Từ ngoài huyện nha truyền đến tiếng gào thê lương.
Trên mặt Lưu Sấm lộ ra chút ý cười lạnh lẽo, ngược lại, sắc mặt của Chu Thành lập tức trắng bệch ra.
- Ai muốn ngươi giết ta?
- Bối chủ gia nô, người người đều muốn giết ngươi.
Chu Thành lại là kẻ cứng đầu, ông ta làm ra vẻ cứng rắn, thái độ mạnh mẽ, giãy dụa muốn đứng lên. Nhưng bàn chân của Lưu Sấm dẫm lên trên ngực ông ta chả khác nào một ngọn núi, đặt lên trên lồng ngực Chu Thành, làm ông ta không thể động đậy.
- Miệng còn cứng nhỉ!
Lưu Sấm đột nhiên cười lạnh một tiếng, giơ tay chém xuống, dùng sống đao quất vào mặt Chu Thành.
Đao kia giáng xuống, đánh cho Chu Thành toàn mặt là máu, răng cũng bị đánh rụng. Lưu Sấm cũng không để ý đến ông ta, thanh đao trong tay chỉ vào những tên quan lại khác trong đại sảnh.
- Ta hỏi một câu nữa, ai biết vì sao y muốn giết ta?
Mấy tên quan lại ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói câu gì.
Ánh mắt Lưu Sấm lạnh lùng, nhìn thoáng qua phía Hoàng Thiệu. Hoàng Thiệu lập tức hiểu được ý của hắn, cầm lấy một thanh đao thép trong tay một tên tùy tùng, đi lên phía trước, một đao liền khiến một tên quan phải chết trong vũng máu.
- Ai biết, hắn vì sao phải giết ta!
Lưu Sấm nói từng chữ, từng chữ một, trên mặt đầy sát khí.
Ánh mắt của Từ Thịnh và Hoàng Thiệu đảo qua đảo lại trên mấy tên quan kia.
- Ta biết, ta biết...Xin đừng giết ta! Một tên quan lại không thể kiên trì được nữa, bụp một tiếng quỳ trên mặt đất, giọng run run quát ầm lên: - Mấy ngày trước có một vị khách đến nhà Chu huyện tôn. Sau đó công từ mới phái người đến báo tin, người khách của Chu huyện tôn liền nói, công tử là bối chủ gia nô, vậy nên cho nên Chu huyện tôn mới quyết định mưu sát công tử...Việc này, không có can hệ gì đến bọn ta, xin công tử tha mạng.
- Vậy chắc ngươi biết, người đó tên là gì, hiện giờ đang ở chỗ nào chứ?
- Ta, ta chỉ nhớ, người bạn đó của huyện tôn kia họ Tôn, hình như là bạn đồng môn của ông ấy.
- Họ Tôn?
Lưu Sấm cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy máu của Chu Thành, đột nhiên khẽ mỉm cười, - Không ngờ, Chu huyện tôn còn là môn hạ của Trịnh Khang Thành...Chỉ có điều Trịnh công hiện giờ đang ở Cao Mật, vùi đầu vào kinh học, không muốn tham gia chốn thị phi. Huyện tôn sao không noi theo Trịnh công, chỉ lo thân mình, mà lại cố tình can dự chuyện giữa ta và Lưu Bị làm gì. Chu huyện tôn, xin hỏi Tôn Công Hữu Tôn tiên sinh giờ còn ở phủ ngài chứ?
- Phì!
Chu Thành vẻ mặ dữ tợn, - Công Hữu sớm đã rời khỏi, ngươi đừng có mơ mà tìn được ông ấy.
- Ha ha ha, ngươi càng nói như vậy, ta lại càng không tin...Ngươi, tên ngươi là gì?
Lưu Sấm dùng đao chỉ vào tên quan lại vừa xin tha kia.
- Tiểu quan, tiểu quan tên là Đặng Vinh, là chủ bộ huyện này.
- Hóa ra là Đặng chủ bộ...Nghĩ đến ngươi chắc hẳn là thân tín của huyện tôn, vì thế nên ngươi chắc chắn biết, vị Tôn Càn Tôn tiên sinh kia đang ở đâu?
- Đặng Vinh, ngươi dám!
Chu Thành trừng to mắt, chính là muốn ngăn cản Đặng Vinh.
Nào biết, Lưu Sấm giơ chân lên, xoay người một phát tóm chặt tóc của Chu Thành, kéo về phía hậu đường.
- Công tử, những người này...
- Một tên cũng không giữ lại.
Lưu Sấm cũng không quay đầu lại, kéo Chu Thành bước đi.
Mấy tên quan lại sự tới mức hồn bay phách lạc, Đặng Vinh càng lên tiếng hét to tha mạng, nhưng bọn Từ Thịnh đâu để chúng nói thêm, giơ tay chém giết, chém hết mấy tên quan lại đó. Tiếng kêu thảm thiết, truyền đến tai của Chu Thành, khiến ông ta cảm thấy vô cùng sợ hãi. Hai tay của ông ta nắm chạt lấy Lưu Sấm, vừa lảo đảo đi vào hậu đường, vừa lớn tiếng nói: - Bối chủ gia nô, ngươi muốn cái gì?
- Nếu ta là gia nô, khắp thiên hạ này mọi người đều là gia nô!
Lưu Sấm vừa đi vừa trầm giọng quát: - Giang sơn này vẫn là của nhà Hán, thiên hạ này chính là của nhà họ Lưu...Ta muốn nhìn xem, kẻ nào muốn ta làm gia nô? Thứ không biết sống chết, những lời vu cáo hãm hại của kẻ khác, ngươi lại tin không một chút nghi ngờ. Lại còn dám hỏi trong nhà ta còn có ai nữa không?
Ta cho ngươi biết, cha ta chính là Trung Lăng Hầu, là hậu duệ của Hoài Nam Lệ Vương Lưu Trường, con cháu đời thức mười bốn của Tế Bắc Trinh Vương, kẻ nào dám muốn ta làm gia nô?
Tôn Càn, ngươi đang ở đâu?
Ngươi không phải là kẻ quân tử, không phải là người khoan dung độ lượng hay sao? Lẽ nào ngươi muốn nhìn thấy cảnh cả nhà người bạn tốt của ngươi, từng người từng người một bị giết sao?
Theo tiếng hét thảm thiết kêu lên, một tỳ nữ chạy từ phía trước tới, liền bị Lưu Sấm chém ngã trong vũng máu.
Lưu Sấm kéo Chu Thành đi ra khu nhà phía sau, ở phía sau hắn, mười mấy tên như hổ như báo đi theo.
Từ trong khu nhà truyền đến tiếng khóc thảm thiết.
Là người nhà của Chu Thành, còn có cả lũ người hầu bị đuổi vào trong đình viện, người nào kẻ nấy đều bị biến cố kinh hồn này làm cho khiếp sợ.
- Lưu Sấm, đại trượng phu ai làm người nấy chịu, giết người là chủ ý của ta, xin đừng liên lụy đến vợ ta mà.
Lưu Sấm không kìm nổi cười lớn tiếng. - Chu huyện tôn, vừa rồi ngươi còn nói một câu “bối chủ gia nô”, sao giờ lại gọi tên của ta? Nếu ngươi đã muốn giết ta, thì chắc đã phải chuẩn bị tâm lý bị ta giết chứ. Trước khi ngươi giết ta, thì nên biết hậu quả của chuyện này.
Ta hỏi lại ngươi một câu, Tôn Càn ở đâu?
Chu Thành nhìn Lưu Sấm với vẻ căm tức, cắn chặt răng, không chịu mở miệng.
- Vậy ta hỏi các ngươi, Tôn Càn ở đâu.
Người nhà của Chu Thành, ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.
- Trước đây Tôn tiên sinh ở phòng phía tây, vừa rồi bên ngoài đại loạn, Tôn tiên sinh không biết đã bỏ chạy nơi nào, chúng ta thật sự không biết.
Lưu Sấm lớn tiếng quát: - Tôn Càn, ngươi còn không chịu ra đây sao?
Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn cả nhà bạn tốt của ngươi bị giết?
Trong đình viện, vẫn lặng như tờ.
Lưu Sấm thở dài hạ giọng nói: - Xem ra, người bạn đồng môn này của ngươi không để ý gì đến sống chết của ngươi rồi.
Hai gò má Chu Thành co giật một cái, đột nhiên nghiêng đầu, không chịu mở miệng.
Ánh mắt của Lưu Sấm nhìn người nhà của Chu Thành, từng người từng người một, sau một hồi, hắn ngồi xổm người xuống, hình như lẩm bẩm cái gì: - Chu huyện tôn, ngươi biết không? Ta thật sự là không thể làm được người xấu. Nếu thật sự ta lòng dạ ác độc, thì sẽ khiến cho những người trước mặt ngươi kia, mẹ ngươi rồi cả vợ ngươi cưỡng gian rồi giết chết…được rồi, ta không làm ra được những chuyện như thế. Thật ra ta biết, Tôn Càn nhất định còn chưa chạy chốn, còn đang trốn trong huyện nha.
Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi có biết y trốn ở nơi nào không?
Đôi mắt Chu Thành khép lại, trên khuôn mặt là bộ dạng cam chịu chết.
Khóe mắt Lưu Sấm giật lên hai cái, đột nhiên đứng dậy. - Một người cũng không giữ lại, diệt cỏ phải diệt tận gốc.
- Vâng!
Nhóm kiện tốt như lang như hổ ùa lên, rồi chỉ còn nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, cả nhà Chu Thành, ngay cả những nô bộc và tỳ nữ cả thảy là hai mươi bảy mạng người, toàn bộ đều bị giết chết.
- Việc này phải trách ngươi, ta không muốn giết người, nhưng ngươi lại muốn làm anh hùng.
- Cẩu tặc, ta liều mạng với ngươi!
Chu Thành đột nhiên đứng dậy, đánh về phía Lưu Sấm. Chỉ tiếc, trong tay ông ta không tấc sắt, càng không so sánh được với thân thể khỏe mạnh của Lưu Sấm, hắn chỉ cần một cước là đã ông ta ngã lăn ra đất.
- Coi chừng y, ta muốn y và người nhà của y chết cùng một chỗ!
Lưu Sấm thật sự nổi cơn thịnh nộ rồi!
Thời điểm đến Nhữ Âm, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ giết người. Vốn là muốn bình an tới Dĩnh Xuyên, để hắn quy tông nhận tổ, tạm thời ổn định lại. Kỳ thật, khi Chu Thành mắng hắn là bối chủ gia nô, là hắn biết, sau lưng ông ta đang có người âm thầm giở trò.
Người của Lưu Bị!
Nhất định là người của Lưu Bị…Chu Thành đang ở Nhữ Nam, sao có thể biết đến chuyện ở Từ Châu?
Mà cái danh hiệu “bối chủ gia nô” là xuất phát từ Mi Chúc, truyền đi qua Lưu Bị. Nói cách khác, nếu không phải Lưu Bị đang giở trò, thì cơ bản sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Mi gia, Lưu Bị…một lũ âm hồn không tiêu. Ta cũng đã phải trốn đến Dĩnh Xuyên, các ngươi còn không chịu bỏ qua? Đáng hận nhất chính là Chu Thành, chỉ vì một lời xúi giục của bạn đồng môn mà muốn giết hắn, vì thế nên mới trọc giận Lưu Sấm.
- Chuyện này, ta không giết người, sẽ cho rằng ta là người dễ bắt nạt sao?
Khi sát tâm xuất hiện trong Lưu Sấm, hắn giống như là đổi thành một người khác, làm người ta kinh hãi.
- Lục soát cho ta!
Hắn hét lớn một tiếng, - Ta không tin tên Tôn Càn có thể mọc cánh mà bay, y nhất định là ở huyện nha, lục soát từng chút từng chút một cho ta.
Lúc này, Chu Thành giống như là mất hết hồn phách, đờ đẫn nhìn những thi thể lạnh lẽo, không ngừng rơi lệ.
Không sai, chỉ vì y tin lời nói của Tôn Càn…Nhưng lại không nghĩ rằng, sự sắp xếp không hề sai sót của y lại có thể dẫn đến tình cảnh thảm thương này?
Theo như kế mà y và Tôn Càn đã bày ra, trước tiên sẽ lừa Lưu Sấm vào trong thành, rồi sau đó mở yến tiệc thiết đãi ở huyện nha, khiến Lưu Sấm mất đi cảnh giác. Tôn Càn đã từng nói với y, Lưu Sấm người này hung ác đã thành bản tính, giết người như ngóe. Nhưng có điều võ nghệ hắn cao cường, nên cần phải cẩn thận hành sự. Cho nên Chu Thành đã nghĩ rằng, đợi sau khi Lưu Sấm quá chén, sẽ phân thây hắn. Lại không ngờ Lưu Sấm hành động trước để kiểm soát đối phương, càng không nghĩ tới hắn có thể hung tàn như thế.
- Công tử, nơi này hình như có gì đó.
Lưu Sấm sải bước tiến lên, lấy cây đuốc từ tay tên tùy tùng, đi sau không rời.
Ở góc sân, giữa hai cây đại thụ có một cái giếng cạn. Nếu không cẩn thận tìm kiếm, sẽ không dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại của nó.
- Công tử, trong giếng hình như có người.
- Ha ha, không ngờ ngươi trốn ở đây, Tôn Càn ngươi nghĩ mình là Trần Hậu Chủ sao?
Lưu Sấm bước qua, cầm theo một cây đuốc, ném vào trong giếng cạn. Chiếc giếng này hiện lên hình chiếc bình, miệng nhỏ đáy to. Sau khi cây đuốc rơi vào, Lưu Sấm lập tức phát hiện ra, kề sát vách giếng có bóng Tôn Càn. Y giống như một con thằn lằn, dán chặt người vào vách tường, không hề nhúc nhích.
Lưu Sấm trầm giọng nói: - Tôn Công Hữu, đừng lẩn trốn nữa, ta đã nhìn thấy ngươi rồi.
Tôn Càn vẫn dán mình vào vách tường, không hề nhúc nhích.
- Người đâu, bịt miệng giếng lại cho ta…Tôn Công Hữu, nếu như ngươi không ra, ta sẽ đem ngươi và bạn đồng môn của ngươi chôn cùng trong giếng, giúp các ngươi sinh không thể cùng chăn nhưng chết chung cùng huyệt!