Trong lòng Tuân Kham lưỡng lự, một lát sau trầm giọng nói:
- Ta dự tính, Sấm mập chưa chắc biết tầng quan hệ này của chúng ta. Cho nên chuyện này. Nếu hắn muốn quy tông nhận tổ, chắc chắn sẽ đi tìm Nguyên Thường.
Dù sao Nguyên Thường và Trung Lăng Hầu dẫu cũng sao có một tầng quan hệ như vậy. Như vậy đi, phái người về Dĩnh Xuyên trước, tìm Nguyên Thường hỏi thăm chuyện này. Sau đó ta bên này sẽ cố gắng ổn định Đại Công Tử, xin Đại Công Tử tạm thời không đối địch với hắn. Tuy nhiên, ta đoán tiểu tử này đã dám đến Thanh Châu phía bắc, thì nhất định sẽ có hậu chiêu, tuyệt đối sẽ không ngồi im nhìn Đại Công Tử.
Phu nhân, nàng xem đi, cái ngày mà tên tiểu tử này nhập Bắc Hải Quốc, nhất định là lúc mà Điền Giai và Đại Công Tử khai chiến. Ta và nàng tạm thời quan sát xem xem tên tiểu tử này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh Trung Lăng Hầu năm đó tài năng kinh diễm tuyệt luân, không biết con cháu của y thủ đoạn và bản lĩnh như thế nào.
Trần phu nhân nghe xong lời nói này, cảm thấy rất là khó chịu.
"Phu quân còn chưa xác định hắn là Sấm mập, nhưng lại đã coi nó có như là con rể rồi, đây được coi là chuyện gì vậy?"
Tuy nhiên, Tuân Kham đã nói đến mức này rồi, Trần phu nhân biết có khuyên nữa cũng không có tác dụng. Tốt nhất là tên tiểu tử này chẳng có bản lĩnh hay thủ đoạn gì, rơi vào thảm bại là tốt nhất. Tốt nhất là nó có thể tiệt hẳn ý nghĩ trong đầu của phu quân đi … cho dù không lấy được Hiển Phủ, cũng còn tốt hơn là gả cho tên tiểu tử đó.
Nhìn Tuân Kham sắc mặt có vẻ xúc động, trong lòng Trần phu nhân thở dài, đồng thời lại không kềm chế được âm thầm nguyền rủa Trong lúc bất giác, đã là tháng chạp.
Tào Tháo ngồi trong lầu tạ trong hậu hoa viên tại phủ Tư Không, tay cầm cuốn "Tôn Tử thập tam thiên" đọc một cách thích thú. Ở cạnh tấm rèm nhà Thủy Tạ, một đại hán sắc mặt vàng như nến, thân hình hùng tráng giống như mãnh hổ, đang ôm cánh tay, vẻ mặt nghiêm túc.
- Quân Minh, đây là ở nhà ta, không cần nghiêm túc như vậy.
Tào Tháo đọc thư một lát, ngẩng đầu lên nhìn Đại Hán đó, không nhịn nổi cười liền nói Đại Hán là Điển Vi. Nghe Tào Tháo nói vậy, Điển Vi cười ha hả:
- Chủ Công yên tâm, ta tự tính toán được.
- Hả? Tính toán thế nào?
- Ta xem rốt cuộc mình có thể nín thở trong bao lâu. Lần trước ta nín thở được bốn mươi lần hít thở, lần này ta đang xem mình có thể vượt qua được không.
Tào Tháo đảo mắt một vòng, bộ dạng "ngươi thật là rảnh rỗi nhàm chán nhỉ".
Y rất yêu thích Điển Vi, thậm chí còn yêu quý trên cả huynh đệ trong nhà. Dùng lời nói của Tào Tháo, có Điển Vi ở đó, là ta có thể ngủ ngon được rồi. Mà Điển Vi này cũng trung thành và tận tâm với Tào Tháo.
- Lúc sứ giả của Tôn Sách kia đến, ngươi trợn hai mắt lên, chẳng lẽ đang nín thở hả?
- Ừ !
Điển Vi gật đầu rất nghiêm túc, lại khiến cho Tào Thào dở khóc dở cười.
- Ngươi có thể biết, ngươi trừng mắt thế, lại dọa sứ giả của Tôn Bá Phù đấy
- Đó là hắn quá nhát gan
- Ha hả, không phải hắn nhát gan, mà khi ngươi trừng mắt lên, đích thực là có dọa người. Ta luôn khó hiểu, hôm đó ngươi đang yên lành sao lại nổi giận vậy. Hóa ra là đang tự mình phân cao thấp với mình. Thôi thôi, về sau khi ta nói chuyện, ngươi đừng như vậy nữa.
- Mạt tướng hiểu được !
Điển Vi nói chuyện một lúc, Tào Tháo cảm thấy tâm tình tốt hẳn.
Y đứng lên, bước ra ngoài nhà thủy tạ, mới mở cửa ra, lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ bên ngoài.
- Văn Nhược Nguyên Thường? Các ngươi sao đến vậy? Nguyên Thường không phải ở trong nhà dưỡng bệnh, tới Hứa Đô khi nào vậy? Tại sao cũng không nói với ta một tiếng, để ta bày rượu mời khách.
Người tới rõ ràng là Tuân Úc, mưu sĩ dưới tay mà Tào Tháo rất coi trọng. Năm nay Tuân Úc ba mươi ba tuổi, tướng mạo thanh tú, dung mạo không tầm thường.
Theo sát sau y một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, trường bào gấm vóc màu đen, mặt trên có thêu hình vẽ dung hoa. Khoác một chiếc khoác da cáo màu đỏ rực, ông ta đi tới, quỳ trước mặt Tào Tháo, đau buồn nói:
- Xin Tư Không tha cho tính mạng đứa cháu trai của ta.
Tào Tháo lập tức bối rối, nhìn người kia, liền vội vàng tiến lên đỡ:
- Nguyên Thường, vì sao thế này?
Người đàn ông trung niên là Chung Diêu Chung Nguyên Thường. Chỉ thấy ông ta sắc mặt khổ đau, đứng lên nói:
- Tư Không, cháu trai của ta kia tuyệt đối không có ý mạo phạm Tư Không, là nạn nhân bị hại thôi.
- Nguyên Thường không cần lo sợ, lấy tình bạn của ta và ngươi, cho dù con ngươi có đắc tội với ta hai câu, ta sao để trong lòng được? Tuy nhiên, ta lại không biết, cháu trai ngươi là ai? Hơn gần đây ta cũng chưa từng nghe nói xảy ra chuyện gì.
Chung Diêu buồn rười rượi, đau lòng nói:
- Đứa cháu trai kia, chính là Lưu Sấm !
- Hả?
Tào Tháo ngẩn người ra, không chút phản ứng gì.
Lưu Sấm, đó chẳng phải là
- Chậm đã chậm đã, ngươi nói Lưu Sấm, thật là cháu trai của ngươi không?
Chung Diêu nói:
- Hắn tuy không phải do chị gái ta sinh ra, nhưng lại là cốt nhục duy nhất của Trung Lăng Hầu.
Năm đó Tử Kỳ gặp nạn, ta không thể ra sức giải cứu, nó ở trong nhà gặp phải biến cố, ta cũng không thể cản trở Lúc đó ta vẫn cho là Tử Kỳ đã tuyệt tự lại không nghĩ rằng Tử Kỳ vẫn lưu lại hậu nhân. Sấm nhi được trung hầu ( kẻ đầy tớ ) giải cứu, lưu lạc bên ngoài, thoáng cái đã mười năm. Tào Công, nó cũng tuyệt đối không phải là bối chủ gia nô gì cả, mà là bị Lưu Bị hãm hại. Tháng tám, nó vốn định hồi hương quy tông nhận tổ, nào biết được khi mượn Nhữ Âm, Nhữ Âm Chu Thành và Tôn Càn lại liên kết cùng nhau làm hại nó, nó bất đắc dĩ mới tức giận mà phản kháng. Về sau Tào Công ngươi lại phái Lý Thông đến đó tiễu trừ, cháu trai ta cũng không dám đối địch với Tào Công, liền rời khỏi Nhữ Âm, trốn sang Từ Châu Nó chỉ là sợ bị ai đó hãm hại, muốn tìm một nơi để ẩn trú.
Ta, ta, ta
Chung Diêu đang nói, đột nhiên không kìm nổi bèn khóc lớn.
- Nếu Mạnh Ngạn có chuyện, ta mặt mũi nào mà đi gặp Tử Kỳ nữa!
Tào Tháo sắc mặt chuyển đen, không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Phải biết rằng, lúc đầu y nghe được một câu nói của Lưu Bị, thậm chí đến hỏi thăm cũng không hỏi, liền phái Lý Thông ra bao vây tiễu trừ Lưu SấmChung Diêu nói Lưu Sấm bị hãm hại, há không phải là nói y bị Lưu Bị lừa gạt?
- Nguyên Thường, có gì từ từ nói Lưu Sấm kia, thật sự là hậu nhân của Trung Lăng Hầu.
- Vô cùng xác thực không thể nghi ngờ.
- Làm sao ngươi biết, nó là hậu nhân của Trung Lăng Hầu.
Chung Diêu nói:
- Tháng tám khi Mạnh Ngạn đến Nhữ Nam, đã từng phái người liên hệ với ta.
- Chỉ là ta lúc đó bệnh nặng, ở nhà tĩnh dưỡng, không tiếp bất cứ ai. Cho nên hắn chỉ để lại tên, rồi vội vàng rời đi. Vốn dĩ, ta không biết Mạnh Ngạn từng phái người tới tìm ta, cũng không rõ Mạnh Ngạn chính là Sấm mập con trai nối dõi của Tử Kỳ.
Mãi đến mấy ngày trước đây, Mạnh Ngạn lại phái người tới tìm ta, còn mang đến bản dập gia phả của Tử Kỳ, bao gồm cả các bản gốc tấu chương năm đó. Ta thế mới biết, hóa ra Tử Kỳ vẫn còn có con cháu trên đời.
Không chỉ vậy, ta lại nghe nói nó vì không về nhà được, đành phải lên Thanh Châu phía bắc, còn chiếm lấy huyện thành Đông Võ, giết chết Lang Gia tướng Tiêu Kiến. Trong lòng ta vô cùng sợ hãi, lo lắng Tào Công sẽ trừng phạt nó, cho nên mới vội vàng tới đây.
Tào Công, Mạnh Ngạn còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện, tuyệt đối không có ý mạo phạm Tào Công. Từ chuyện trước đó nó một lòng một dạ muốn về nhà quy tông nhận tổ là có thể nhận ra, nó thực sự có lòng hướng về triều đình, muốn trở về hiệu lực cho Tào Công. Nhưng hiện tạisai một li, đi một dặm, vẫn xin Tào Công giơ cao đánh khẽ, tha cho nó một lần. Ta sẽ phái người liên lạc với nó, để nó trở về Hứa Đô, và nhận sai với Tào Công, xin Tào Công tha thứ.
- Cái này
Tào Tháo do dự Chuyện xảy ra ở quận Lang Gia, y đã sớm có được thông tin.
Nói thật, lần đầu nghe tin Lưu Sấm đánh chiếm Đông Võ, rồi sau đó khi giết chết Tiêu Kiến, Tào Tháo cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Tuy nhiên, trong lúc khiếp sợ, y lại cảm thấy rất tức giận. Bởi vì những gì mà Lưu Sấm đã làm đã phá hỏng bố cục của y ở Từ Châu Tào Tháo vốn định dùng Tiêu Kiến đóng ở Từ Châu, hãm chân sự bành trướng của Lã Bố. Nhưng hiện tại Tiêu Kiến bị giết, Tang Bá xuất binh cướp lấy sáu huyện Dương Đô, khiến Tào Tháo vô cùng tức giận.
Nếu không phải là chuyện y đã chuẩn bị xuất binh tới Nam Dương khai chiến với Trương Tú , nói không chừng đã tự mình dẫn đại quân, tiến tới Lang Gia một lần nữa tiêu diệt Lưu Sấm rồi.
Hiện giờ, Chung Diêu đã chạy tới cầu xin cho Lưu Sấm, muốn khai chiến cùng Lưu Sấm, thì có chút khó khăn.
Hơn nữa Lưu Sấm này, đích thực là có chút thủ đoạn. Sau khi biết được tin tức, Tào Tháo một phần tức giận, một phần vì trong lòng có chút mến mộ người tài.
Nếu như Lưu Sấm thật sự là hậu nhân của Lưu Đào, đoán chừng cái mà Lưu Bị gọi là " Bối chủ gia nô " vừa nói, cũng không có khả năng là sự thật.
Tào Tháo lén nhìn trộm hướng Tuân Úc một cái, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Y có thể không nể mặt Chung Diêu, nhưng lại không thể không nể mặt Tuân Úc.
Rất hiển nhiên, Tuân Úc hôm nay dẫn Chung Diêu tới, đã cho thấy được thái độ của y.
"Trung Lăng Hầu!" Trong lòng Tào Tháo phát rầu: "Lưu Công ơi Lưu Công, ngươi dù đã mất lâu rồi, nhưng đứa còn trai này của ngươi, thật sự khiến cho ta ngã nhào một cái, nên làm thế nào cho phải đây?" Không đáp ứng ư? Chỉ sợ Chung Diêu sẽ cứ quỳ mãi ở đây.
Chung Diêu tuy rằng về hưu vì bệnh tật, nhưng vẫn có tiếng tăm uy danh trên triều đình, thật sự không bác bỏ được thể diện của ông ta. Nếu ông ta thật sự làm náo chuyện này lên, dự tính sẽ có nhiều người đến xin tha cho Lưu Sấm kia. Nhớ năm đó, Lưu Đào giao hữu rộng khắp, mặc dù đã mất nhiều năm, nhưng phần nhân tình này thì vẫn còn.
Nhưng nếu như đồng ý Tào Tháo không nhịn được chửi mắng trong lòng "Thằng nhãi Lưu Sấm này, ngươi đã ra một nan đề cho ta rồi!"