Hai Thế Giới

Chương 28


Hai Thế Giới
Tác giả :Kagi
Chương 28
Chương 28: Piano (Author: Kagi)
-Thật sự phải đi sao?
Key hỏi.
Trông hắn lúc này có vẻ khá giống phạm nhân đang bị hỏi cung, còn ba người Vanes thì là cảnh sát. Key ngồi thẳng lưng, mồ hôi lạnh chảy trên mặt, ánh mắt láo liên. Còn ba người kia thì nhìn thẳng vào hắn.
"Cái này, cũng thật sự quá mất tự nhiên đi." Key nghĩ thầm.
Từ nãy tới giờ hắn đã đưa ra hàng chục lý do từ tâm lý yếu ớt, sợ đám đông, ... cho tới bất tài vô dụng, ... Nhưng đáng tiếc không có cái nào giúp hắn thoát khỏi tình huống này được cả.
-Đúng vậy. Will nói.
-Thật sự? Ôm một tia hy vọng, Key lại hỏi.
-Đúng. Fei khẳng định, một lần nữa đè cái hy vọng nhỏ nhoi của Key xuống.
Key liếc sang Vanes, chỉ thấy cô nàng nhâm nhi ly cà phê, mỉm cười gật đầu.
Hết cách, Key đành gật đầu đau đớn:
-Thôi được, tôi sẽ kiếm việc gì đó để tham gia vậy.

-Lựa chọn khôn ngoan đấy. Vanes lại mỉm cười.
-Tốt, thế đi nhanh đi, đoàn kịch bây giờ có vẻ vẫn còn tập đấy. Fei giục.
-Bây giờ luôn sao? Key ngẩng đầu lên ngay lập tức.
-Chuyện hôm nay đừng để ngày mai. Will khoanh tay, ra vẻ cao thâm thuyết giảng. Bất quá Key biết tỏng tên này chẳng có gì gọi là đạo mạo đường hoàng cả, vẻ mặt nghiêm túc của hắn thật sự rất dễ ăn đập.
Không còn lựa chọn, Key tiu nghỉu đứng dậy đi về phía lớp học.
Nhìn theo bóng lưng của Key, Will nói, vẻ mặt đầy nét thắng lợi:
-Haha, cuối cùng cũng đưa hắn vào tròng.
-Đúng vậy, thật sự rất mong chờ xem hắn sẽ làm gì a. Fei cũng phụ họa.
-Nếu cậu ta đã muốn thay đổi, vậy chúng ta cũng nên giúp một phen. Lại là một nụ cười của Vanes.
-Cũng đúng, tên này khó khăn lắm mới có chút chuyển biến về tính tình, lúc này mà không tận dụng thì còn lúc nào nữa. Nhiêu đây tôi sợ không đủ, bày thêm vài trò không? Will nói, đoạn quay sang nhìn Fei. Rồi cả hai cùng cười phá lên.
Đáng thương cho bạn Key của chúng ta không hề biết gì về âm mưu của những người mà hắn vừa chấp nhận này. Chỉ vừa đi vừa suy nghĩ việc mình nên làm.
Trang phục? Đừng đùa, cho Key đảm nhiệm việc này chắc cả đám diễn viên đều một màu đen quá. Kịch bản? Nếu hắn làm đạo diễn, vậy Romeo & Juliet cũng không còn là kịch lãng mạng nữa rồi, Shakespear chắc chắn sẽ ám hắn tới chết vì tội dám cắt chín mươi phần trăm kịch bản quá. Diễn viên? Cái này cũng không cần suy nghĩ nữa, Key mà đóng kịch thì Romeo chắc cũng không cần phải tán tỉnh Juliet nữa.
Suy đi tính lại hắn cũng chỉ còn tham gia bộ phận âm thanh mà thôi. Piano hắn cũng biết chơi, hơn nữa chỉ cần đứng sau phối hợp là được, cũng chẳng cần phải làm gì cực nhọc.
Hắn nhìn xuống những ngón tay, thầm nghĩ:
-Cũng đã lâu rồi mình không chơi đàn nhỉ? Lúc trước cô bé ca sĩ kia toàn nhờ mình đàn cho hát thôi.
Lúc Key tới nơi thì Graham đang nhảy nhót rất vui mừng, có lẽ được chọn làm vai chính.
Tới gần hỏi han, quả nhiên tên này được phân vai Romeo, trông hắn mặt mày hớn hở hết mức.
Graham hỏi:
-Ý, cậu tới đây chi vậy Key, bỏ quên đồ à?
-À không, có chút việc thôi.
Rồi trong ánh mắt tò mò của mọi người, hắn bước tới chỗ cô nàng lớp trưởng, nói:
-À ừm, nghe nói mọi người cần một tay chơi đàn đúng không?
-Đúng vậy, cậu biết người nào sao? Hay là .... Mắt cô sáng lên một chút.
-À vâng, tôi cũng có biết chơi piano, nếu được thì để tôi đảm nhiệm việc này cho.
-Thật sao? Mọi người đều hỏi, có phần vui mừng.
-Đúng vậy. Key đáp.
Cô nàng lớp trưởng lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, chỉ về một phía, nói:
-Bên kia có một cây đàn, cậu tới chơi thử một bài được không?

Key gật đầu, bước tới đó, giật tấm vải che ra, để lộ một cây piano đen bóng.
Piano được bảo quản rất kĩ, không có chút bụi nào, toát lên một vẻ thanh cao lịch lãm. Từng phím đàn sáng bóng lên, âm thanh vẫn chuẩn xác, không bị lệch chút nào.
Thử vài nốt, Key hít một hơi, sau đó bắt đầu chơi. Từng nốt nhạc vang lên thanh thúy.
Hắn chơi một bản khá buồn với tiết tấu chậm rãi.
Mỗi nốt nhạc hơi kéo ra một chút, một nốt lại nối tiếp theo đó, đưa người nghe chìm vào khúc nhạc. Mọi người đều nhắm mắt.
Bài nhạc tuy không lời nhưng người nghe vẫn cảm nhận được cái hồn của nó, cảm nhận được sư hối lỗi, sự ân hận, sự mất mát mà bài hát truyền tải.
Tới điệp khúc, có vài nốt ngân lại như vọng vào linh hồn, mang theo một nét tang thương khó tả.
Về sau tiết tấu có nhanh hơn một chút, đoạn nhạc trầm ban đầu nay đã hơi cao, đưa tâm tư của mọi người chuyển sang một bậc khác, cuốn theo bài nhạc.
Cuối cùng là một lần điệp khúc, từng nốt âm cao vút như vang trong tai mỗi người, như một người hát lên lời xin lỗi của mình.
Nốt nhạc cuối cùng rất cao, điểm một dấu chấm vào bài nhạc tuyệt đẹp, đưa mọi người trở lại từ thế giới linh hồn của mình.
Bộp bộp.
Những tiếng vỗ tay thi nhau vang lên, rồi mọi người cùng vỗ tay. Cô nàng lớp trưởng tiến lại chìa tay ra:
-Giới thiệu lại một lần, mình là Ashley June, hân hạnh được làm quen, mong cậu sẽ trình diễn những bản nhạc thật đặc sắc trong vở kịch.
Key cũng nở một nụ cười xã giao, bắt tay của Ashley:
-Hân hạnh.
Những tiếng khen ngợi từ mọi người cũng rất nhiều, đối với những người đó giờ ít nghe piano như bọn họ mà nói, Key đã truyền tải được thông điệp của bản nhạc vào bọn họ coi như đã quá thành công. Thật ra trình độ piano của Key cũng rất khá, hắn tập rất lâu rồi, trình độ cũng ở ngưỡng cửa nghiệp dư lên chuyên nghiệp, chỉ có điều hắn không muốn chơi chuyên nghiệp mà thôi. Khả năng cảm nhận âm nhạc và điều chỉnh nhịp điệu của Key phải nói là rất tốt, hắn biết lúc nào nên nhanh, lúc nào nên chậm, lúc nào cao, lúc nào thấp. Đâm ra người nghe rất dễ bị cuốn hút theo tiết tấu mà Key vạch ra cho họ.
Key cũng mỉm cười, đã lâu hắn không chơi trước mặt người khác, không ngờ cũng không bị xuống tay nhiều lắm, không đến nỗi làm mất mặt người dạy hắn chơi piano.
Với sự góp mặt của Key, đoàn kịch cơ bản đã hoàn thiện, Ashley nhanh chóng phân vai và nói nhiệm vụ của từng người cùng với thời gian tập mỗi ngày. Sau đó thì giải tán, ai về nhà nấy chuẩn bị cho buổi tập ngày mai.
Trên đường về, hai người kia cũng rất ngạc nhiên vì khả năng chơi piano của hắn, Graham còn trực tiếp xin hắn chữ ký. Dĩ nhiên là Key cũng sẽ không keo kiệt vài đường mực với bạn bè làm gì.
-Cậu chơi piano bao lâu rồi? Anna hỏi.
-Cũng được năm năm, tuy nhiên cũng một năm rồi tôi không chơi.
-Bài hát rất hay. Anna khen, nở một nụ cười mỉm.
-Đúng vậy, thật sự rất hay. Graham cũng nói, đưa ngón cái lên.
Key cười, khi nãy ai cũng khen hắn, chỉ có hai người này là không. Tuy nhiên Key biết bọn họ nói là nói lời thật lòng, vì vậy lời khen của họ rất đáng giá, hơn cả những câu ca ngợi của cả lớp lúc nãy.
Về tới nhà, Will và Fei đã ngồi đợi sẵn dưới phòng, vừa thấy hắn Fei đã hỏi:
-Thế nào rồi?
-Ờ, tôi được nhận vào bộ phận âm thanh của đoàn kịch, đảm nhiệm chơi nhạc nền.
-Vậy sao? Chúng tôi rất mong chờ đấy. Will nói.

-Ừm, khi đó tôi cũng sẽ ghé lớp các cậu, nhớ pha cà phê cho ngon nhé.
Trò chuyện một lúc thì Key cũng đi tắm rồi lên ngủ, hai tên kia thì ngồi nghe những ca khúc mới của Liễu Thùy Nhi.
Ở một nơi rất xa, một người đàn ông mặc áo choàng kín mít đứng giữa một vùng đất trống.
Vùng đất rất rộng nhưng lại cực kì tĩnh lặng, không có bất cứ âm thanh nào, không có gió, cũng không có chim chóc.
Người đàn ông nhìn vào hư không một lúc, miệng lẩm bẩm vài kí tự khó hiểu.
Chỉ thấy trên bầu trời một vòng tròn ma pháp khá lớn hiện ra, chiếu một cột sáng xuống mặt đất. Không gian hơi dao động một cái, rồi từng điểm sáng hiện ra trong hư không, chụm lại vào nhau sáng lên rất chói mắt.
(.
Một lúc lâu sau khi ánh sáng tan đi, một điện thờ đã hiện ra nơi vùng đất trống.
Điện thờ xây dựng có phần hơi giống kiến trúc gothic. Một cái cổng chính dạng vòm rất lớn, ba ngọn tháp phía sau, trong đó có một ngọn tháp chủ ở chính giữa cao hơn một chút. Cả điện thờ mơ hồ tỏa ra một khí tức thần thánh trang nghiêm, có phần hơi áp bức, còn có một hơi thở của thời gian, phảng phất như nó đã có từ rất lâu rồi.
Điện thờ đã bị bào mòn theo năm tháng, nhiều vết nứt dữ tợn hiện lên trên nền đá, rêu phong phủ đầy, còn có vài chỗ bị sụp xuống. Nhìn quả thật giống như bị thời gian hủy hoại, giống như bị phá hủy bởi con người. Trên cổng chính là vài ký tự khó hiểu. Người đàn ông lẩm bẩm:
-Điện thờ thánh Valkyrie. Đúng nó rồi, một trong những di tích còn sót lại từ thời đại chúng thần.
Nói đoạn, người đàn ông bước vào cửa, lấy ra một cây đèn pha lớn.. Bên trong là một khoảng rất rộng giống như một con đường lớn., được lót bằng gỗ cứng, tuy đã bị mục nát lộ ra những tảng đá phía dưới nhưng vẫn nhận ra chất liệu của loại gỗ này rất hiếm. Hai bên là một dãy phòng ốc có lẽ là của các tu sĩ. Không khí nơi này rất ảm đạm, có phần khó chịu, giống như cả không gian đều đè nén vào người đàn ông vậy.
Người nọ hừ một tiếng, bước thẳng tới trước, không ngừng xem xét xung quanh.
Sau cùng của điện thờ là một bức tranh cực lớn, bằng cả một bức tường. Trên tranh là khung cảnh một chiến trường sau một trận đánh, khắp nơi đều là một màu đỏ rực, khắp nơi đầy rẫy xác người và phương tiện chiến tranh. Họa sĩ vẽ bức tranh này rất tài ba, nhìn vào mà giống như bản thân đang có mặt tại chiến trường đó vậy, bầu không khí tang thương đó như lan tỏa khắp linh hồn người xem.
Người đàn ông lắc đầu mấy cái, từ từ nhìn lên. Phía trên chiến trường, ở không trung là khoảng mười sinh vật có cánh, giáp trụ che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt màu đỏ rực. Những sinh vật này cũng có màu giáp và cánh khác biệt, có trắng, có đen, có tím, ...., chắc là những Valkyrie đại diện cho những thứ khác nhau.
Ở trên những Valkyrie này còn có một Valkyrie nữa, tóc vàng, giáp trụ vàng có vài hoa văn đỏ, cánh trắng xen lẫn đỏ, bị che đi một con mắt. Con mắt còn lại nhìn xuống phía dưới, tạo cảm giác sợ hãi, cao cao tại thượng, không thể chạm tới. Đặc biệt nhất chính là con mắt lộ ra của Valkyrie này không phải màu đỏ thường thấy, mà là màu xám, có vẻ rất tĩnh lặng, rất cao ngạo, rất coi thường chúng sinh.
nguồn
Người đàn ông nhìn Valkyrie đó hồi lâu, nói:
-Ta nên gọi cô là Maria, valkyrie mạnh mẽ nhất, hay là Exitium, valkyrie của sự hủy diệt đây?
Sau đó hắn cúi mặt xuống, định đi qua những phòng ốc xung quanh tìm kiếm, tuy nhiên hắn bắt gặp một hàng chữ nhỏ trên một khoảng gạch ở dưới bức tranh. Người đàn ông rọi đèn xuống, đọc lên:
-"Alan Wicky cùng đệ tử Dizzy đã từng tới đây."
Người nọ ngẩn ra một chút, sau đó cất một tiếng cười nhẹ, cuối mình xuống viết lên một hàng chữ ở dưới:
-"Clock Walker đã từng tới đây."