Hạ Cánh Xuống Tim Anh

Chương 40: Theo đuổi

Edit: Lạc Lạc
Đầu giường của Nguyễn Tư Nhàn có một dãy đèn pha, bình thường để một vài đồ trang trí nhỏ và huy hiệu.
Đây không phải do cô trang trí, mà là lúc vừa chuyển đến đây, Tư Tiểu Trân thấy phòng cô quá đơn điệu nên đã làm cho cô.
Hôm nay sau khi lấy De Havilland Comet, Nguyễn Tư Nhàn không tìm thấy chỗ nào thích hợp để đặt nó vào, vì thế cô đã dọn chỗ này để bày nó lên.
Trùng hợp là, bên dưới ánh đèn pha, vừa lúc cái bóng của mô hình máy bay được phóng to và chiếu lên bức tường ở đối diện.
Nguyễn Tư Nhàn nằm trên giường, vừa mở mắt ra là đã có thể nhìn thấy cái bóng kiêu ngạo của chiếc máy bay đó.
Cái bóng này tựa như Phó Minh Dư âm hồn bất tán, mặc dù đã tắt đèn pha, nhưng đèn đường bên ngoài cửa sổ vẫn sẽ tận dụng mọi thứ mà chiếu ra hình dáng của nó.
Nguyễn Tư Nhàn trở mình, không ngủ được, vì thế đứng dậy kéo tấm màn lại thật kín.
Sau một loạt các hành động, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy đêm nay mình có thể yên tâm ngủ một giấc, nhưng ngay khi nằm xuống, trước mắt tối đen như mực, các giác quan lại trở nên rõ ràng và nhạy cảm hơn.
Trong căn phòng yên tĩnh này, câu nói khe khẽ quanh quẩn lặp đi lặp lại bên tai cô "Hôm nay cô thật sự rất đẹp".
Một người đàn ông, khen một người phụ nữ đẹp hết lần này đến lần khác có thể là có ý gì, vẫn có thể chỉ là đang đơn giản thưởng thức vẻ đẹp thôi sao?
Lúc đầu Nguyễn Tư Nhàn chỉ suy đoán suy nghĩ của anh, nhưng tối nay cô chắc chắn rằng, Phó Minh Dư thích cô.
Trời sập đất nứt, có người bị đánh đến điên luôn rồi.
Nguyễn Tư Nhàn kéo chăn trùm lên đầu, WeChat của người đó vẫn âm hồn không tan.
[ Phó Minh Dư ]: Cô quên lấy bánh kem rồi.
[ Phó Minh Dư ]: Đem xuống cho cô nhé?
Nguyễn Tư Nhàn coi như đã hiểu.
Cẩu nam nhân này không chỉ thích cô, hôm nay còn thấy sắc nảy lòng tham, bây giờ đang ngứa ngáy trong lòng.
Bây giờ còn dám ép cô lên tường, nếu cho anh ta vào nhà chẳng phải là bị ép lên giường luôn sao?
Xem ra sau cái tát đó, tên đàn ông này cũng thẳng thắn, nói chuyện cũng có tin tưởng.
Đêm hôm còn muốn vào nhà cô, hừ, muốn cũng hay thật.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Tôi bỏ.
[ Phó Minh Dư ]: Tôi xử lý nó nhé?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Tùy anh, tôi phải ngủ rồi.
[ Phó Minh Dư ]: Khoan đã, sáng mai mấy giờ bay?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Làm gì?
[ Phó Minh Dư ]: Đưa cô đi.
Sáu giờ sáng hôm sau, Nguyễn Tư Nhàn mở mắt ra, với tay mở công tắc đèn, ngay lúc đèn sáng lên, bóng của chiếc De Havilland Comet liền hiện lên trên tường.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn chằm chằm cái bóng một lúc, dường như đầu óc vẫn chưa được tỉnh táo.
Một lúc sau, chuông báo thức trong điện thoại reo lên, Nguyễn Tư Nhàn lấy lại tinh thần, thầm mắng một câu "Cẩu nam nhân".
-- Trong mơ cũng đến quấy rối tôi.
Cô ngồi dậy kéo rèm cửa ra, lờ mờ không thấy rõ.
Mưa cả đêm vẫn chưa dứt, có thể chuyến bay hôm nay lại phải bị trì hoãn thật lâu.
Nhưng dù vậy, Nguyễn Tư Nhàn vẫn phải đến sân bay đúng giờ.
Sau khi thức dậy và vệ sinh đơn giản, ăn bữa sáng, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Nguyễn Tư Nhàn kéo vali bay chuẩn bị ra ngoài.
Phó Minh Dư rất đúng giờ, lúc Nguyễn Tư Nhàn mở cửa, anh đang định bấm chuông.
"Ăn sáng chưa?"
Ngay lúc nhìn thấy Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy anh như đã thay đổi thành một người khác.
Áo mũ chỉnh tề đứng trước mặt cô, hoàn toàn không giống như dáng vẻ thì thầm vào tai cô trong tối qua.
Thay vào đó Nguyễn Tư Nhàn lại hơi mất tự nhiên, "Ừm" một tiếng.
"Đi thôi, hôm nay trời mưa, trên đường sẽ bị kẹt xe."
"Ô."
Đến đại sảnh tầng trệt, tài xế của Phó Minh Dư đã đậu xe ở bên ngoài.
Bách Dương cầm ô đến và đưa cho Phó Minh Dư.
Anh cầm lấy ô, bung ra, ôm lấy vai Nguyễn Tư Nhàn.
"Đi thôi."
Bách Dương đồng thời cầm lấy vali bay của Nguyễn Tư Nhàn, bỏ thẳng vào cốp xe.
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy có gì đó không ổn.
Hành động này của anh có phải đã tự nhiên quá rồi không?
Sao có thể nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát như thế?
Cả Bách Dương nữa, có phải giác ngộ của anh đã hơi cao quá rồi không?
Tốt xấu gì anh cũng tỏ ra kinh ngạc một chút đi chứ? Sếp của anh cưa cẩm phụ nữ ngay trước mặt anh mà sao anh cũng không có phản ứng gì hết vậy?
Bách Dương cũng không muốn tỏ thái độ gì.
Hôm qua anh trăm cay nghìn đắng sắp xếp người chuyển những mô hình máy bay quý giá đó từ biệt thự Hồ Quang đến chung cư Danh Thần, trong khi còn phải đối phó với những nghi vấn do Hạ Lan Tương đưa ra, anh rất mệt mỏi.
Trên đường quả nhiên bị kẹt xe, Nguyễn Tư Nhàn sợ đến muộn, liên tục xem giờ.
Bách Dương cũng nôn nóng, sau khi quan sát tình trạng giao thông, anh ra lệnh cho tài xế vòng lại, đồng thời quay đầu lại nói: "Phó tổng, có lẽ chuyến bay hôm nay không thể cất cánh thuận lợi được, tôi thông báo trước nhé?"
Phó Minh Dư gật đầu, đồng thời nghĩ đến điều gì đó, quay sang nói với Nguyễn Tư Nhàn: "Hôm nay tôi phải đi Mỹ một chuyến."
Nguyễn Tư Nhàn chớp chớp hai mắt.
"Mười ngày sau về."
Nguyễn Tư Nhàn vẫn bất động.
Vậy thì sao?
Phó Minh Dư thấy cô không nói gì, bật cười, "Nói với cô một tiếng."
Sao nghe như đang báo cáo hành trình thế này?
Giữa bạn bè mà cũng cần báo cáo hành trình nữa à?
Nhưng trông Phó Minh Dư rất thản nhiên, dường như anh không cảm thấy là có chỗ nào không ổn.
Thôi được, anh cảm thấy giữa bạn bè phải như thế này thì cứ như thế đi, mặc dù những việc anh làm từ đầu đến cuối không phải những việc mà giữa bạn bè nên làm.
Khi đến cổng Thế Hàng, quả nhiên đã muộn hơn mười phút so với thời gian ước tính của Nguyễn Tư Nhàn.
Tài xế định lái vào bãi đỗ xe, Nguyễn Tư Nhàn tính toán từ đó đến thang máy và sau đó đến phòng họp có lẽ phải vòng thêm vài đoạn đường, vì thế cô đã kêu dừng lại kịp thời.
Bách Dương xuống xe lấy vali bay giúp cô, sau khi nhận lấy, Nguyễn Tư Nhàn gần như chạy vào tòa nhà.
Một tiếp viên hàng không trên hành lang kính ở tầng hai nhìn Nguyễn Tư Nhàn chạy vào, quay đầu lại nói: "Này? Mọi người có thấy không?"
"Cái gì?"
"Nguyễn Tư Nhàn đó, sáng sớm cô ta lại bước xuống từ trên xe của Phó tổng."
"......?"
"Để tôi xem xem để tôi xem xem."
"Đi vào rồi, mọi người nhìn bên kia đi, đó là xe của Phó tổng, tôi không nhìn lầm chứ?"
"Chuyện gì đây?"
"Chẳng phải nghe nói lúc còn là tiếp viên hàng không cô ta đã......"
Chỉ trong một buổi sáng, tin đồn nhỏ này đã được lan truyền khắp bộ phận tiếp viên, vào buổi trưa, dùng bữa trong căn tin, cùng với mùi thức ăn, tai tiếng mấy năm trước lại bị đào bới ra.
Lần này không phải là phỏng đoán mơ hồ, mà là có người tận mắt nhìn thấy.
Còn có người nói rằng, thật ra đây không phải là lần đầu tiên thấy Nguyễn Tư Nhàn lên xe Phó tổng, đã từng nhìn thấy cách đây không lâu ở trước cổng Thế Hàng.
Mười ngày trôi qua, tai tiếng đó đã có chút trở mùi.
Trong khoảng thời gian ngắn, những tin đồn này vẫn chưa truyền đến tai đương sự.
-- Nếu tối nay Nguyễn Tư Nhàn không tham dự bữa tiệc sinh nhật của một cơ trưởng.
Trên đường đi, cô lại nhận được cuộc gọi từ Phó Minh Dư.
"Đang ở đâu?"
Nguyễn Tư Nhàn đã sắp đến cửa nhà hàng, "Anh về rồi à?"
"Ừm, cô ăn gì chưa?"
"Chưa."
"Vậy đợi tôi nhé?"
"Không cần, tôi có hẹn rồi."
Phó Minh Dư cười, "Cô thật bận rộn."
Nguyễn Tư Nhàn theo nhân viên phục vụ đi về phía phòng bao, bước chân nhẹ nhàng, "Đúng vậy, cuộc hẹn của tôi không thể ít hơn anh được."
"Xong rồi tôi đến đón cô nhé?"
Nguyễn Tư Nhàn dừng lại một lúc.
"Hôm nay tôi đi ăn với đồng nghiệp."
"Thì sao?"
"Anh chắc chắn muốn đến đón tôi chứ?"
"Tôi không được gặp mọi người à?"
Nguyễn Tư Nhàn nghẹn họng.
Anh được gặp mọi người, anh được gặp mọi người hơn bất cứ ai khác.
"Tùy anh."
"Gửi địa chỉ cho tôi."
Cùng lúc đó, bầu không khí trong phòng bao rất sôi động.
Nhân vật chính hôm nay tên là Lâm Hoằng Tế, làm việc ở Thế Hàng đã được vài năm, là một cơ trưởng còn trẻ, vô cùng nhiệt tình và hiếu khách, bất cứ ai đã từng tiếp xúc với anh ta đều có thể nhanh chóng trở thành bạn bè, vì thế bộ phận nào anh ta cũng quen, lúc ăn sinh nhật đã rủ rê cả một nhóm lớn người, có bộ phận chuyến bay, có bộ phận tiếp viên, cả bộ phận hữu cơ và bộ phận điều phối.
Do đông người nên anh đã đặt một phòng bao lớn, bên trong có tổng cộng ba bàn, miễn cưỡng để mọi người ngồi xuống.
Thời gian hẹn là 7 giờ, 6 giờ 50 Nguyễn Tư Nhàn vẫn chưa đến.
"Mấy giờ rồi, Nguyễn Tư Nhàn không đến à?"
"Ai mà biết, không chừng là đi hẹn hò với Phó tổng rồi."
"Xem giọng điệu chua ngoa của cô kìa, người ta hẹn hò thì đã sao?"
"Ai chua ngoa, bày tỏ lòng ngưỡng mộ một chút thôi mà, cũng mấy năm rồi, coi như là có công mài sắt, có ngày nên kim, nếu là tôi thì tôi không có cái nghị lực đó đâu."
"Mọi người nói có mũi có mắt, không lẽ chuyện này là thật?"
"Có thể là giả được à? Cũng không phải lần đầu tiên thấy cô ta đi ra từ chung cư Danh Thần."
Nghê Đồng vốn đang ăn dưa, nhưng khi nghe câu này, vẫn không nhịn được mà lên tiếng: "Có một nói một nhé, Nguyễn Tư Nhàn sống trong chung cư Danh Thần, tôi đến nhà cô ấy rồi."
"Sống trong Danh Thần? Cô ấy giàu thật."
Một tiếp viên hàng không khác xen mồm vào: "Nguyễn Tư Nhàn theo đuổi thì đã làm sao, năm nay phụ nữ không được phép theo đuổi à?"
"Đúng vậy, trai chưa cưới nữ chưa gả, ai theo đuổi ai cũng không sao cả."
"Đây mà là vấn đề theo đuổi à? Đây là cho không."
Đúng lúc này, cửa phòng bao được mở ra, Nguyễn Tư Nhàn bước vào.
Cái bàn ở cạnh cửa bỗng im bặt, tất cả đều ngẩng đầu nhìn qua.
Khoảng nửa số người trên bàn này đều hồi hộp trong lòng.
Dù Nguyễn Tư Nhàn thu phục Phó Minh Dư như thế nào, tóm lại thì mối quan hệ của bọn họ bây giờ cũng không được bình thường, nếu đắc tội cô, tùy tiện giễu cợt, bọn họ sẽ không thể kiếm lời.
Bầu không khí ở đây đã trở nên kỳ lạ, mặc dù lúc nãy người ở hai bàn khác không buôn chuyện, nhưng vẫn có thể nghe thấy một ít nội dung.
Là nhân vật chính ngày hôm nay, Lâm Hoằng Tế hơi xấu hổ, nhưng không thể không ra hoà giải.
"Tiểu Nguyễn đến rồi à? Muốn ngồi bàn của chúng tôi uống rượu không?"
Nguyễn Tư Nhàn hoàn toàn không nghe thấy những lời lắm mồm đó, thấy bàn này thật sự không còn chỗ ngồi, vì thế hỏi: "Còn chỗ cho tôi không?"
"Còn, chỉ cần dồn lại."
Lâm Hoằng Tế đưa cô qua, vài cơ phó nhích ghế ra ngoài.
Nhưng phong thuỷ ở bàn này cũng không được tốt lắm, ngồi ở đối diện là Nhạc Thần và Giang Tử Duyệt.
Mặc dù Giang Tử Duyệt không tham gia vào chủ đề khi nãy, nhưng những ngày qua cô cũng đã nghe nói rất nhiều.
Xem ra mình đã thật sự đánh giá thấp Nguyễn Tư Nhàn, cái ghế phụ này, cô ta đã ngồi thật.
Tuy nhiên có những tin đồn này cũng tốt, ít ra Nhạc Thần sẽ không nhắm vào Nguyễn Tư Nhàn nữa.
Có bầu không khí sôi động của Lâm Hoằng Tế, mọi người vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, ăn cơm uống rượu đấm đá, chỉ trong chớp mắt đã trôi qua hơn hai tiếng.
Sau khi rượu đủ cơm no, có người bưng rượu đến tìm Nguyễn Tư Nhàn, đầu tiên là khen cô hôm nay thật xinh đẹp, nằng nặc đòi kính cô một ly, liên tục nói những lời dễ nghe.
Rắm cầu vồng đánh vang trời, có vài người ngồi đây không hiểu là đang nịnh hót.
Ban đầu cũng không có ai xen vào, nhưng Giang Tử Duyệt đã phát hiện ra rằng, vì những lời này mà Nhạc Thần đã nhìn Nguyễn Tư Nhàn vài lần, lập tức bắt lấy cơ hội này để học theo giọng điệu của người vừa nói: "Cơ phó Nguyễn bây giờ đã có một mùa bội thu trong cả tình yêu và sự nghiệp, người gặp việc vui tâm tình thoải mái, có thể không xinh đẹp sao?"
Khó khăn lắm Lâm Hoằng Tế mới lấy lại được bầu không khí, lại bị câu nói của Giang Tử Duyệt đánh bật trở lại trước giải phóng.
Có ai mà không hiểu ý của cô.
Nhạc Thần nhíu mày: "Cô không thể ngậm miệng mình lại được à? Không biết ăn nói thì câm mồm đi."
Người khác nói thế nào không quan trọng, nhưng khi Nhạc Thần bao che cho Nguyễn Tư Nhàn như thế, lửa giận của Giang Tử Duyệt lập tức bùng lên, ban đầu cô không có ý định nói Nguyễn Tư Nhàn, chỉ muốn nhắc nhở Nhạc Thần đừng khao khát người phụ nữ không nên khao khát, nhưng tên đàn ông này lại cố tình chống lại cô.
Nhưng xét cho cùng đây cũng là một dịp công khai, cô làm mất mặt ai cũng không thể làm mất mặt người đàn ông của mình, ngọn giáo lại nhắm vào Nguyễn Tư Nhàn.
"Chị không biết cách ăn nói, nhưng chị nói thật, Tiểu Nguyễn, chúng ta đã làm đồng nghiệp nhiều năm, vẫn phải nhắc nhở em một chút, đàn ông địa vị càng cao càng khó nắm bắt, nhưng đừng vô tư quay đầu lại mà chẳng nhận được gì, em có nghe nói cô gái chúng ta đã quen trước kia chưa? Cũng đã mang thai, sắp kết hôn với công tử ngành sắt thép, kết quả thế nào, cuối cùng vẫn chưa kết hôn, bây giờ mang thai ai mà dám lấy nữa."
Nhiệt độ giảm xuống mức đóng băng, ngay cả Lâm Hoằng Tế cũng không biết phải giảng hòa như thế nào.
Nguyễn Tư Nhàn vốn đang suy nghĩ về những gì bọn họ nói, nhưng bây giờ Giang Tử Duyệt đã nói tất cả, nếu cô không hiểu thì thật ngớ ngẩn.
Ngay lúc này điện thoại lại rung lên, vẫn là tin nhắn của Phó Minh Dư.
[ Phó Minh Dư ]: Tôi đến rồi, cô còn bao lâu nữa?
Cô gõ nhanh, trả lời: Anh đừng đến, kẻo người ta lại nghĩ rằng tôi quyến rũ anh : )
Sau khi tin nhắn này được gửi, cô ném điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn Giang Tử Duyệt.
"Chị Giang, có chuyện gì cứ việc nói thẳng."
Giang Tử Duyệt quay mặt đi, nói thầm đầy kỳ lạ: "Tôi nói gì cô vẫn không hiểu à?"
"Tôi hiểu gì? Nói tôi quyến rũ Phó tổng á?"
Giang Tử Duyệt đang định lên tiếng, Nhạc Thần bỗng đập bàn.
"Được rồi, cô không có chuyện gì làm thì về nhà đi, người ta ăn sinh nhật, cô nói cái quái gì ở đây vậy?"
"Anh hét cái gì mà hét? Nhạc Thần anh có ý gì?" Giang Tử Duyệt bây giờ cũng không quan tâm thể diện gì nữa, bao che một lần là đủ rồi, còn bao che hai lần, "Anh đừng quên anh là người sắp phải kết hôn, anh đang bao che cho ai ở đây hả?"
Không đúng, sao hai người lại cãi nhau rồi?
Vấn đề của tôi vẫn chưa được nói rõ ràng mà?
"Hai người muốn cãi thì về nhà cãi, chúng ta trước tiên hãy nói rõ ràng." Nguyễn Tư Nhàn nói, "Chị Giang, mấy năm trước chị bảo tôi quyến rũ Phó tổng, bây giờ sắp kết hôn rồi mà sao vẫn chưa chịu ngừng nghỉ vậy, sao chị lại quan tâm đến đời tư của tôi đến thế?"
Nhạc Thần nghe vậy, kinh ngạc nhìn Giang Tử Duyệt: "Là cô nói?"
"Ánh mắt này của anh là thế nào đây?"
Mặc kệ Nguyễn Tư Nhàn nói gì, khiến Giang Tử Duyệt tức giận luôn là nhất cử nhất động của Nhạc Thần, "Là tôi nói thì đã sao? Chẳng phải bây giờ mọi người đều đã nhìn thấy sự thật rồi à?"
"Sự thật gì?"
Cửa phòng bao bỗng được mở ra, đầu tiên là sự im lặng đột ngột của cái bàn ở cạnh cửa, ngay sau đó, cả phòng bao đều lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều nhìn về phía đó.
Không ai biết tại sao Phó Minh Dư lại bỗng dưng xuất hiện ở đây.
Anh đứng ngay cửa, vẻ mặt trầm tĩnh, mắt khẽ lướt qua những con người ở đây, không nhìn ra cảm xúc.
Nhưng thường thì không nhìn ra cảm xúc mới là đáng sợ nhất.
Ai cũng tim đập thình thịch, Nghê Đồng còn chưa cầm chắc miếng dưa, bất cẩn bị rơi xuống đất, nát nhừ.
Ánh mắt của Phó Minh Dư cuối cùng cũng dừng lại trên người Nguyễn Tư Nhàn, so với tức giận thì khó chịu nhiều hơn.
Tình hình ổn định bằng một cái tát, có lẽ lại phải đảo loạn vì đám người này.
Nguyễn Tư Nhàn biết Phó Minh Dư đến, cũng không kinh ngạc mấy, chỉ là tâm trạng không được tốt lắm, không buồn nhìn đến anh.
Bầu không khí trong phòng bao kim rơi cũng có thể nghe thấy, tiếng bước chân của Phó Minh Dư cũng được khuếch đại vô hạn, từng bước một, bước lên lòng sợ hãi của mỗi người, sợ anh sẽ đi đến trước mặt mình.
Nhưng Phó Minh Dư chỉ đi đến bên cạnh Nguyễn Tư Nhàn, đưa tay về phía cô.
"Ăn xong rồi à? Tôi đưa em về."
Nguyễn Tư Nhàn nén giận, đẩy tay anh ra.
Phó Minh Dư rút tay lại, khẽ cúi xuống, hỏi: "Bọn họ nói em quyến rũ tôi à?"
Nguyễn Tư Nhàn cười khẩy một tiếng, không quan tâm đến anh.
"Em không nói với bọn họ là tôi đang theo đuổi em sao?"
----------
Đến đây cho xưng tôi-em chắc được rồi nhỉ 🤔🤔