Gió thổi từ biển vào làm đại kỳ trong trên doanh trại bay phấp phới. Hai chữ "Thái Sử" màu đen thật to được thêu trên nền màu trắng của đại kỳ, dưới ánh mặt trời chữ hiện khá nổi bật.
Trương Hoằng đứng đầu thành Bất Kỳ nhìn doanh trại được xây dựng dưới thành không khỏi sợ. Mới vừa qua tết âm lịch những tưởng mọi chuyện được yên bình nào ngờ lại gặp phải thảm họa chiến tranh thế này, binh mã đối phương tuy không nhiều lắm nhưng nghiêm trang, uy nghi lẫm lẫm. Y không kìm được hỏi:
- Ai biết được thủ lĩnh bọn phản loạn kia lai lịch thế nào không? - Khởi bẩm huyện tôn, thủ lĩnh chính là Thái Sử Từ, là người Đông Lai, là người rất có hiếu. Năm trước hắn quy thuận Sấm tặc, lại không biết sao lại xâm phạm Bất Kỳ ta, huyện tôn cẩn thận, người này có sức lực của vạn người, khó ai có thể địch nổi. Trương Hoằng nghe vô cùng ngạc nhiên: - Chính Đông Lai Thái Sử, Tử Nghĩa ư? - Đúng vậy.
Vẻ mặt Trương Hoằng lập tức hiện lên nổi thống khổ chua xót: - Đang yên đang lành vì cớ gì hắn xâm phạm đến một huyện nhỏ của chúng ta? Do dự một chút y quay sang người bên cạnh hỏi: - Bằng không ta mở cửa thành đầu hàng cũng có thể miễn đi tai họa cho dân chúng, chư công nghĩ thế nào? - Không được!
Một gã huyện lại giật nẩy người ngăn cản.
- Huyện tôn, tuyệt đối không được. Tại hạ thấy binh mã của Thái Sử Từ không nhiều lắm, chúng ta có thể kháng cự được. Hơn nữa, Vương Giáo Úy mang đồn binh Tráng Võ khoảng cách cũng không xa lắm, trong vòng một ngày đường là đến kịp. Nói vậy lúc này hắn đã nhận được tin tức, tất nhiên sẽ phái binh tiến đến cứu viện, nếu Vương Giáo Úy đánh tan được Thái Sử Từ, lúc đó Thái Sử Từ rút lui, huyện tôn cũng không bị vấn tội.
Quận Đông Lai là một phần của Giao Đông, nơi này có hình dạng như hình chữ nhật. Huyện Vu Hoàng nằm ở phía Đông Bắc bán đảo Giao Đông, mà Bất Kỳ ở Tây Nam của bán đảoGiao Đông, hai nơi này có khoảng cách khá xa, trung gian còn có Tức Mặc, Giao Đông, cho nên Quản Thống để dễ quản lý nên đã bổ nhiệm một người làm Trường Quảng Giáo Úy đóng ở huyện Tráng Võ. Trường Quảng Giáo Úy tên là Vương Doanh, là người Đông Mưu. Người này là người rất có danh vọng, lấy dũng lực mà xưng, rất được Quản Thống xem trọng. Trương Hoằng nghe thế không khỏi rầu rĩ. Y lo nghĩ nên hỏi:
- Một khi đã thế chúng ta nhất định phải thủ à? Thân là người đứng đầu một huyện, khi đối diện với quân giặc xâm phạm lại nói ra những lời như vậy, thật làm người nghe không khỏi não lòng.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, Trương Hoằng chỉ là một người đọc sách bình thường, là người nhân từ nổi tiếng ở xã. Sau khi Khổng Dung ở Bắc Hải nghe nói liền tiến cử y đến đảm nhiệm chức huyện lệnh ở Bất Kỳ. Nhưng bản chất y lại một người cực kỳ nhát gan, lại không quyết đoán, không biết gì chỉ mơ hồ ngồi ở vị trí huyện lệnh này. Hơn nữa từ khi nhận chức mọi chuyện đều hoàn hảo, trong ba năm chưa gặp bất kỳ thảm họa chiến tranh nào hắn cứ định như vậy mà làm tiếp, nào biết được Lưu Sấm lại muốn cướp Bất Kỳ, nên đã phái Thái Sử Từ cướp lấy, Trương Hoằng luống cuống không biết nên làm thế nào. Ngay khi y còn đang do dự, chợt nghe xa xa có tiếng gót sắt vang lên.
Một đội kỵ binh từ trong quân doanh xông ra, bay như gió đi vào thành. Đi đầu là viên đại tướng, người này thân cao bảy tấc, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, đầu đội mũ giáp sắt, mặc Khóa tử giáp cùng áo choàng màu đỏ, trong tay cầm cây đại thương lớn, cưỡi ngựa Sư Tử Thông như giao long rời bến, dưới thành ngựa đi xoay vòng.
- Người trên thành nghe đây, hiện giờ Thái Sử Từ phụng mệnh Công tử nhà ta đến lấy Bắc Kỳ, nếu mở thành hàng thì sẽ được tha tính mạng nếu không khi thành được phá ra lúc đó các người không còn toàn thây đâu. Âm thanh Thái Sử Từ to rõ, tràn đầy năng lực. Nhìn hắn oai hùng khí khái Trương Hoằng còn thêm luốn cuống hơn.
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? - Huyện tôn đừng sợ, mặc dù Bất Kỳ không có tường thành cao dày nhưng ngăn cản trong một ngày thiết nghĩ chúng ta có thể làm được. Huyện úy vội vàng trấn an Trương Hoằng nhưng trong lòng khinh thường y vô cùng. Nhưng gã chưa kịp dứt lời chợt nghe dưới thành vang lên tiếng mũi tên bay vút lên. Chỉ một mũi tên bay ra đã làm cho dây thừng buộc lá cờ có thêu hai chữ Bất Kỳ liền rơi xuống, làm cho binh lính trên thành vô cùng bối rối, tên huyện úy kia cũng hoảng sợ vội rụt cổ lại, liền chạy trốn phía sau tường chắn, tim đập thình thịch. Sắc mặt Trương Hoằng trắng bệch lắp bắp nói không ra lời.
- Hôm nay ta sẽ để cho các ngươi suy nghĩ một ngày, ngày mai ta lại đến, nếu các ngươi không đầu hàng cũng đừng trách ta san bằng Bất Kỳ. Thái Sử Từ nói xong thúc ngựa chạy đi. Tạo nên một bất ổn lớn trên thành Bất Kỳ.
- Tử Nghĩa, sao không phát động tấn công? Nếu Vương Doanh Tráng Võ xuất binh cứu viện, đến lúc đó chúng ta chắc chắn phải chịu áp lực khá lớn. Người đi bên cạnh Thái Sử Từ tên là Hậu Tiền, cũng chính là tướng lĩnh Khăn vàng trước đó được Quản Hợi dẫn từ Lâm Nhạc Sơn đến, là người Mưu Bình, cùng được coi là đồng hương với Thái Sử Từ. Sau khi theo Quản Hợi quy thuận Lưu Sấm liền được phái đến Kiềm Tưu đảm nhiệm phó tướng của Thái Sử Từ, thứ nhất vì cùng là người Đông Lai có thể thân cận với Thái Sử Từ; thứ hai, được đồng thời Lưu Sấm làm vậy cũng vì có thể thuận lợi trong việc sắp xếp quân Khăn vàng. Nếu ở lại Đông Võ không tránh được những mâu thuẫn có thể xảy ra. Để y đến Kiềm Tưu có Thái Sử Từ và Hoàng Trân bí mật giám sát, Lưu Sấm cũng không sợ y tạo phản. Thái Sử Từ khẽ mỉm cười trầm giọng nói:
- Bá Tuyền ngươi không biết rồi, lần này chúng ta xuất binh thực sự không phải vì thị trấn Bất Kỳ.
- Hả? - Một Bất Kỳ nho nhỏ muốn đánh chiếm dễ như trở bàn tay. Mà lần này ta đi chỉ mang theo sáu trăm kỵ binh, ở nơi này giả vờ hạ trại cũng chính che mắt bọn chúng. Ha ha, ngươi đừng vội, qua đêm nay ngươi có thể biết được kế sách của Công tử, ngày mai thành Bất Kỳ chắc chắc không cần đánh cũng hàng … Hậu Tiền nghe cũng có chút mơ hồ. Nhưng y cũng là người thông minh, cũng nghe được Thái Sử Từ đến chính có nhiệm vụ khác. Cho nên tiếp đến y cũng không hỏi thêm gì nữa, sau khi nghe Thái Sử Từ nói liền cáo lui trở về quân trại … Suốt một ngày, dân chúng trong thành Bất Kỳ vô cùng hoảng loạn.
Thỉnh thoảng Thái Sử Từ phái ra nhiều kỵ quân lao ra khỏi doanh trại đến dưới thành diễu võ dương oai vài vòng lại trở về doanh trại. Tiếng trống trận, tiếng kèn, cùng với kỵ quân thao diễn hét hò đã khiến cho Trương Hoằng tiêu tan hồn vía, khó có thể bình tĩnh được.
Trời tối! Đèn đuốc trên thành Bất Kỳ sáng trưng, thỉnh thoảng có người trên thành ném mạnh đuốc chiếu sáng để ngừa việc Thái Sử Từ đánh lén. Nhưng Thái Sử Từ lại không có bất kỳ động tĩnh gì. Đêm xuống hắn ra lệnh binh lính tắt đèn, từ xa nhìn có thể thấy rõ doanh trại như chìm vào giấc ngủ - Bá Tuyền đi theo ta.
Thái Sử Từ sau khi gọi Hậu Tiền đến cùng y rời khỏi đại doanh.
- Tử Nghĩa chúng ta đi đâu thế? Hậu Tiền ra khỏi quân doanh liền phá hiện có điều bất thường, kỵ quân trong doanh trại đã lặng lẽ ra ngoại thành Bất kỳ, tập trung ở ngoài Nam Sơn của Bất Kỳ. Theo sau Thái Sử Từ là một đội kỵ quân cùng nhau đến bờ biển, trên bờ biển chất hơn mười đống than củi, sau khi Thái Sử Từ ra lệnh một tiếng quân tốt nhanh chóng đốt than, ánh lửa nhanh chóng cháy rực đỏ. Thái Sử Từ rời ngựa đến một gò đất, đứng trong lều che nắng hướng nhìn ra xa. Gió biển kéo vào từng đợt, ước chừng giờ sửu, nhìn xa từ đường chân trời xuất hiện bốn chiếc thuyền lớn, chậm rãi hướng bờ biển mà đến.
- Cái đó là … Thái Sử Từ mỉm cười hạ giọng nói: - Bá Tuyền đừng nóng vội, một lát ta sẽ giải thích cho ngươi. Hắn rời mô đất cao đến bên cạnh đống lửa. Hậu Tiền nhìn chiếc thuyền ở xa càng ngày thuyền càng đến gần bờ, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Thuyền này từ đâu mà đến? Ước chừng nửa canh giờ thuyền cập bến. Theo sát sau, phía ngoài biển xuất hiện ba bốn mươi chiếc thuyền nhỏ chở người chậm rãi hướng về phía bờ biển. Một lát sau chiếc thuyền đã cập bờ, Tiết Văn ở thuyền nhún người bay lên bờ, y đưa mắt nhìn thấy rõ là Thái Sử Từ vội vàng tiến lên.
-Thái Sử tướng quân, Tiết Văn phụng mệnh Công tử suất bộ tiến đến Bất Kỳ. Lần này tổng cộng có bốn thuyền biển, một nghìn sáu trăm thanh niên cường tráng đổ bộ … Gia phụ đã ở Hải Tây, Đông Hải và những nơi khác sắm mười chiếc thuyền biển, dự tính ngày mai sẽ đến, ước chừng khoảng một ngàn thanh niên cường tráng cùng hai ngàn phụ nữ và trẻ em, gia phụ nói từ nay về sau sẽ liên tục dời người đi, tổng cộng có hai vạn tám ngàn người.
- Không phải nói Úc Châu Sơn có gần bốn vạn người sao? - Còn một nhóm người không muốn rời khỏi, gia phụ cũng không miễn cưỡng. Tuy nhiên hoàn toàn mọi người ai cũng nguyện ý cùng gia phụ đổ bộ, cứ như vậy cho dù ở lại Úc Châu Sơn cũng không quá vất vả.