Sau khi thảo luận thỏa đáng cùng Trịnh Huyền, trong ngày này hắn cùng lão tiếp Vương Tu.
Người tên Vương Tu này rốt cuộc là người thế nào? Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa gã là cấp dưới của Vương Đức Thọ, Thanh Châu Biệt Giá. Sau khi Viên Đàm bị bêu đầu, Vương Tu không để ý đến mệnh lệnh của Tào Tháo ở bên cạnh thi thể của Viên Đàm khóc than. Nên Tào Tháo tán thưởng nói:
- Nghĩa sĩ Hà Bắc đều là người như thế sao? Đáng tiếc Viên thị không thể dùng còn ta phải dán mắt nhìn cảnh tượng này sao? Sau khi Vương Tu được phong là Trung Lang tướng, trong diễn nghĩa lại chưa gặt hái được thành công nào cả. Chỉ có điều Lưu Sấm không gộp Vương Tu trong Tam Quốc Diễn Nghĩa với Vương Tu này là một.
Nguyên nhân chỉ một câu "Nghĩa sĩ Hà Bắc" khiến Lưu Sấm nghĩ Vương Tu này là người Ký Châu, còn Vương Tu ở đây là người Thanh Châu nên hắn mới nghĩ hai người này hoàn toàn khác nhau. Sau khi thăm hỏi Vương Tu hắn phát hiện ra người này cũng là một nhân vật xuất chúng, thêm với việc Vương Tu từng đến học ở Dĩnh Xuyên nên thái độ đối với Lưu Sấm cũng vô cùng thân mật.
Y hướng Lưu Sấm đề nghị tạm thời không nên vượt qua Duy Thủy, chỉ nên thủ ở ba huyện An Khâu.
- Ở ba huyện này đất đai cằn cỗi, nhân khẩu thưa thớt vả lại đạo tặc lại thường xuyên lui tới. Chẳng cần đến ba huyện chỉ cần ở giữa Duy Thủy và Giao Thủy, thứ nhất có thể tránh được xung đột với Bành Tướng thứ hai nếu có cơ hội khuếch trương hướng đông tức lấy Giao Đông Tức Mặc, hơn xa ba huyện. Lời đề nghị của Vương Tu không ngờ giống hệt Gia Cát Lượng.
Điều này làm cho Lưu Sấm càng thêm xem trọng y hơn. Sau khi cùng Vương Tu thảo luận thỏa đáng, Lưu Sấm lại vội vàng đến bái kiến Lưu Chính. Lưu Chính nghe nói lời thỉnh cầu của Lưu Sấm cũng không chối từ, không nói gì thêm liền đồng ý, nhanh chóng đến Di An nói tốt cho hắn. Dù không phải thân thích gì nhưng dù sao cũng là người của dòng họ Hán thất.
Lưu Sấm dừng lại ở Cao Mật ba ngày liền vội vàng cáo từ Trịnh Huyền. Bởi vì từ Đông Võ truyền đến tin tức Hoàng Thiệu từ Úc Châu Sơn trở về có mang tin tức về Tiết Châu. Lưu Sấm nghe nói trong lòng như lửa đốt. Có được ba vạn hải tặc Tiết Châu là hắn có thể sống yên ở Bắc Hải. Vì thế hắn giã từ với Trịnh Huyền, Trịnh Huyền cũng không níu giữ hắn lại, Lưu Sấm để Gia Cát Lượng lại chỉ mang theo Phi Hùng Vệ trở về Đông Võ. Tuy nhiên trước khi xuất hành Trịnh Huyền có đề xuất một yêu cầu.
- Ích Ân hiện giờ đã ba mươi tuổi. Trước đây được Văn Cử tiến cử nó ra làm quan, cũng vì Viên Đàm xâm chiếm nên, Văn Cử thoát đi Bắc Hải, Ích Ân đến nay vẫn chưa có công danh gì. Mạnh Ngạn lần này trở về, hãy để nó đi theo ngươi, có thể học hỏi thêm kinh nghiệm … Dù sao một thời gian sau các ngươi nhanh chóng quay về. Trịnh Ích Ân, tên Nhân, đại danh là Trịnh Nhân. Gã là con trai độc nhất của Trịnh Huyền, tuổi thật là hai mươi tám, tuổi mụ ba mươi. Lưu Sấm hiểu Trịnh Huyền lo lắng trong tay hắn không có người để dùng, nên sai Trịnh Nhân đi hỗ trợ. Nếu thật sự lão muốn Trịnh Nhân xuất binh, chỉ cần nói một tiếng ngay cả Bành Cầu cũng vui vẻ chạy đến mời, môn hạ của Trịnh Huyền không ít nhưng người có thể trợ giúp Lưu Sấm cũng không nhiều lắm, học trò của Trịnh Huyền phần lới công thành danh toại hoặc có thân thế.
Mặc dù Lưu Sấm là con trai Lưu Đào nhưng một khi triều đình không thừa nhận thì ngày đó liền không được yên ổn. Thử nghĩ tình huống này, một người công thành danh toại ai lại nguyện ý đi vì Lưu Sấm? Trịnh Huyền tuy không có khả năng giúp Lưu Sấm nhưng có được những đệ tử có tiền đồ rộng mở, nên càng nghĩ chỉ thấy có Trịnh Nhân là thích hợp nhất. Trong lòng Lưu Sấm cảm kích vô cùng.
Chỉ có điều lúc này nói lời cảm kích thì có hơi khách sáo. Hắn lập tức mang theo Trịnh Nhân cùng đi đến huyện Đông Võ đồng thời cũng suy nghĩ nên sắp xếp Trịnh Nhân như thế nào là tốt, mới nể mặt Trịnh Huyền. Vì chuyện này Lưu Sấm cũng suy nghĩ thật lâu.
Sau khi trở lại Đông Võ việc đầu tiên là bố trí ổn thỏa cho Trịnh Nhân, sau đó triệu tập cho mọi người.
- Công Mỹ, ngươi nói Tiết Châu sao rồi? Nhìn qua sắc khí của Hoàng Thiệu dường như màu da đã sạm đen hơn trước nhiều. Gã cười nói:
- Tiết Châu cũng không nghĩ công tử lại có thể biết trở về, sau khi ta đến Úc Châu Sơn gặp gỡ y, y cũng giật mình kinh hãi. Tuy nhiên sau khi công tử ở Từ Châu thắng trận liên tiếp nên khiến Tiết Châu có ý hướng về. Tháng trước công tử đánh bại Lang Gia Binh, trảm sát Tiêu Kiến càng khiến cho y thêm chắc chắc … Tiết Châu bảo ta xin chỉ thị huynh nếu hắn muốn xuống Úc Châu Sơn thì nên làm gì cho thỏa đáng? - Bất Kỳ!
Lưu Sấm gần như không cần suy nghĩ liền nhanh chóng trả lời. Đời sau là Thanh Đảo hiện giờ là Bất Kỳ đúng là nơi đổ bộ tốt nhất của Tiết Châu. Đương nhiên Lưu Sấm cũng có thể lựa chọn huyện Lang Gia làm địa điểm cho Tiết Châu. Nhưng Lưu Sấm còn bận tâm đến suy nghĩ của Tang Bá … Ba vạn hải tặc lên bờ cũng không phải là chuyện nhỏ. Nếu chẳng may Tang Bá vì thế mà hiểu lầm nói không chừng mối quan hệ đồng minh của hai bên sẽ không còn chặt chẽ, trong nháy mắt vỡ tan cho nên Lưu Sấm không thể lựa chọn huyện Lang Gia được, chỉ có thể lựa chọn Bất Kỳ. Hiện giờ hắn có thể tiến vào Bắc Hải nên hành động tiếp theo cần nhanh chóng triển khai.
- Lập tức phái người đến Giới Đình, lệnh Thái Sử Từ suất bộ vượt Cô Thủy cướp lấy Bất Kỳ.
- Nếu huyện Tráng Võ xuất binh ngăn cản nên làm thế nào cho phải? Lưu Sấm nhăn mày lại nói: - Nói Hoàng Trân lệnh hắn suất binh đến tập trú Giới Đình theo giõi động tĩnh của huyện Tráng Võ. Nếu Tráng Võ không có động tĩnh gì thì bình an vô sự … Nếu Tráng Võ dám xuất binh ngăn cản nhất định tiêu diệt, dù sao sau khi Tiết Châu đổ bộ ta cũng muốn lấy Tráng Võ, chỉ có điều thời gian sớm muộn mà thôi. Bộ Chất nghe lập tức tuân lệnh mà đi.
Lúc này Lưu Sấm ở Kiềm Tưu tụ tập hai ngàn binh mã, trong đó có sáu trăm kỵ binh. Bất Kỳ là một thành nhỏ, căn bản không thủ gì nhiều nếu muốn lấy Bất Kỳ dễ như trở bàn tay, nhưng muốn lấy thị trấn Tráng Võ, tường thành kiên cố để thành công chỉ sợ tổn thất khá nhiều binh mã. Với lực lượng của Lưu Sấm hiện tại, cướp lấy Tráng Võ hơi có vẻ cố sức, nếu Tráng Võ ra khỏi thành mà nói … Thì Lưu Sấm lại không lo lắng gì, với khả năng của Thái Sử Từ đối phó với binh mã của huyện không phải là chuyện khó khăn.
- Công tử vậy chúng ta khi nào bắt đầu? - Bên Cao Mật đã được sắp xếp đâu ra đó, Cao Mật lệnh Vương Tu ở Lưỡng Đạo Lĩnh xây dựng binh doanh, cung cấp nơi cư trú cho chúng ta. Còn về ở Di An phải đợi tin tức của Lưu Tử Hòa tuy nhiên việc này cũng không quan trọng lắm, mặc kệ Tả Bá Di An có đồng ý hay không ta thề cũng lấy đi Di An.
- Dạ! Hoàng Thiệu đột nhiên nói: - Nhưng công tử, hiện giờ Tử Minh đã bắt đầu ở huyện Đông Võ, Lang Gia bắt tay vào làm đồn điền. Chúng ta ở Thanh Châu Bắc thượng, huyện Đông Võ sẽ do ai dẫn đầu? Đấy chính là bàn đạp để chúng ta tiến vào Bắc Hải, càng không phải dễ dàng để loại bỏ hay lùi bước được. Đúng vậy, huyện Đông Võ giao cho ai đây? Lưu Sấm không khỏi vỗ tráng suy nghĩ, đó là một vấn đề. Bộ Chất, Lã Đại nhất định phải mang đi, đấy là những người thân cận nhất của Lưu Sấm.
Hoàng Thiệu khẳng định không có khả năng để hắn ở lại Đông Võ, người này nhiều âm mưu, để y bày mưu tính kế có thể thống trị được địa phương … Huyện Đông Võ nhất định phải có một người trấn thủ có thể khiến cho Lưu Sấm yên tâm.
- Công Mỹ có thể chọn ai? Hoàng Thiệu nghe lời này lập tức cười. Sau khi Lưu Sấm tiến vào Từ Châu gã cũng bởi vì liên lạc với Tiết Châu bỏ lỡ nhiều cuộc chiến. Điều này cũng làm cho Hoàng Thiệu có chút bận tâm, có phải vì thế mà bị Lưu Sấm không chú ý không, hiện giờ nghe Lưu Sấm hỏi mình, cũng cho thấy trong mắt Lưu Sấm gã vẫn có một địa vị không hề thấp. Điều này làm cho Hoàng Thiệu cảm thấy nhẹ nhõm, gã ngẫm nghĩ một chút đảo mắt chợt có ý hay.
- Ta định tiến cử một người không biết công tử có thích không.
- Ai? - Ha hả, chính là người đi đến cùng công tử, chính con trai của Khang Thành Công, là Trịnh Nhân Trịnh Ích Ân.
- Ngươi bảo để Trịnh Nhân đóng giữ Đông Võ? - Công tử nghĩ Trịnh Nhân là người có tài như thế nào? Lưu Sấm nghĩ một chút trầm giọng nói: - Đại huynh Ích Ân được thế phụ dạy bảo, tài năng tất nhiên có. Hơn nữa theo ta được biết huynh ấy chẳng những tinh thông binh sự, còn hiểu biết chiến sự … Ái chà, Công Mỹ nói thế ta cũng hiểu được người như Ích Ân đại huynh là vô cùng thích hợp, huyện Đông Võ chủ yếu lấy việc phát triển làm việc chính, chiến sự không quá nhiều, mà huynh ấy là con trai độc nhất của thế phụ, năm trước có cùng thế phụ đến Từ Châu nên cũng có danh tiếng, để huynh ấy đảm nhiệm Đông Võ lệnh dường như dễ dàng giao tiếp với Tang Bá hơn.
Hoàng Thiệu cười nói: - Nếu công tử lo lắng chiến sự cũng không khó. Chỉ cần triệu hồi Văn Hướng đến Đông Võ, cùng hiệp trợ Công tử Ích Ân cẩn thận tránh sai sót nhầm lẫn nào. Nào ngờ sắc mặt Lưu Sấm lại trầm xuống.
- Văn Hướng có nhiệm vụ khác không thích hợp đóng giữ Đông Võ. Từ Thịnh, đây chính là Giang Biểu hổ thần, Lưu Sấm phải giữ lại trọng dụng sao có thể để hắn ta ở lại Đông Võ? Hoàng Thiệu ngẫm nghĩ một lát nói:
- Nếu Văn Hướng không thích hợp thì … Công tử có thể lệnh Nguyên Đại đóng giữ. Vì như thế cũng có thể thấy được công tử coi trọng Tiết Châu … Chẳng phải một công đôi việc sao?
Ánh mắt Lưu Sấm sáng lên, hắn chỉ vào Hoàng Thiệu cười ha hả nói: - Hoàng Công Mỹ, đột nhiên ta cảm thấy tên Tiết Châu này quen được ngươi đúng sai lầm lớn cuộc đời y. Ngươi chẳng phải là coi trọng Tiết Châu, rõ ràng là dùng làm vật thế chấp mà. Lúc đầu Hoàng Thiệu cũng kinh hãi nhưng nghe Lưu Sấm nói thế cũng không nhịn được cười ha hả.
- Nếu đã như vậy chúng ta cùng chuẩn bị … Truyền lệnh của ta ba ngày sau toàn quân xuất phát, chúng ta đi Thanh Châu một chuyến!