Tuân Kham, tự Hữu Nhược, người Dĩnh Âm quận Dĩnh Xuyên. Cha của y chính là một trong Tuân Thị Bát Long Tuân Cổn, mà anh em của y cũng chính là Tuân Úc Tuân Văn Nhược danh tiếng lẫy lừng.
Tuân Thị là hào môn số một tại Dĩnh Xuyên, con cháu trong nhà người tài xuất hiện lớp lớp. Tuân Kham cùng với kỳ huynh Tuân Diễn, kỳ đệ Tuân Úc tự xưng là Tam Nhược, bên cạnh đó còn có một vị đường huynh, tên là Tuân Duyệt, tự Trọng Dự, bọn họ nối tiếng ngang nhau. Mà phía dưới y, lại có Tuân Du nhân vật như thế này tồn tại. Cho nên, Tuân Thị có danh vọng ở Dĩnh Xuyên, không ai có thể so sánh với. Cho dù là năm đó cùng với Chung, Trần, Hàn của tứ đại hào môn tại Dĩnh Xuyên, đều bị Tuân Thị ném sau lưng từ xa.
Tuân theo thói quen đặt tất cả trứng gà vào trong giỏ của thế gia hào môn, đối tượng mà con cháu Tuân Thị phụ tá, cũng không hoàn toàn giống nhau.
Ví dụ như Tuân Kham rất được Viên Thiệu coi được. Mà Tuân Diễn và Tuân Úc thì nương nhờ Tào Tháo. Tuân Duyệt là một trung thần Hán thất có uy tín lâu năm, nay hiệu lực cho Tào Tháo, phong Hoàng Môn thị lang.
- Phu quân, chàng nói là
Trần phu nhân đột nhiên nhớ đến một việc, lấp tức để lộ vẻ mặt phức tạp.
Tuân Kham cười ngượng gật đầu:
- Tuy là năm đó cũng là lời nói đùa của Trọng Dự, nhưng ta với Tử Kỳ Công lại vỗ tay đồng ý. Sau này Tử Kỳ Công bị giết hại, chúng ta đều cho rằng y đã tuyệt tự, cho nên cũng không có để chuyện này trong long. Nhưng bây giờ nếu Lưu Sấm lúc này thực sự là Sấm Nhi mập năm đó, thì cái giao ước năm đó còn thực hiện được hay không? Ta cũng vì điều này mà cảm thấy lo lắng.
Trầm phu nhân cũng đã lặng im ! Tuổi của Tuân Kham nhỏ hơn rất nhiều so với Lưu Đào, nhưng con người của Lưu Đào rất rộng lượng, quan hệ với con cháu của Tuân Thị rất tốt. Hơn nữa, ông ta còn lấy con gái của Chung Thị làm vợ, do đó xét về vai vế mà nói, ngang hàng với đám người Tuân Kham. Đó đã là việc của rất nhiều năm trước. Khi thiếp thất của Lưu Đào có mang sáu tháng, Lưu Đào mở tiệc trong nhà chiêu đãi tân khách. Đám người Tuân Duyệt, Tuân Kham ngày thường vẫn qua lại thân thiết với ông ta cũng đều đến dự tiệc chúc mừng.
Trong bữa tiệc rượu, Tuân Duyệt cũng có một câu đùa:
- Từ Kỳ ngươi có quan hệ thân thiết với chúng ta, sau này hy vọng hai nhà Lưu Tuân có thể càng thêm thân mật. Nay chị dâu mang thai trong mình, không bằng tương lai chúng ta kết thành thân gia, ngươi xem có thể được không?
Lưu Đào lúc ấy cười nói:
- Dưới gối các người đều là nam nhi, làm sao kết thành thân gia được?
Tuân Kham say khướt liền tiếp một câu:
- Vậy thì, nếu ta có con gái, ngươi có đồng ý không?
Lưu Đào nói:
- Ngươi nếu có con gái, ta sẽ đồng ý việc cưới xin của hai nhà.
Tuân Kham lập tức nói:
- Một khi đã như vậy, thì đập tay ước hẹn thôi.
Thế là, hai nhà liền quyết định việc cưới xin như vậyMà hai năm sau, Tuân Khâm thật sự có một đứa con gái, đặt tên là Tuân Đán. Tuy rằng Lưu Đào và Tuân Kham đều say rượu nói đùa, nhưng hai người đều là danh sĩ, đương nhiên lời nói ra thì không thể thay đổi, tự nhiên cũng phải ngầm thừa nhận hôn sự này.
Sau này, Lưu Đào bị hại, Lưu Gia tuyêt tự. Tuân Kham vì thế đã vô cùng vất vả rất lâu để phái người tìm kiếm hậu duệ của Lưu Đào. Còn về kết quả này thì cũng không khó đoán ra, khi Thập Thường Thị đương quyền, Lưu Dũng đem Lưu Sấm đi mai danh ẩn tích, trốn đông núp tây, Tuân Kham sao có thể tìm được Lưu Sấm vậy? Loáng một cái đã mười năm trôi qua, tâm tư của Tuân Kham cũng dần dần phai nhạt.
Nhìn Tuân Đán ngày ngày lớn lên, Tuân Khâm luôn coi nàng giống như hòn ngọc quý trên tay. Hai năm trước Viên Thiệu còn muốn kết thân cùng y, lại bị Tuân Kham mượn cớ, thoái thác mất rồi.
Hiện giờ, Lưu Sấm hoành không xuất thế. Tin tức hắn là con trai của Lưu Đào cũng truyền tới tai Tuân Kham. Điều này khiến cho Tuân Kham cảm thấy vô cùng kinh ngạc, loáng một cái hơn mười năm, Lưu Sấm đột nhiên xuất hiện, khiến y trở tay không kịp.
Trần phu nhân nghe được tin này, cũng giật mình sửng sốt.
- Phu quân, Lưu Sấm kia, thật là Sấm mập sao?
Vốn dĩ Lưu Sấm không phải là bé mập bây giờ, mà từ nhỏ đã mập mạp rồi, cho nên mới có cái tên Sấm mập. Tuy nhiên xưng hô kiểu này Lưu Dũng chắc chắn không dám dùng. Cho nên ngay cả Lưu Sấm cũng không biết hắn còn có một biết danh như vậy.
Trần phu nhân cảm thấy rất rối rắm, cũng không biết như thế nào là tốt.
Tuân Kham hạ giọng nói:
- Tình hình cụ thể ta còn không rõ, tin tức là từ Từ Châu truyền đến, nghe nói trong tay nó có mặc bảo và gia phả Lưu thị lưu lại năm đó của Tử Kỳ. Nếu là lời nói thật, sợ rằng nó rất có thể chính là Sấm mập. Tử Kỳ đáng thương, vì kẻ gian mà bị hại, may mắn ông trời có mắt, cuối cùng không đến mức tuyệt tự. Nhưng ta nghe người ta nói, hắn đức hạnh không tốt … Hình như là ở Từ Châu đã cướp đi con gái nhà người ta.
- Sao lại có thể thế được?
Trần phu nhân vừa nghe, lập tức tỏ ra không vui.
- Nếu hắn đúng như này, sao có thể gả con gái cho hắn được?
Kỳ thật, Trần phu nhân vẫn có chút tâm tư, nàng hy vọng con gái Tuân Đán có thể gả cho Viên gia. Nói như vậy, quan hệ giữa Tuân Kham và Viên gia tất nhiên sẽ càng thân thiết hơn, có lợi ích đối với sự phát triển của Tuân Kham.
Phải biết rằng, dưới trướng Viên Thiệu cũng không hẳn bền chắc như thép, bè phái mọc lên như rừng, nhân sĩ bản thổ và nhân sĩ ngoại lai tranh đấu vô cùng lợi hại.
Tuân Kham là nhân sĩ Dĩnh Xuyên, hơn nữa còn cậy nhờ tay Hàn Phức, tự nhiên cũng không thể tránh khỏi cuốn vào trong đó. Nếu hai nhà Tuân, Viên kết thân, chẳng phải có thể khiến cho Tuân Kham thoát ra được từ vòng xoáy đó sao? Trần phu nhân nói:
- Phu quân, ta biết chàng năm đó nhận được nhiều sự quan tâm của Kỳ Công, nhưng huyện nàyTrung Lăng Hầu đã mất nhiều năm, có trời mới biết Lưu Sấm kia có phải là cậu bé Sấm mập năm đó hay không. Cho dù là nó có cướp đi con gái người ta, thì có được coi là đức hạnh cái gì? Tuân gia chính là đại tộc Dĩnh Xuyên, không những phải môn đăng hộ đối, mà còn coi trọng đức hạnh. Nếu gả con gái cho người này, chẳng phải hỏng cả một đời nó hay sao? Ta thì cảm thấy, Hiển Phủ tuổi vừa đẹp, mà tài học (tài năng và học vấn) lại xuất chúng, càng được Bản Sơ công yêu thích.
Lưu phu nhân trước đây, còn đặc biệt phái người nói về việc này.
- Nàng nói thế nào?
Tuân Kham mặt sầm xuống, lớn tiếng hỏi.
- Hiển Phủ chính là Viên Thượng, con út của Viên Thiệu, mà Lưu phu nhân là mẹ của Viên Thượng.
Trần phu nhân trông sắc mặt Tuân Kham không được tốt, cũng có chút sợ hãi, vội vàng nói:
- Phu quân yên tâm, thiếp vẫn chưa đáp lại, chỉ nói việc cưới xin của con gái, từ trước tới nay do phu quân quyết định, cần hỏi qua phu quân mới được.
- Hừ, may mà nàng chưa đồng ý. Đàn bà, đừng có xía vào việc này. Ta hiện giờ phụng mệnh phụ tá Đại Công Tử, nếu nàng đồng ý, mới là tai vạ đến nơi. Nàng cũng biết, Hiển Phủ luôn tranh thủ tình cảm của Đại Công Tử, Lưu phu nhân kia cũng luôn dụ dỗ Bản Sơ Công lập Hiển Phủ làm người thừa kế.
Từ xưa đến nay, nào có đạo lý phế trưởng lập ấu đâu? Chứ đừng nói đến, Đại Công Tử chính là con trưởng chính tông. Sao có thể để Hiển Phủ làm trưởng được? Mà nay dưới trướng Bản Sơ Công hỗn loạn, tranh chấp không ngớt, nói trắng ra cũng có nguyên nhân của mặt này. Nếu nàng đồng ý việc cưới xin rồi, Đại Công Tử tất nhiên sẽ không vui, đến lúc đó sẽ khiến ta thêm khó khăn hơn. Về sau Lưu phu nhân lại đề ra việc này, nàng hãy thay ta trả lời từ chối với bà ấy nhé.
Sắc mặt Trần phu nhân khó coi, cắn môi, không dám mở miệng lần nữa.
- Còn việc cưới xin năm đó ta đã định với Trung Lăng Hầu, thì có Trọng Dự làm nhân chứng, ta sao có thể đổi ý được? Việc cần thiết, là phải biết rõ Lưu Sấm này có phải Sấm mập hay không. Còn đức hạnh của nó, cũng đều là tin vỉa hè mà thôi, có thật hay không còn không biết. Ta sẽ phái người thăm dò việc này, nàng đừng bận tâm làm gì. Nếu nó thật sự là Sấm mập, ngược lại cũng là chuyện tốt. Ta nghe người ta nói, nó vốn định tới Dĩnh Xuyên, lại bị A Man cản trở. May mà Văn Nhược không biết, nếu không chắc chắn bình định thêm một hổ tướng cho A Man.
- Hổ tướng ư?
Trong lòng Trần phu nhân tuy không quá chịu phục, nhưng vẫn không nhịn được bèn hỏi
- Chẳng lẽ Lưu Sấm này rất lợi hại phải không?
- Hắn ở Nhữ Nam, trước tiên đánh bại Lý Thông, sau đó chém Trường Nô. Mà sau đó đánh chiếm được huyện Tương, vượt sông Tuy Thủy, còn cướp lấy Bành thành, còn hai lần đánh bại Lã Bố.
Trước đó vài ngày, hắn dẫn quân cướp lấy huyện Đông Võ. Lang gia tướng Tiêu Kiến dẫn quân công kích, lại bị hắn tiêu diệt toàn quân, đến Tiêu Kiến cũng bị hắn giết chết. Tiểu tử này sau đó lại trong thời gian ba ngày, đã chiếm lấy hai huyện Lang Gia, Kiềm Tưu, hiện giờ coi như tạm thời đứng vững gót chân được rồi. Kế tiếp, hắn tiến vào Bắc Hải Quốc Nàng nói xem, hắn có lợi hại không? Tiêu Kiến là ai? Trần phu nhân không đặc biệt rõ ràng. Nhưng nàng lại từng nghe về danh hiệu của Lã Bố. Ngay cả Lã Bố cũng bại dưới tay Lưu Sấm, há chẳng phải là rất lợi hại sao?
Trong lòng Trần phu nhân cũng không khỏi lung lay
- Nếu là như vậy, trái lại cũng là một viên hổ tướng.
- Thế nhưng, nếu hắn chiếm lấy Bắc Hải Quốc, bắt buộc phải đối địch với Đại Công Tử rồi. Ta cũng đang có chút khó xử, không biết nên làm như thế nào mới phải.
Ta có nên giúp hắn có chỗ đứng ở Bắc Hải Quốc không? Hoặc là đứa nhỏ này có tính tình gì, ta bây giờ một chút cũng không rõ nữa. Điều này cũng khiến ta không biết nên làm thế nào cho phải, cho nên mới cảm thấy đau đầu.
Trong tư tưởng, Tuân Kham đã nhận định, Lưu Sấm chính là con trai cử Lưu Đào.
Trần phu nhân và Tuân Kham đã nhiều năm vợ chồng, sao lại không nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của y vậy? Trong lòng nàng thở dài một tiếng, tuy rằng vẫn còn có chút chưa hài lòng lắm, nhưng cũng biết, trong việc này, căn bản nàng không hề khuyên nhủ được Tuân Kham.
- Một khi đã như vậy, thì nghe theo sự sắp đặt của phu quân.