Một ngày bình thường như bao ngày khác, Hắc Vũ vẫn lê từng bước chân mang theo cơ thể gầy còm của mình trên đường phố. Hắn không biết rằng hôm nay sẽ là ngày định mệnh thay đổi tất cả.
Hắc Vũ đang đi trên đường phố đến một góc khuất thì bỗng nhiên có 1 tên thiếu niên 14, 15 tuổi chắn đường hắn. Tên đó không nói gì chỉ dơ chân đá mạnh vào Hắc Vũ làm hắn ngã nhào xuống đất. Tên thiếu niên kéo lê hắn vào trong góc.
Tên thiếu niên này cũng chẳng phải ai xa lạ,y tên Hãn Sinh là con của một gia đình khá giả trong thành. Cha y là 1 tên buôn hàng có tiếng. Vì gia cảnh khá giả nên cũng một phần làm nên tính cach kiêu căng của y. Hắn là tên cầm đầu trong bọn trẻ hay đánh đập Hắc Vũ. Nhưng không may cho y là mấy ngày trước do sơ xuất bị Hắc Vũ phản kháng làm hắn bị thương và chạy thoát. Khi về đến nhà, với tính cách nóng nảy con buôn của lão Hãn, y bị cha đập cho một trận linh đình cả nhà. Vừa bị nhục vừa bị đánh làm máu điên xông lên đầu. Liên tiếp mấy ngày, y lùng sục khắp thành để tìm Hắc Vũ, nay thì đã tìm thấy.
Nhìn ánh mắt hận thấu xương của y, Hắc Vũ cũng chỉ biết kêu trời. Suốt 3 năm liền hắn bị đồng bọn của Hãn Sinh cho ăn no đòn mỗi ngày trong khi hắn có gây lên tội tình gì. Phải chăng chỉ vì có mặt hắn mà bao nhiêu người chết sao. Hắn giết ai? hại ai?. Hắn chỉ cố gắng sống qua từng ngày trong cái xã hội mục nát này. Cái xã hội cường giả vi tôn nơi mà những tên phàm phu tục tử như hắn chẳng khác nào xúc vật. Hắn như con kiến bơi trong giọt nước có tìm cành cây cứu vớt sinh mạng hắn, nhưng nào có cành cây, tất cả xung quanh hắn chỉ là nước với những cơn gợn sóng vùi dập con kiến nhỏ. Cuộc sống hắn toàn màu đen giống như tên hắn vậy.
Hãn Vũ bắt đầu lao đến Hắc Vũ dùng những nắm quyền mang theo linh lực đánh xối xả vào hắn. Y như một con thú lao vào cắn xé con mồi. Hắc Vũ chỉ đành bất lực đưa ngang hau tay cản quyền. Tiếng gãy xương răng rắc vang lên. Bỗng y dồn hết linh lực vào nắm tay, xuất một quyền thật mạnh vào đan điền của Hắc Vũ. Cú đấm đó làm cho linh lực xông vào cơ thể hắn làm kinh mạch hắn như vỡ vụn. Hắn ho ra một ngụm máu trên nền đất.
Trời tối dần, những cơn dông nổi lên, mưa bắt đầu rơi xuống. Hãn Sinh lùi ra sau vài bước từ trong tay hắn xuất hiện ánh kim loại. Đó là một cồn dao ngắn, nhưng trong tay hắn ánh kim loại đó như ánh sáng của tử thần.
Y muốn giết Hắc Vũ.
Lòng kiêu ngạo của y đã bị Hăc Vũ đập đổ. Y vẫn luôn tự hào rằng mình là kẻ mạnh nhất trong lũ trẻ cũng lứa. Với tu vi Khai Mạch tầng 4 của Hãn Sinh thì vào tầm tuổi hắn ở nơi Hắc Thành hẻo lánh này cũng đã đc coi là thiên kiêu. Thế mà chỉ trong một ngày sự kiêu ngạo đó lại là nỗi sỉ nhục của hắn trong mắt gia đình và đồng bọn bởi tên ăn mày bẩn thỉu, tên lập dị trước mắt hắn.
Nhìn thấy sát ý lóe ra trong mắt Hãn Sinh, tâm tình Hắc Vũ lạnh xuống. Hắn biết rằng nếu không làm gì thì cái mạng nhỏ của hắn sẽ tiêu ngay. Tay hắn trên mặt đất nắm lấy một nắm cát ẩm. Hắc Vũ cố gắng đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hãn Sinh.
Chết đi thằng xúc vật!!!. Hãn Sinh hét to
Y lao đến vung con dao nhằm vào tim Hắc Vũ. Nghe thấy vậy Hăc Vũ ném mạnh nắm cát trong tay vào mặt y. Cát ẩm bay vào mắt y làm nó đau nhức. Y đưa tay lên dụi hai mắt. Nhân cơ họi Hắc Vũ láy hết sức có thể lao đến Hãn Sinh cố cướp con dao trên tay y. Hai bên giằng co lăn lê trên nền đất ướt. Lúc này đây tất cả nỗi phẫn hận trong Hắc Vũ đã dâng trào lên. Hắc Vũ cũng muốn giết Hãn Sinh. Tên khốn nạn kiêu căng suốt ngày đánh đập hắn, tên khốn muốn giết hắn. Hắc Vũ hắn muốn trả thù.
Như được phẫn nộ tiếp cjo thêm sức lực Hắc Vũ quay mũi dao về phía Hãn Sinh dùng hết sức đâm hắn. Nhưng do cơ thể yếu đuối đói ăn lâu ngầy của hắn, khi mũi dao vừa mới chạm vào da y thì đã bị Hãn Sinh dùng hết sức lực quay ngoắt con dao lại đâm ngay vào tim Hắc Vũ. Người hắn khựng lại, tất cả sinh cơ theo mũi dao ra ngoài. Hãn Sinh đẩy thân thể Hắc Vũ nằm ngửa trên nền đất. Nhìn vào con dao đang cắm sâu vào từng thớ thịt của Hắc Vũ, máu chảy ra hòa cùng nước mưa lan trên nền đất. Hãn Sinh run run nhìn đôi tay mình, rồi lại nhìn vào ánh mắt căm hận trợn trừng của Hắc Vũ. Mặt hắn tái mét, với một cậu ấm như y thì nào đâu đã phải nhìn thấy người chết, kể chi giết người. Hãn Sinh quay đầu chạy một mạnh về nhà. Hắn chạy như bị ma đuổi, thỉnh thoảng lại ngã nhào trê đất.
Hắc Vũ nằm đó nhìn những giọt mưa rôi vào mặt. Hắn tự hỏi sao ông trời lại vứt bỏ hắn như vậy. Hắn đã làm gì sao mà bj trừng phạt như vậy. Hắn trợn mắt nhìn trời, đôi mắt chứa đầy sự căm hận như muốn ăn tươi nuót sống bầu trời kia. Hắn cảm thấy người lạnh dần, tiếng mưa không còn nghe rõ nữa.
Bỗng mặt hắn không còn nước mưa rơi xuống nữa. Trước ánh mắt mờ mịt của hắn là một gương mặt với mái tóc đỏ dài thả xuống. Mái tóc đó như là ngọn lửa làm sưởi ấm phần nào cơ thể lạnh băng. Nhưng hắn dốt cục hai mắt cũng bắt đầu nhắm lại.