Trong Huyện thành Cao Mật, Quản Hợi mặt trầm như nước, Hoàng Trung không nói một lời. Mà ba người Bộ Chất, Trần Kiểu và Trần Quần ngồi ở một bên, còn một bên thì là bọn người Thái Sử Từ, Hứa Chử.
Trần Cung ngồi tại một bên, lẳng lặng quan sát biểu cảm của mọi người, không khỏi trong lòng cảm thán mà rằng: thủ hạ của Công tử đều là một đám người trung thành tận tâm.
Thái Sử Từ tức giận nói:
- Nếu như Công tử đã đi Hứa Đô, vậy ngươi vì sao còn quay lại?
Từ Thịnh trên khuôn mặt đầy xấu hổ, cúi đầu không nói một lời. Bao gồm cả Hứa Chử, Võ An Quốc, Hoàng Trân và Tiêu Lăng càng một mặt đầy xấu hổ.
- Tử Nghĩa, việc này không trách bọn họ được, ta nghĩ chắc là Công tử sớm đã có sắp xếp cho nên mới một mình đi tới Hứa Đô.
Bộ Chất đứng lên động viên trấn an Thái Sử Từ. Y từ trong tay áo lấy ra một bức thư, quơ quơ trước mặt mọi người:
- Lý do Công tử đi Hứa Đô cũng là vì chúng ta cầu một con đường sống, Khang Thành Công hôm qua phái Khổng Minh đưa thư, nói rõ tường tận về những sắp xếp của Công tử. Lần này Công tử đi Hứa Đô tuy rằng nói là lành ít dữ nhiều nhưng cũng là vì chúng ta mà cầu lấy một chút tiền đồ, do vậy Tào Tháo trong khoảng thời gian ngắn không thể động binh đối với Bắc Hải, cũng là như vậy mà giúp chúng ta có cơ hội để có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn được.
Chư quân, đều là tâm phúc của Công tử, cho nên mời mọi người tới để thương thảo tiền đồ sau này. Công tử có lời: Bắc Hải quốc lần này nguy cấp tồn vong, nếu người nào nguyện cùng công tử đi trên cùng một con thuyền mời ở lại, nếu như thấy tiền đồ tăm tối cũng có thể mời bây giờ rời đi. Nhưng nếu như bức thư này sau khi được mở ra, thì mọi người liền trở thành đám kiến trên cùng một sợi dây, đến khi đó còn có ai phản bội vứt bỏ tín nghĩa, Bắc Hải cho dù chỉ còn một hơi thở thì có chân trời góc bể cũng sẽ truy sát không ngừng, mời các vị suy nghĩ kỹ mà quyết định.
Bộ Chất nói xong liền đưa qua đưa bức thư cho Quản Hợi.
Luận võ lực, Quản Hợi không bằng được Thái Sử Từ, Hứa Chử, Hoàng Trung, Luận tài cán ông càng không thể nào so sánh được với đám người Bộ Chất, Trần Kiểu, Trần Quần, Lã Đại. Nhưng Quản Hợi là trưởng bối của Lưu Sấm, càng là trọng thần được Lưu Sấm ủy thác khi rời khỏi Bắc Hải. Tại bên trong Bắc Hải quốc thanh danh của Quản Hợi không thấp. Ông nhận lấy thư tín, ánh mắt đảo qua mọi người bên trong phòng khách:
- Thời gian một nén hương, nếu như bây giờ rút lui vẫn còn kịp. Sau một nén hương ta sẽ mở bức thư tín này, đến khi đó mới rút lui liền bị xem là phản nghịch giết chết không tha, các vị mời suy nghĩ cặn kẽ.
- Lão phu cả nửa đời người cúi đầu buồn bực mà không đạt được ý nguyện. Hôm nay được công tử xem trọng mời ta từ Kinh Châu đến đây...tuy rằng nói là thời gian không nhiều nhưng cũng là cực kỳ thoải mái, ta không biết nếu rời khỏi Bắc Hải thì có thể đi đến đâu? Ta ở lại đây nguyện tuân theo sắp xếp của công tử, không cần phải thám thính, lão phu quyết không đi, chỉ cần yên tâm là được.
Hoàng Trung vuốt râu mà cười, nét mặt thoải mái. Tại Bắc Hải, cũng là có Quản Hợi và ông ta có tuổi tác tương đương, lại đều là võ nhân, tuy có khác biệt về cảnh giới nhưng đều thường xuyên giao lưu luận bàn.
Sau khi Hoàng Trung mở miệng, Cam Ninh, Thái Sử Từ, Hứa Chử cũng lần lượt đứng ra.
Sau khi trầm ngâm, Trần Quần nói:
- Công tử và ta đều xuất thân từ Dĩnh Xuyên, vui buồn cùng chia, đương nhiên là sẽ đi theo.
- Trịnh Sư nói ta là phụ tá Công tử, ta cũng nguyện ở lại.
Sau đó là Hoàng Trân, Từ Dịch, Tiết Văn, Trịnh Nhân cũng đều lần lượt biểu thị ý nguyện ở lại, đợi sau khi tất cả mọi người đều biểu thị lập trường xong, Quản Hợi đứng dậy phất tay ra hiệu nói:
- Người đâu, đóng chặt hết các cửa...trong vòng trăm bước không được cho những người không liên quan lại gần, kẻ cãi lời giết chết không tha.
Lời nói vừa dứt liền thấy cửa lớn phòng khách từ từ khép lại.
Sau khi Quản Hợi mở thư tín ra đưa cho Bộ Chất, Bộ Chất lướt mắt qua lại đưa cho Trần Quần. Trần Quần mở bức thư nhanh chóng xem hết, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Công tử muốn ta bí mật đi sứ Nghiệp Thành?
Bộ Chất nói:
- Trường Văn, trong những người ngồi đây, trừ Trường Văn ra lại có ai có thể đảm nhiệm trọng trách này?
Y nói xong ra hiệu Trần Quần đưa bức thư tới tay cho bọn người Thái Sử Từ.
- Sớm từ ba năm trước, Công tử ban đầu định cư ở Bắc Hải thì đã có dự cảm sẽ có phiền phức ngày hôm này. Khi đó bọn ta tới Bắc Hải chẳng qua chỉ là việc bất đắc dĩ, Bắc Hải này tuy rằng là nơi tốt nhưng lại bị kẹp giữa Viên - Tào...mà hôm nay Viên Thiệu muốn diệt Công Tôn Toản, khi mà Công Tôn Toản đã bại vong, Viên Thiệu ngồi hưởng vùng đất Tứ Châu tất nhiên sẽ ngó ngàng đến Trung Nguyên, đến khi đó Viên - Tào tất sẽ đánh với nhau một trận.
Mọi người nghe vậy bất giác đều kinh hãi ồn ào. Lã Đại, Từ Dịch và Hoàng Trân càng là lộ ra vẻ kinh hãi. Nhớ ban đầu khi Lưu Sấm sai bọn họ làm đồn điền, họ còn vẫn cho rằng Lưu Sấm chuẩn bị dừng chân sống yên tại Bắc Hải quốc.
Nhưng bây giờ nhìn lại...
- Trong thư công tử cũng đã nói rõ, chiến sự giữa Viên - Tào tất nhiên sẽ mở màn trong năm tới. Công tử dự tính chậm nhất giữa năm hai bên tất sẽ bắt đầu bài binh bố trận, tiến hành bố trí... đến khi đó bất kể là Tào Tháo hay là Viên Thiệu đều không thể dễ dàng để Bắc Hải quốc một mình đứng ngoài đâu, trước đó chúng ta có thể lo liệu mọi việc xung quanh đều thuận lợi, nhưng đến khi đó chúng ta tất rất khó tiếp tục đứng vững tại đây, mà Viên - Tào một khi đã khai chiến thì toàn bộ Nam Bắc đều bị cuốn vào bên trong, chúng ta bắt buộc tìm chọn chỗ cho chúng ta dung thân trước khi chiến tranh xảy ra.
- Tử Sơn, Công tử muốn chọn nơi nào?
Bộ Chất và Quản Hợi cùng nhìn nhau, sau đó khoát tay, liền thấy Chu Thương bê một bức bản đồ, treo trên phía phòng khách.
- Viên - Tào một khi đã khai chiến, nơi có thể tránh lửa đạn không nhiều Giao Châu có Sĩ gia trấn thủ, công tử có quan hệ tốt với Sĩ gia, có thể chạy về đó nương tựa, tuy nhiên nếu hướng về Giao Châu thì cuộc đời này chỉ có thể an phận một góc, khó thành việc lớn, cho nên công tử không đồng ý tiến hướng về Giao Châu, nhưng lại cho rằng nên luôn có mối quan hệ mật thiết qua lại với Giao Châu...trừ Giao Châu ra Kinh Châu còn có Lưu Biểu, Ích Châu có Lưu Chương đều là vùng đất có chủ, những nơi còn lại chỉ còn là hai nơi Quan Trung và Liêu Đông. Quan Trung trải qua chiến loạn, Lý Thôi, Quách Dĩ vừa định, đang đứng trong thế hỗn loạn, mà còn sĩ tộc của Quan Trung xưa nay đều không chấp nhận người ngoài, chỉ sợ khó có thể có chỗ đứng.
Cho nên Công tử trước đó hai năm đã chọn được hai nơi Liêu Đông Liêu Tây, Trường Văn lần này đi Nghiệp Thành là dùng hai vùng Bắc Hải Đông Lai để đổi lấy Liêu Đông Liêu Tây từ phía Viên Thiệu, nhưng Liêu Đông Liêu Tây trước tới giờ là vùng đất khổ hàn lại càng có dị tộc càn rỡ, người thì thưa thớt, lương thảo không có đầy đủ. Hai năm trước công tử lệnh Tử Phương bí mật đi tới Liêu Tây, lập nghiệp tại thành Cô Trúc, một mặt tiến hành thử trồng các loại cao lương một mặt tích trữ lực lượng.
Nay Tử Phương ở tại Thành Cô Trúc đã chiêu mãi hơn ba nghìn đồng khách, còn mua được vùng đất rộng lớn. Mà đến năm nay công tử mời tới Từ Mạc giúp đỡ, cây cao lương trồng thành công cũng đã thu hoạch bội thu....cũng từ đó chúng ta tới Liêu Đông Liêu Tây liền không lo sợ không có lương thực, thêm vào đó công tử lệnh Tiết Châu bí mật chế tạo thuyền, sau đó được sự chỉnh đốn của Hưng Bá và Nguyên Phúc, hải quân cũng đã bước đầu thấy được hiệu quả, nay hải quân chúng ta có hai mươi chiếc thuyền lầu, từ Hạ Mật xuất hải tới Lâm Du, đi tới đi lui cần thời gian mười ngày, mà đường biển lại thông suốt.
Sau khi đầu xuân chúng ta sẽ bắt đầu bí mất tiến hành di chuyển rút lui, công tử có lệnh: đến tới giữa năm cần di chuyển mười vạn người tới quận Liêu Tây....các vị, đây là một công trình rất lớn, càng sẽ quan hệ đến cơ nghiệp tương lai của công tử, cho nên bắt đầu từ bây giờ các vị cẩn thận hành sự, bắt đầu dần việc chiêu mộ lưu dân, bí mật đưa về tới Liêu Tây, mà Thái Thú Bột Hải Tuân lão đại nhân cũng giúp đỡ từ bên trong, bổ trợ cho chúng ta hành sự.
Bắc Hải đổi Liêu Tây, di chuyển mười vạn người! Mọi người bên trong phòng khách sau khi nghe xong không khỏi im lặng như tờ. Đến cả Hoàng Trung cũng không nhịn được vì hành động liều lĩnh này của Lưu Sấm mà choáng váng, lắc đầu không ngừng gượng cười...không thể nghĩ được rằng tầm mắt của Công tử lại có thể xa rộng như vậy. Tuy nhiên công trình này thực sự quá lớn khiến cho tất cả mọi người đều vì vậy mà cau mày.
- Tử Sơn, kế hoạch này của công tử thực cũng không kém chút nào nhưng Viên Thiệu có thể đáp ứng không?
- Việc này thì phải dựa vào thủ đoạn của Trường Văn rồi.
Trần Quần không khởi cười khổ, nhè nhẹ lắc đầu, trong lòng nói một tiếng:
- Cũng thật là xem trọng ta!
Tuy nhiên trong lòng gã lại chợt dâng lên một tia ngạo khí, nếu công tử đã coi trọng ta như vậy thì việc này dù ta có liều cái mạng già này cũng phải hoàn thành mới được.
- Tử Sơn, vậy thì công tử thoát thân như thế nào?
Quản Hợi không kìm nổi mở miệng hỏi. Mà những lời này cũng là lời mọi người đều muốn hỏi han cả, nhất thời mấy đôi mắt đều nhìn chằm chằm Bộ Chất đợi hồi đáp của hắn ta.