nói Tư Không thảo phạt nghịch quân giành được thắng lợi trở về. Hoàn nhận được lệnh của bệ hạ cùng với Tuân Thượng Thư dẫn theo văn võ bá quan đi tới trước nghênh tiếp, chúc mừng Tư Không thảo phạt nghịch tặc chiến thắng, ngày trung hưng Đại Hán không còn dài nữa rồi.
Ngoài cửa thành một người nam nhân trung niên thân hình cao lớn cùng với nam tử khoảng ba mươi tuổi sát vai đứng cùng nhau.
Tào Tháo quay người xuống ngựa, chúng tướng Tào quân cũng đều liên tiếp dắt ngựa mà đi. Lưu Sấm cũng xuống ngựa nhưng lại không theo Tào Tháo lên phía trước cùng với bách quan gặp mặt, chỉ một tay cầm kiếm Cự Khuyết đứng trong đám người.
- Đó chính là Đồn Kỵ Giáo úy, Trung Tán đại phu, quốc trượng Phục Hoàn.
Chung Diêu cũng đã theo Tào Tháo lên phía trước chào lễ, đứng bên cạnh Lưu Sấm lại là một người thanh niên có độ tuổi khoảng hai mươi tư đến hai mươi năm tuổi.
- Đức Tổ, bên cạnh Phục Quốc Trượng là người nào đó?
- Đó chính là Thượng Thư Lệnh, Tuân Úc Tuân Văn Nhược.
Thanh niên đó tên gọi là Dương Tu, con trai của Thái úy Dương Bưu. Cũng là tài tử có danh “ kê lặc” trên lịch sử, Dương Tu Dương Đức Tổ. Đầu năm Kiến An thứ ba, Tào Tháo sau khi thông qua Mãn Sủng thu thập Thái Úy Dương Bưu, làm yếu lực lượng phái bảo hoàng liền trục xuất chức quan của Dương Bưu, nhưng lão biết rõ, Huyền Nông Dương thị là vọng tộc Quan Trung, Dương Bưu càng là hậu duệ của danh thần Dương Chấn của Hán Thất, có uy vọng lớn không tả nổi. Cho nên Tào Tháo một tay đàn áp Dương Bưu đồng thời lại trưng tích con trai Dương Bưu là Dương Tu làm chủ bộ.
Lưu Sấm sau khi đến Tân Cấp gặp mặt cùng với Tào Tháo, Tào Tháo liền phái Dương Tu qua đó làm người dẫn đường cho Lưu Sấm. Dù sao Chung Diêu không thể nào luôn đi theo cùng với Lưu Sấm, ông tuy là mang danh nghĩa Thiên Sứ, nhưng sau khi đến Hứa Đô vẫn là phải nghe theo phân phó của Tào Tháo.
Lưu Sấm vốn đối với Dương Tu không có cảm tình tốt gì. Bởi vì trong sách sử, Dương Tu dường như là một kẻ khôn lỏi, thích thể hiện mà không có tài thực học của một thư sinh hủ nho. Nhưng sau khi tiếp xúc, Lưu Sấm đối với Dương Tu liền có thêm nhận thức mới...cảm thấy Dương Tu không giống như trong sử thư nói là người thích khoe khoang, ngược lại là người nho nhã, nói năng rất ôn hòa, không hề có kiểu lúc nào cũng cậy thế ép người, Lưu Sấm cảm thấy, Dương Tu người này cũng không phải loại người kiêu ngạo, ít nhất là trước mắt thấy được gã không giống như lịch sử nói là kẻ thích ba hoa, tự cho mình thông minh.
Tuân Úc sao?
Trong lòng Lưu Sấm chợt giật mình, ánh mắt đảo nhìn về hướng nam nhân bên cạnh Phục Hoàn. Cũng đúng lúc này người nam nhân đó cũng ngước đầu nhìn về phía Lưu Sấm...ánh mắt hai người gặp nhau, Tuân Úc đột nhiên nợ nụ cười ôn hòa.
Y nói với Tào Tháo hai câu rồi bước về hướng Lưu Sấm. Tuân Úc vừa mới bước đi đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của số đông người, Phục Hoàn vốn đang cười nói vui vẻ với Tào Tháo nhưng khi ánh mắt ông đặt trên người Lưu Sấm, con ngươi lóe lên một tia phức tạp.
- Quán Đình Hầu, nghe danh đã lâu không nghĩ được rằng hôm nay mới có thể gặp được, mỗ gia Tuân Úc nhận được ủy thác của bệ hạ đã đợi Quán Đình Hầu lâu rồi.
Cách đó không xa, sắc mặt của Tào Tháo cũng theo đó mà thay đổi!