Huyện Lệnh Nhữ Âm Chu Thành mặt mày hớn hở, liên tục mời rượu, chuyện trò rất vui vẻ, mang phong thái của một danh sĩ.
Nhưng Lưu Sấm lại cảm thấy người này có vẻ như là đang kiếm chuyện để nói. Đừng thấy ông ta thao thao bất tuyệt, thực chất bên trong chả có nội dung gì.
Công đường còn còn năm sáu tên quan lại tiếp khách.
Người ngồi dưới Chu Thành là Trần Lai, là Binh Tào Nhữ Âm.
Xem nét mặt gã, dường như có chút vội vã lo lắng. Tuy gã đã cố hết sức tỏ ra bình thường, nhưng trên ánh mắt thì lại lộ ra sự lo lắng, rõ ràng trong lòng gã đang có chuyện.
- Mạnh Ngạn, nghe nói lần này người mượn đường để trở về Dĩnh Xuyên?
- Đúng vậy.
- Không biết ở Dĩnh Xuyên Mạnh Ngạn còn thân nhân nào không?
Lưu Sấm khẽ mỉm cười, - Tiên phụ bị gian thần hãm hại, sau đó trong nhà gặp phải biến cố, nên cả nhà bị hại.
May mắn được thúc phụ liều mình cứu giúp, ta đây mới cứu được cái mạng. Nói đúng ra, hiện giờ chắc chẳng còn người thân nào ở Dĩnh Xuyên nữa.
- Thì ra là vậy!
Chu Thành biểu lộ sự tiếc thương, nhưng Lưu Sấm nhìn thấy rõ rằng, ông ta thở phào một hơi.
Trong lòng hắn bỗng có chút cảnh giác, tuy nhiên chỉ là chưa biểu lộ ra bên ngoài. Hắn mơ hồ cảm thấy, tên Chu Thành này quá nhiệt tình, nhiệt tình ngoài sức tưởng tượng của hắn. Hay nói cách khác, sự nhiệt tình đến bất thường của ông ta khiến Lưu Sấm thấy có chút đáng nghi ngờ.
- Nào, nào, mời uống.
Chu Thành lại đứng dậy mời rượu, Lưu Sấm cũng không khách khí, nâng chén tỏ vẻ cảm ơn.
Đúng lúc này, Hoàng Thiệu đi từ bên ngoài vào.
Y vẫn đi một mình, nhìn có vẻ rất bình tĩnh.
Lưu Sấm cười nói: - Lão Hoàng, sao ngươi đi lâu vậy, đã tìm thấy đồ chưa?
- Đa tạ công tử đã quan tâm, ta tìm được rồi! Khi Hoàng Thiệu nói chuyện, lộ ra chút ngại ngùng, - Chỉ có điều ta thấy bụng dạ không được thoải mái cho lắm, vì thế nên mới tới muộn, mong công tử thứ lỗi.
Chu Thành nhăn mày lại, biểu lộ vẻ bực tức.
Cái gọi là bụng dạ không thoải mái đó chính là ý nói việc đi ngoài...Trong khi nơi này toàn những bậc cao sĩ, mà lại bàn đến việc thô tục này, quả thực là có chút không phù hợp. Đôi mắt Lưu Sấm bỗng híp lại, chợt cười nói: - Nếu đã như vậy, sao còn không nâng ba chén chịu phạt, thỉnh tội với Chư Công.
Hoàng Thiệu đồng ý, rồi liên tục xin lỗi mọi người, liền một hơi uống hết ba chén.
Đám người Chu Thành dường như không thèm để ý, đợi sau khi Hoàng Thiệu uống cạn ba chén đó, thì càng không hề để nữa. Hoàng Thiệu đi thẳng về phía sau Lưu Sấm, kéo áo lên rồi ngồi xuống. Chỉ có điều trong khoảnh khắc cúi đầu ngồi xuống ấy, y hạ thấp giọng nói: - Ngoài phòng có vệ sĩ mai phục, công tử phải cẩn thận.
Sắc mặt Lưu Sấm không hề thay đổi, vẫn giữ được vẻ tự nhiên.
Thật ra, trong lòng hắn thì lại thấy vô cùng kinh ngạc. Hắn đã sớm nhìn ra Chu Thành có chút không bình thường, hơi nhiệt tình quá. Chỉ có điều, hắn không hề nghĩ tới việc Chu Thành muốn giết mình, cho nên dù trong lòng có chút cảnh giác nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng hiện giờ, câu nói vừa nãy của Hoàng Thiệu khiến hắn lập tức cảm thấy căng thẳng. Hắn không biết rằng Hoàng Thiệu phát hiện chuyện có vệ sĩ mai phục khi ở trong huyện nha, hay là chỉ nghe phong thanh khi ở ngoài.
Nếu là nghe được khi ở ngoài huyện nha, vậy thì về chuyện dịch quán tất nhiên là đã có sự chuẩn bị đối phó.
Nhưng nếu như là ở bên trong huyện nha...Lưu Sấm không chỉ lo lắng cho bản thân, cái mà hắn lo lắng nhất, vẫn là Mi Hoán và những người khác trong dịch quán.
Hoàng Thiệu khe khẽ ho khan một tiếng, Lưu Sấm quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy hai tay của Hoàng Thiệu đang chậm rãi đặt ở trên bụng, hắn lập tức hiểu được ý của Hoàng Thiệu, y muốn hắn hãy yên tâm. Hay nói cách khác, bên phía dịch quán đã nghe được tin tức, đám người Từ Thịnh cũng đã chuẩn bị xong. Vậy nên, việc kế tiếp chính là mối hoạ trước mắt.
Lão Hoàng này quả thật cũng cam đảm quá!
Rõ ràng biết có nguy hiểm, vậy mà còn chạy tới mật báo.
Hoàng Thiệu nhìn thấy nụ cười đó, cũng đã biết là Lưu Sấm đã hiểu ý của mình. Lập tức, y lùi lại về phía sau một chút, nhìn về phía hai bên tùy tùng, tay thủ thế cảnh giới, hai bên tùy tùng bỗng ngẩn người ra, nhưng trong giây lát liền hiểu ý.
- Chu huyện tôn, Lưu mỗ đường xa đến đây, được huyện tôn nhiệt tình hậu đãi, cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Nào, xin uống cạn chén này, để cảm tạ sự biết ơn đối với ngài, nào các vị, xin mời.
Lưu Sấm vừa nói vừa nâng chén rượu lên.
Hắn đi ra khỏi bàn, rồi sau đó đi chúc rượu từng bàn một, bàn nào cũng một hơi cạn sạch, lộ ra khí phách dũng cảm. Chu Thành nhìn thấy Lưu Sấm làm thế, trên mặt không khỏi lộ ra chút ý cười cổ quái. Ông ta nhìn thoáng qua phía Binh tào Trần, thì nhìn thấy sự căng thẳng trên mặt gã đã bớt đi đôi chút. Trần Lai gật gật đầu, một tay cầm lấy chén rượu, một tay đặt dưới bàn tiệc, không nói không rằng ngồi xuống bàn tiệc.
Lưu Sấm còn uống thêm mười chén nữa, khuôn mặt mập mạp của hắn có chút biến sắc.
Chân hắn có chút lảo đảo, lảo đảo một bước liền tiến tới phía trước bàn tiệc Chu Thành - Chu Thành huyện tôn, xin cạn chén này.
Chu Thành đứng lên, cười rồi uống chỗ rượu trong chén.
Nào biết được sau khi Lưu Sấm uống rượu xong, thân hình lảo đảo, suýt chút nữa là ngã quỵ. Theo bản năng Chu Thành đỡ hắn dậy, Lưu Sấm liền nắm chặt lấy cánh tay ông ta.
Ông ta đang muốn lên tiếng, chợt nghe thấy âm thanh hỗn loạn bên ngoài.
- Không hay rồi, kho lương bị cháy rồi.
Góc tây thị trấn Nhữ Âm đột nhiên bùng lên ngọn lửa, cháy sáng ngút trời, khiến cho cả thành đều xôn xao.
Chỉ có điều vào lúc này, gần như không có ai nghĩ đến việc ngọn lửa đó có liên quan đến Lưu Sấm, sau khi nghe được tin kho lương thực bị cháy, Chu Thành cũng không nghĩ tới nó có liên quan gì đến Lưu Sấm, mà liền nghĩ tới việc đi ra ngoài xem xét và hỏi thăm tình hình.
Nào biết được, lúc ông ta đang muốn đi, thì mới phát hiện ra Lưu Sấm đang nắm chặt cánh tay của mình.
Bàn tay đó to và chắc như sắt vậy, nắm chặt tay ông ta không rời.
- Lưu công tử, ngươi làm như vậy là có ý gì?
Chu Thành giật nảy mình, toàn thân lạnh toát, rồi buột miệng hỏi.
Không đợi ông ta nói hết câu, Lưu Sấm bỗng nhấc chân lên, đạp bàn tiệc phía trước bay ra ngoài. Chiếc bàn ăn nặng trịch đó bay về phía Binh tào Trần kia. Trần Lai bỗng giật nảy mình, theo bản năng gã né người về sau để tránh, chợt nghe thấy bụp một tiếng, bàn tiệc rơi ngay trên ghế, khiến chiếc ghế đó lập tức bị lật lại, rượu và thức ăn vung đầy mặt đất, dưới bàn ăn còn lộ ra một thanh đao thép sáng loáng.
- Chu huyện tôn, sao còn không mau gọi những người mai phục phía ngoài ra đi.
Cảm giác say trên mặt Lưu Sấm không hề có, thay vào đó là khuôn mặt đằng đằng sát khí, cực kì dữ tợn.
Trong lòng Chu Thành biết là không hay rồi, nhưng ông ta chưa kịp nói gì thì nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn bên ngoài hành lang, một đội đao phủ xông tới, nhưng nhìn thấy Chu Thành bị Lưu Sấm thắt cổ, mà hai người hộ tống bên cạnh Lưu Sấm đã bảo vệ Hoàng Thiệu để y đi đến phía sau Lưu Sấm, thì đều lập tức ngây người trong giây lát.
Bọn họ nhận được lệnh là: - Trên đại sảnh chỉ cần có động tĩnh, liền lập tức xông lên, không để cho Lưu Sấm có cơ hội phản kháng lại.
Nhưng hiện tại huyện tôn Chu Thành lại đang ở trong tay Lưu Sấm, họn họ không biết nên làm thế nào.
Trần Lai chật vật đứng lên, nhún người lên nhặt lấy đao thép.
- Bối chủ gia nô, còn không để mạng lại.
Gã căn bản không để ý đến sự sống chết của Chu Thành, nhanh chóng vặn người tiến về phía Lưu Sấm.
Lưu Sấm một tay thắt cổ Chu Thành, tay kia thì không cầm gì, hiển nhiên đây là cơ hội có một không hai. Chu Thành sợ tới mức phát ra một tiếng kêu sợ hãi, không đợi ông ta mở miệng quát dừng lại, Lưu Sấm đã cúi người, tay phải nắm chặt lấy cái bàn tiệc bên cạnh. Chiếc bàn nặng mấy chục cân nhưng nó nằm trong tay Lưu Sấm như thể không có trọng lượng. Mắt hắn nhìn về phía Trần Lai đang lao về phía mình, hét lớn một tiếng, vung chiếc bàn lên, rồi hung hăng ném nó tới.
Bàn tiệc thời Đông Hán, phần lớn là dùng gỗ thật để làm, chẳng những rắn chắc, hơn nữa còn rất nặng.
Trần Lai không nghĩ rằng trong tình cảnh như vậy mà Lưu Sấm có thể phản kích được như thế, mắt nhìn thấy bàn tiệc rơi xuống, gã nâng đao lên muốn chắn lại, bỗng nghe thấy rắc một tiếng, bởi đao sắt trong tay gã cơ bản không thể ngăn nổi chiếc bàn đó. Chiếc bàn ăn nặng trịch bổ lên đầu gã, trong giây lát khiến óc vỡ toang ra.
- Kẻ nào dám ra tay, ta sẽ giết tên cẩu tặc này trước.
Thi thể Trần Lai ngã uỳnh trên mặt đất, máu chảy lênh láng.
Bọn đao phủ ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.
Đúng lúc này, cửa chính huyện nha đột nhiên vang lên một tiếng, nó bị người từ bên ngoài phá vỡ, Từ Thịnh dẫn theo một đoàn người xông tới, không nói lời nào, gặp ai giết nấy.
- Kẻ nào trong này dám động thủ, đừng trách ta lòng dạ lang sói.
Lưu Sấm lớn tiếng quát, nhẹ như không túm Chu Thành lên: - Ta với ngươi không thù không oán, cớ sao phải giết ta?
Bàn tay to vạm vỡ kia cầm thật chặt cổ của Chu Thành.
Một người nặng trên năm mươi cân lại bị Lưu Sấm một tay nhấc bổng, hai chân cách mặt đất một đoạn.
Chu Thành mặt đỏ tai hồng, không nói ra lời.
Trong huyện nha, tiếng kêu nổi lên từ bốn phía.
Tuy rằng Chu Thành đã cho mấy trăm người mai phục trong huyện nha, làm sao có thể sao sánh được với sự dũng mãnh của những người dưới tay Từ Thịnh đã cùng Lưu Sấm chiến đấu biết bao nhiêu chiến trường?
Từ Thịnh cầm trong tay đao thép, gặp ai giết nấy.
Thanh đao trong tay y hóa ra ngàn đao ảnh, nhóm đao thủ phủ như rắn mất đầu, sao có thể đỡ nổi sức mạnh như hung thần ác sát của y.
Bọn chúng chỉ chống cự được một lát, sau đó lần lượt bỏ vũ khí đầu hàng.
- Đừng giết ta, ta xin đầu hàng, ta đầu hàng.
Lưu Sấm nhìn thấy Chu Thành sắp thở không nổi, hắn liền buông nhẹ tay ra, Chu Thành lập tức nằm tê liệt trên mặt đất. Không để ông đứng dậy, Lưu Sấm đã nhấc chân đặt lên ngực ông. Hoàng Thiệu nhặt thanh đao từ trong vũng máu ra, thần sắc cực kì cung kính đưa tới trong tay Lưu Sấm.
Lúc này, Từ Thịnh toàn thân là máu. Anh ta bước tới chỗ Lưu Sấm.
Dưới lòng bàn chân anh ta dính đầy vết máu, mỗi bước đều lưu lại dấu chân.
Đi đến nơi, Từ Thịnh khom mình thi lễ. - Công tử, huyện nha giờ đã bị ta chiếm lĩnh, tất cả đã bị chúng ta không chế.
- Nguyên Thiệu đâu?
- Nguyên Thiệu ở trong dịch quán bảo vệ Tam nương tử.
Bộ khúc của Hoàng tiên sinh, đã đi tới trước cửa thành, nghênh đón Tử Nghĩa và những người khác vào thành.
Còn chưa dứt lời, trong thành Nhữ Âm tiếng kêu nổi lên bốn phía.