Hai Thế Giới

Chương 27


Hai Thế Giới
Tác giả :Kagi
Chương 27
Chương 27: Thay đổi (Author: Kagi)
Nhìn lon nước bị bóp méo đến đáng sợ ở không xa, Key có chút hài lòng, không nén nổi một nụ cười mỉm.
Hắn đến cái bàn gần đó ngồi nghỉ, đồng thời tổng hợp những thứ bản thân vừa đạt được những ngày này.
Kể từ khi hắn bắt đầu sử dụng máy tụ tập electron tới nay cũng đã một thời gian. Vì không cần tốn sức tụ tập, đâm ra tiến bộ của hắn rất nhanh, bây giờ Key có thể điều khiển hơn ba trăm dòng điện với tỉ lệ thành công tương đối cao, đủ để đạt được uy lực cần thiết của Điện Lưu.
Key định nghỉ ngơi một tí đồng thời tổng hợp kinh nghiêm xong sẽ bỏ đi sự trợ giúp của máy tụ tập electron, bắt đầu tự mình làm tất cả.
Sau một thời gian tập luyên ma pháp mới, Key thu được rất nhiều lợi ích.
Đầu tiên, hắn nhận ra nhiều khía cạnh mới trong lôi hệ ma pháp và sử dụng ma pháp chiến đấu hiệu quả hơn. Tiếp theo là ma lực của hắn tăng lên đáng kể do ngày qua ngày không ngừng nghiên cứu và thi triển ma pháp, khoảng vài tháng nữa Key có thể đột phá lên cấp bốn, một điều mà trước đây hắn nghĩ phải cần một năm. Cuối cùng chính là Thao Khống Ma Pháp, qua điện lưu Key đã dần dần hoàn thiện khả năng điều khiển ma pháp của mình, dĩ nhiên cũng ảnh hưởng đến những kiến giải của hắn với Thao Khống Ma Pháp.
Trong sơ đồ sơ bộ của Key, Điện Lưu và Thao Khống Ma Pháp là hai mắt xích quan trọng để nối kết hệ thống ma pháp mới của hắn. Và tất nhiên, Key rất tự tin vào hệ thống ma pháp này.
Gần một tháng nay Key quả thật rất hưng phấn, hắn cảm giác mọi tế bào thần kinh của bản thân đều hoạt động hết công suất, mong muốn tìm hiểu tri thức ma pháp đã được thỏa mãn. Trong ngần ấy năm sinh sống, lần này quả thật là một trong những lần hắn vui vẻ nhất.
Key có thể cảm nhận mỗi phần trong cơ thể mình run lên mỗi khi hắn thành công thi triển Điện Lưu, cảm nhận sự vui sướng từ tận linh hồn mỗi khi hắn giải mã một khía cạnh nào đó của Điện Lưu và tiến gần đến quá trình hoàn thành hệ thống ma pháp thêm một bước.

Hắn bật ra một câu mà đã gần ba năm không nói, một câu không hợp với cái tuổi của hắn chút nào:
-Cuộc sống, không ngờ còn có thể thú vị như vậy.
Những tháng vừa qua ở Minith quả thật không làm Key cảm thấy hối hận khi đăng kí vào đây.
Thư viện tĩnh lặng mà đẹp đẽ, bạn học mới, thủ đô Bistec, những trận chiến đặc sắc, những kiến thức ma pháp, những lúc vui đùa với bạn bè, .... tất cả những thứ này khiến Key càng ngày càng hy vọng vào cuộc sống ở học viên các năm tới.
Một thứ cảm giác lạ lùng mà đã lâu hắn không cảm nhận được lúc này lại trỗi dậy, có hưng phấn, có mong chờ, có vui vẻ, ...
Hít một hơi thật sâu, cảm nhận vị lạnh của mùa đông cùng không khí của học viên, cảm nhận lại những thứ đã quên từ lâu. Key nở một nụ cười từ tận linh hồn.
Có chút tiến bộ trong việc nghiên cứu, Key quyết định đến lớp học.
Thật ra suy nghĩ của Key cũng rất phức tạp. Hắn nửa muốn tiếp nhận những người bạn mới, những thứ thay đổi mới này, nửa lại không muốn quá thân cận với nó. Mỗi người đều có một cái rào cản linh hồn của bản thân, chỉ có điều không rõ nguyên do mà rào cản này của Key dày hơn mà thôi. Key về cơ bản là một người tôn sùng lý trí, vì vậy đâm ra hắn khá khô khan và khó gần. Thêm nữa thời gian này hắn phải thích nghi với cuộc sống mới, cùng vài lo toan khác, đâm ra phần tâm tư khó hiểu này hắn cũng không dứt khoát được.
Bây giờ qua mấy tháng tiếp xúc, hắn quả thật có phần trân trọng và thích những người bạn mới của mình, bức rào cản của hắn cuối cùng cũng mở ra với họ, tiếp nhận họ một cách tự nhiên, tâm tình dĩ nhiên cũng tốt hơn hiều.
Khi Will và Fei xuống nhà, thấy Key chuẩn bị xong xuôi, cả hai không nhịn được quay sang nhìn nhau nghi ngờ.
Thấy họ, Key nói:
-Dậy rồi à, chuẩn bị nhanh rồi đi học thôi.
Nét nghi hoặc trong mắt hai tên kia ngày càng đậm, Will không nhịn được nói khẽ:
-Bình thường là tôi nói câu này mà nhỉ?
Mang theo một chút bất ngờ, Will và Fei sửa soạn rồi đi tới lớp.
Trên đường đi, tuyết đã phủ trắng khắp nơi. Vẫn là khung cảnh quen thuộc nhưng hôm nay Key cảm nhận nó một cách khác. Đúng hơn là từ khi học hắn đã cảm nhận mọi thứ xung quanh thay đổi rồi, nhưng hôm nay là rõ nhất. Hắn đút tay vào túi áo khoác, xung quanh cũng là cảnh mọi người trò chuyện râm ran, cảnh các đôi tình nhân tâm sự, cảnh quàng vai bá cổ thân mật. Lúc trước Key cảm thấy mọi thứ xung quanh trừ những người bạn của hắn có vẻ rất xa lạ, rất không phù hợp. Nhưng bây giờ hắn đã phần nào hòa mình vào cái không khí sôi nổi này, dù chỉ một phần mà thôi. Hắn bắt đầu chấp nhận mọi thứ xung quanh thay vì thờ ơ như trước.
Dĩ nhiên không thể không nói hai người bạn Will và Fei không ngừng liếc Key rồi thì thầm trao đổi gì đó.
Tới một ngã rẽ, như thường lệ, ba người kia đã đứng chờ sẵn. Graham dựa vào một cột đèn, Vanes và Anna thì vẫn thân mật như mọi khi.
Thấy ba người bọn Key, Graham vẫy tay, định chào nhưng đã bị Key cướp lời trước. Key tiến tới, nở một nụ cười hiếm thấy, nói:
-Chào, sáng nay lạnh thật nhỉ?
Graham hơi há miệng ra, có vẻ còn chưa kịp nuốt câu chào của mình lại, hoặc là còn chưa hết ngạc nhiên vì người bạn ngồi kế hắn trong lớp mấy tháng nay. Anna và Vanes cũng ngừng nói chuyện, nhìn Key rồi lại nhìn nhau, trong ánh mắt hiện ra một tia kinh ngạc.
Cuối cùng phải nhờ Will, hắn bước lại rồi nói:
-Chào buổi sáng, lạnh quá hay sao mà mọi người đơ ra vậy.
Graham lúc này mới nhớ ra, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười và chào bọn Key, Vanes cùng Anna cũng thu hồi sự ngạc nhiên của mình vào.
Trên đường mọi người vẫn nói chuyện vui vẻ, tuy nhiên Key có vẻ hòa đồng hơn trước, hắn tham gia cùng mọi người nhiều hơn. Dù không phải quá khác nhưng cả bọn vẫn nhận ra sự thay đổi của người bạn trầm tính này. Họ không ngừng trao đổi bằng ánh mắt, nhận lại sự nghi hoặc của người bên cạnh.
Key cũng biết họ nhất thời chưa thích ứng được nên cũng chỉ mỉm cười. Hắn biết mình có chút khác so với lúc trước, tuy nhiên hắn không cảm thấy có gì bất tiện cả.

Đến dãy phòng học, Anna theo Key và Graham tới lớp ma pháp chiến đấu, cô nàng quyết định dành ngày hôm nay để học cách dùng ma pháp cho việc chiến đấu.
Vị giáo viên vẫn tiếp tục truyền thụ kiến thức cho học viên như mọi khi, một vài lý luận và phương án ứng đối trong một vài trường hợp bị công kích.
Chủ đề này cũng khá bổ ích và thực dụng nên mọi người đều chú ý, dù sao có thêm vài cách bảo mạng cũng tốt hơn.
Tiết học nhanh chóng trôi qua, mỗi người đều tiếp thụ những điều giáo viên giảng theo những cách khác nhau.
Cuối giờ, cả lớp dành ra mười lăm phút để phổ biến việc chuẩn bị cho lễ giao thoa sắp tới.
Một cô gái khá ưa nhìn lên trước bục giảng phát biểu, cô nàng được bầu làm đại diện lớp vào đầu năm:
-Theo như sự thảo luận của mọi người tuần trước, lớp chúng ta sẽ diễn kịch trong lễ giao thoa này, cụ thể là vở Romeo & Juliet, một vở kịch rất nổi tiếng của Terra Scientia vào lịch cũ.
Mọi người đều vỗ tay, có vẻ rất hào hứng. Tuần trước Key không đi học, vì vậy hiển nhiên hắn không biết tì gì về việc này.
Cô nàng lớp trưởng bắt đầu phổ biến vài thứ cơ bản trong vở kịch, rồi giới điệu diễn viên và công tác chuẩn bị của lớp.
Từng người bước lên trong tiếng vỗ tay reo hò của cả lớp. Trong đó có cả Anna và Graham, Anna thì trong nhóm chuẩn bị trang phục, còn Graham thì đăng kí diễn xuất.
Cuối cùng cô nàng hỏi:
-Chúng ta đã có đạo diễn, người chuẩn bị trang phục, hậu trường, v.v... Nhưng lớp vẫn còn thiếu một người chơi nhạc nền cho cả vở, có bạn nào biết chơi piano không? Nếu không thì phải dùng máy thôi.
Cả lớp im lặng xuống, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không ai biết chơi loại nhạc cụ này cả.
Key cũng đang suy nghĩ, quả thật hắn biết chơi piano, nhưng trước đây hắn rất ít khi chơi trước mặt nhiều người. Hơn nữa lúc trước hắn cũng không thích tham gia các hoạt động này. Đâm ra ngẫm nghĩ một hồi hắn cũng không xung phong đảm nhận.
xem tại
Chờ một lúc không có ai, cô nàng lớp trưởng đành thở dài chán nản giải tán lớp, gọi những người của đội kịch ở lại phân vai và phổ biến kịch bản.
Anna cùng Graham cũng phải ở lại, nhờ Key xin lỗi mấy người kia hộ.
Không có ai đi cùng, Key cũng đành một mình đến căn tin.
Tới nơi thì ba người kia đã ngồi sẵn, đang bàn tán gì đó khá xôn xao. Lại gần chào hỏi mấy câu, thì ra cả nhóm đang bàn tán về "lễ giao thoa" sắp đến.
Lớp ma võ sĩ của Will và Vanes thì mở quán cafe, cả hai cũng tham gia vào phục vụ và pha chế. Còn lớp đông phương của Fei thì có mở một gian triễn lãm các hình ảnh, món đồ đặc trưng của đại lục Orientalis.
Khi được biết lớp của Key sẽ diễn kịch, mà tên Graham còn là diễn viên, cả ba rất hào hứng. Nhưng khi nghe nói tới Key không tham gia gì cả thì ba người lại im lặng một ít. Will liếc sang Vanes và Fei, cười tinh quái, hai người kia cũng như nhận ra điều gì, hướng mắt về phía Key. Will nói:
-Này Key, cậu có thấy bản thân quá khác biệt không?
Còn đang nghi hoặc, Key trả lời:
-Khác biệt gì cơ?
-Thì cậu không tham gia vào các hoạt động chứ gì.

-Tại tôi không biết làm gì thôi, với cũng không thích tham gia những việc đó.
Mắt Will lóe lên một cái, khí thế bỗng tăng cao:
-Đấy, vấn đề là ở chỗ cả nhóm chúng ta ai cũng có việc để tham gia, trong khi cậu lại không làm gì cả, đó là khác biệt đó.
-Nhưng tôi không ...
Chưa nói hết thì Fei đã xen vào:
-Thôi, nhưng nhị gì, kiếm việc nào đó tham gia đoàn kịch lớp cậu đi.
-Nhưng tôi ...
-Fei nói đúng đấy Key, cậu cũng nên tham gia hoạt động lớp đi thôi. Vanes cũng nói, đồng thời mỉm cười.
-Nhưng ...
-Này cậu nói nữa tôi giận bây giờ đấy. Will trừng mắt.
Key quả thật không biết nói gì. Trên đời có đạo lý này nữa sao, tên Will này da mặt không khỏi quá dày đi, cả lý do "giận" cũng đem vào, hắn tưởng hắn là con gái sao. Key cũng còn vài khúc mắc, nói hắn chấp nhận những người này, trân trọng những người này, đó là sự thật, nhưng nói hắn hòa đồng vào cả học viện thì còn chưa thể, lại còn phải tham gia hoạt động nhóm nữa.
Não bộ của Key vận chuyển cực nhanh, tìm một lý do nào đó hợp lí nhất để thoát thân.
Allen lúc này đang coi một bức thư gửi từ hiệp hội ma pháp Bistec.
Mấy ngày trước hắn có gửi một lá thư đến Wisten, hỏi về thông tin của Alan Wicky và người học trò của ông ta. Bây giờ đã có hồi âm.
Đáng tiếc cũng không có bao nhiêu thông tin hữu dụng, dù sao sự việc cũng đã quá lâu rồi.
Allen chỉ biết học trò của Alan là một cô gái tên Dizzy, nghe nói là được Alan nhặt về trên đường, trở thành đệ tử cuối cùng của ông.
Cô nàng Dizzy này theo thông tin thì có thiên phú ma pháp tương đối tốt, lần cuối cùng cô đến khảo hạch thì đã đạt năm sao rồi.
Cũng có thông tin chứng thực việc cô đã theo thầy của mình đi tham quan khắp nơi nhằm tìm hiểu những điều huyền bí của thế giới. Sau đó khi Alan chết thì cô cũng mất tích luôn, từ đó không còn tin tức gì nữa.
Đọc xong, Allen thở dài một cái. Có vẻ khá thất vọng vì không tìm được gì hữu ích.
Hắn tự hỏi:
-Đến bao giờ mới giải mã được những bí ẩn này đây.