Hạ Cánh Xuống Tim Anh

Chương 39: Hôm nay cô rất đẹp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lạc Lạc
Nguyễn Tư Nhàn dựa vào cửa nhà bếp, vì Phó Minh Dư đang đưa lưng về phía cô, nên cô đã nhìn anh một cách thật ngang nhiên.
Đợi đến khi anh quay lại lấy bát đũa, cô mới dời mắt đi.
“Sao anh biết hôm nay là sinh nhật tôi?”
“Tôi xem sơ yếu lý lịch của cô.” Phó Minh Dư nói bâng quơ, “Trí nhớ vẫn ổn.”
Trí nhớ vẫn ổn, không biết đang thể hiện điều gì.
Nguyễn Tư Nhàn khịt mũi một tiếng, “Ồ, ra vậy, anh đều chu đáo như thế với nhân viên sao?”
Thật ra trưa nay Nguyễn Tư Nhàn đã nhận được tin nhắn chúc mừng từ bộ phận nhân sự của Thế Hàng, đồng thời báo với cô rằng nếu có thời gian thì đến bộ phận nhân sự để nhận quà sinh nhật.
Đây là truyền thống của Thế Hàng, mỗi một nhân viên đều có được đãi ngộ trong ngày sinh nhật.
“Cô biết rồi còn hỏi nữa à?” Phó Minh Dư không ngẩng đầu lên, mở vòi nước rửa rau, tiếng nước chảy yếu ớt và câu trả lời của anh vang lên cùng một lúc, “Nấu mì trường thọ cho từng nhân viên, tôi là tổng giám đốc hay là đầu bếp?”
Ô, vậy cô chính là đãi ngộ đặc biệt.
Nguyễn Tư Nhàn nâng cằm, nhếch môi, “Tôi muốn thêm một quả trứng gà.”
Phó Minh Dư vẫn không ngẩng đầu lên, “Ừm” một tiếng, cầm lấy hai quả trứng đã được chuẩn bị sẵn, đập nhẹ, lòng trắng trứng trong suốt trượt vào chảo cùng lòng đỏ trứng, kêu lên xèo xèo xèo.
Một nồi nước nhỏ đang được đun sôi trên bếp, một cái chảo đang chiên trứng, một số loại rau đang được chất đống trong bồn rửa, anh làm những việc này rất thuận buồm xuôi gió, trông rất ung dung thản nhiên, rồi lại gọn gàng sạch sẽ.
Không ngờ anh nói rằng anh sẽ nấu ăn không phải là nói khoác.
Mãi đến khi Phó Minh Dư quay lại nhìn cô, Nguyễn Tư Nhàn mới nhận ra mình đã đứng ở cửa cũng hơi lâu rồi.
Nhưng khi ánh mắt chạm nhau, có gì đó dường như không được thích hợp mà cô không thể nói ra.
Cô ngập ngừng bước tới, “Cần tôi giúp gì không?”
“Không cần, cô ra phòng khách ngồi đi, đừng đứng đây nhìn tôi nữa.”
Nguyễn Tư Nhàn dừng chân, sau đó liền trừng mắt rồi xoay người bỏ đi.
Hơ, ai thèm nhìn anh.
Nhưng phòng khách thật sự rất nhàm chán.
Tên Phó Minh Dư này cũng rất nhàm chán.
Phòng khách to thế này, ngoài những đồ nội thất cần thiết thì không còn gì nữa cả, thậm chí ngay cả cây xanh cũng không có, sinh vật duy nhất còn sống có lẽ chính là Nguyễn Tư Nhàn.
Nhưng cái cửa sổ sát đất này cũng không tệ, nếu không phải đang trời mưa to, bình thường đứng ở đây ngắm hoàng hôn chắc là sẽ rất thoải mái.
Nguyễn Tư Nhàn dạo qua một vòng phòng khách, lại vô thức quay vào phòng bếp.
Cô thò đầu vào, “Xong chưa? Sao anh chậm chạp thế hả.”
“Xong rồi, cô vào nhà ăn ngồi đi.”
Lúc Phó Minh Dư bưng bát đi ra, Nguyễn Tư Nhàn đang cầm khăn giấy lau son trên môi.
“Cô lau cái gì vậy?”
Nguyễn Tư Nhàn liếc anh, không muốn giải thích với thẳng nam này lắm.
“Lúc ăn không lau son chẳng lẽ ăn luôn son à?”
Phó Minh Dư: “Khá đẹp.”
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
Phó Minh Dư hôm nay bị làm sao vậy?
Thả thính ư?
Cứ lỗ mãng khen cô hết lần này đến lần khác là thế nào?
Cô tiếp tục lau loạn xạ lên môi.
“Đẹp cũng không cho anh xem.”
Phó Minh Dư cười một tiếng, đưa đũa cho cô, “Ăn mau đi.”
Mì trước mặt thơm nức mũi, trứng gà rực rỡ ánh vàng kèm theo vài cọng rau luộc, bao tử của Nguyễn Tư Nhàn bắt đầu kêu lên, nhưng miệng vẫn không kìm được mà nói: “Nhiều thế này, có thể tôi sẽ ăn không hết.”
Phó Minh Dư: “Ăn không hết khấu trừ thưởng cuối năm.”
Ánh mắt của anh đang nói thẳng với Nguyễn Tư Nhàn rằng: Đừng giả vờ.
Nguyễn Tư Nhàn bật cười, nhướn mày gật đầu.
Một giây trước còn khen cô đẹp, giây tiếp theo đã coi cô là heo.
“Được thôi, do sếp định đoạt.”
Mười phút sau, một bát mì trôi xuống bụng.
Đối diện với cái bát rỗng và ánh mắt của Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn không biết phải nói gì.
Có lẽ là do cô quá đói, có lẽ là bát mì này thật sự có vị rất ngon, cô tự vả mặt mình đến mức vang vọng tận chân trời.
May là lúc cô đang xấu hổ, điện thoại đã reo lên.
Nhưng khi trả lời điện thoại, vẻ mặt của Nguyễn Tư Nhàn liền thay đổi rõ rệt.
Giọng điệu cũng rất cứng nhắc.
“Sao mẹ biết con sống ở đây?”
“Không cần, con ăn rồi.”
“Trời tối rồi còn đang mưa, mẹ về đi."
Đầu dây bên kia lại nói gì đó, Nguyễn Tư Nhàn thở dài, quay đầu nhìn cơn mưa lớn bên ngoài cửa sổ, nhíu mày nói: “Thôi được, đợi một chút.”
Sau khi cúp máy, mày của cô vẫn không giãn ra.
Cô không muốn đi xuống lấy, nhưng ý của Đổng Nhàn là nếu cô không đi lấy thì hôm nay bà sẽ không rời đi.
Điều này thật phiền phức.
Cuối cùng Nguyễn Tư Nhàn lại nhìn sang Phó Minh Dư, quan sát hai vòng, sau đó khẽ nói: “Sếp, có ô không?”
“Cô muốn làm gì?”
“Xuống lầu lấy đồ.”
Phó Minh Dư nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời một mảnh đen kịt, từng hạt mưa to va đập vào cửa sổ không thương tiếc, bay nhảy dữ dội cùng gió lớn.
“Mưa to thế này cô có thể đi được sao?”
“Ừm, vì thế tôi muốn nhờ anh đi lấy giúp tôi.”
“……”
Sau vài giây im lặng, Phó Minh Dư miễn cưỡng đứng lên, “Đi rửa bát đi.”
“Được.” Nguyễn Tư Nhàn đồng ý không chút do dự, nhưng khi nhìn thấy mưa bên ngoài, cô lại hơi áy náy, “Sếp đi từ từ thôi.”
Nói xong, hai người phân công nhau làm việc.
Trong bếp ngoài hai bộ bát đũa này, những cái khác Phó Minh Dư đã rửa xong hết cả, vì thế Nguyễn Tư Nhàn chỉ tốn chưa đầy ba phút.
Cô bước đến cửa sổ sát đất nhìn xuống, tầng lầu quá cao, lại thêm mưa lớn, hầu như không thể nhìn thấy rõ tình hình bên dưới.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Phó Minh Dư mới quay lại.
Chiếc áo sơ mi trắng trên người anh gần như ướt sũng, bám sát vào cơ thể, những đường cong cơ bắp ẩn ẩn hiện hiện.
Anh thu ô lại, đặt bánh kem lên bàn, đôi mắt đen nhánh nhìn qua, trên lông mi còn đang đọng nước, nhìn Nguyễn Tư Nhàn chằm chằm.
"Cô đày đọa người ta quá rồi đấy.”
Nguyễn Tư Nhàn chắp tay sau lưng đứng trước mặt anh, bị anh nhìn đến mức hoảng loạn, lập tức ném chiếc khăn được giấu sau lưng lên người anh.
“Anh lau mau đi.”
Phó Minh Dư chụp lấy chiếc khăn, lau lên cánh tay, bình thản nói: “Hôm nay lúc trở về tôi đã gặp bà ấy, hai người quen nhau à?”
“Ô, là mẹ tôi.” Nguyễn Tư Nhàn tạm dừng một lúc, “Hai người cũng quen nhau à?”
Phó Minh Dư: “Ừm.”
Nguyễn Tư Nhàn không lạ gì, Phó Minh Dư và Trịnh Ấu An quen nhau, vậy chắc chắn cũng quen Đổng Nhàn.
Cô không nói thêm gì nữa.
Phó Minh Dư lại nói: “Bà ấy vừa hỏi chúng ta có quan hệ gì.”
Nguyễn Tư Nhàn khựng lại, bỗng hơi hồi hộp, “Anh nói thế nào?”
Chuyện này ngay cả khi không phải là Đổng Nhàn, đổi lại là người khác, thấy Phó Minh Dư đi lấy bánh kem giúp cô, cũng sẽ tò mò về mối quan hệ giữa hai người.
“Tôi nói chúng ta là……” Anh hơi nghiêng đầu, như đang cố tình do dự, “Bạn?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Tư Nhàn gật đầu theo lời của anh, như đang nói với chính mình, “Chúng ta là bạn.”
Phó Minh Dư ném chiếc khăn qua một bên, bước đến trước cửa một căn phòng, vặn tay nắm cửa, hất mặt với Nguyễn Tư Nhàn, “Lại đây.”
Trong dáng vẻ ướt át này, giọng anh vô cùng trầm thấp.
Đột nhiên lại có cảm giác được mời vào tủ lạnh.
Nguyễn Tư Nhàn đứng bất động.
“Làm gì?”
Phó Minh Dư: “Nếu là bạn, tôi tặng quà sinh nhật cho cô, cô có nhận không?”
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy Phó Minh Dư hôm nay hơi kỳ lạ.
Đầu tiên là lặng lẽ ăn sinh nhật cùng cô, thẳng thắn khen cô đẹp, bây giờ còn muốn tặng quà sinh nhật.
Tặng quà thì tặng quà, còn muốn cô vào phòng.
Với tính cách thối nát của anh ta, không phải là muốn dâng tặng tấm thân luôn đấy chứ?
Nguyễn Tư Nhàn đi chầm chậm về phía anh, “Tặng cái gì? Máy bay à?”
Phó Minh Dư không đáp, đẩy cửa ra, hai mắt Nguyễn Tư Nhàn sáng lên, hô hấp tạm dừng khoảng vài giây.
Trong phòng sách rộng hơn năm mươi mét vuông được đặt bốn cái kệ trưng bày cao hai mét, có ít nhất hai trăm mô hình máy bay được sắp xếp gọn gàng trên đó.
Tất cả mô hình của Boeing, tất cả mô hình của Airbus, bộ sưu tập Bombardier Challenger*, bộ sưu tập Dassault Falcon*, Hawker Siddeley Trident*......
*Tên của các loại máy bay
Tất cả đều có!
Hơn nữa Nguyễn Tư Nhàn vừa bước vào là đã có thể nhận ra, những mô hình máy bay này không phải là những loại bán ra trên thị trường, chúng đều là những hoàn nguyên định chế với độ chính xác cực cao độc nhất vô nhị, ngay cả bảng điều khiển trong buồng lái cũng có thể nhìn thấy rõ qua lớp kính.
Nguyễn Tư Nhàn đưa tay run rẩy khẽ chạm vào vật liệu, kết cấu này, cảm giác này, mức độ tỉ mỉ này…… Chỉ sợ rằng tuổi thọ của những mô hình máy bay này cũng có thể so sánh với Vương Bát*.
*Vương Bát là tên gọi của rùa hoặc ba ba
“Thích không?”
Giọng của Phó Minh Dư vang lên bên tai.
Nguyễn Tư Nhàn khẽ rùng mình.
Anh ta cố tình, anh ta chắc chắn cố tình!
Nhưng thật sự rất thích! Thích! Cực kỳ thích!
Tiểu nhân trong lòng Nguyễn Tư Nhàn đã xoay tròn và nhảy nhót điên cuồng, nhưng cô phải kiềm chế, không được bày dáng vẻ chưa hiểu sự đời ra trước mặt Phó Minh Dư.
“Tôi còn tưởng anh tặng cho tôi máy bay thật nữa cơ.”
“Không phải là không thể.” Phó Minh Dư cúi đầu xuống, như cười như không mà nói, “Nhưng có điều kiện.”
Đôi mắt của người này dường như muốn nói, ngay lúc đối diện với anh, tim của Nguyễn Tư Nhàn bỗng đập lên thình thịch, cảm thấy có ẩn ý trong lời nói của anh.
Không, là lời nói của anh có ẩn ý.
Nguyễn Tư Nhàn xoay người đưa lưng về phía anh, nhìn sang một kệ trưng bày khác.
“Đây đều là bộ sưu tập của anh à?”
“Ừm.”
“Tặng cho tôi thật à?”
“Chọn đi.”
Vậy thì tôi sẽ không khách sáo.
Chốc chốc Nguyễn Tư Nhàn lại sờ soạng cái này, chốc chốc lại sờ soạng cái kia, do dự cả buổi trời.
Phó Minh Dư vẫn đang đứng ở cửa nhìn cô, đợi một hồi lâu, thấy cô đang rối bời, lại nói thêm: “Tôi chưa nói chỉ được chọn một cái."
Nguyễn Tư Nhàn quay lại nhìn anh, “Thật chứ?”
Phó Minh Dư: “Trong căn phòng này, nếu cô thích, đều có thể tặng cho cô.”
Tất cả đều thích! Thích tất cả mọi thứ trong căn phòng này!
Hôm nay cẩu nam nhân này thật có tính người!
Anh hỏi: “Thích hết à?”
Nguyễn Tư Nhàn nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh, muốn rụt rè nhưng lại muốn thành thật, vì thế khẽ gật đầu.
Phó Minh Dư: “Nhưng tôi thì không được.”
Nguyễn Tư Nhàn phải mất vài giây mới hiểu ra ý của anh.
—— Trong căn phòng này nếu cô thích đều có thể tặng cho cô.
—— Nhưng không bao gồm tôi.
—— Tôi không tặng cho cô được.
Thấy Nguyễn Tư Nhàn lập tức lạnh nhạt trở lại, Phó Minh Dư im lặng hai giây, sau đó bắt đầu cười.
Còn cười?
Thiếu đòn.
Nguyễn Tư Nhàn không nhịn được, vươn móng vuốt đến vai anh.
Mặc dù cô rất giận, nhưng hoàn toàn không dùng sức, lúc vừa chạm vào đã bị anh tóm lấy tay, siết chặt trước ngực.
“Lại muốn đánh người à?”
Nguyễn Tư Nhàn không muốn nói chuyện, vùng vẫy hai cái, nhưng không rút tay ra được, vì thế động chân.
Cô vốn chỉ muốn đá anh, nhưng lại bị anh cảm nhận được động cơ, thay vào đó đánh đòn phủ đầu chen chân vào để chặn chân cô lại.
“Còn muốn động chân nữa à?”
Nguyễn Tư Nhàn là một người ăn mềm không ăn cứng, Phó Minh Dư càng chống cự, cô càng muốn động tay động chân.
Nhưng vì mặc váy và mang giày cao gót, nên cô đã dễ dàng bị người này khống chế.
Cả hai tay đều bị nắm chặt, đùi cũng bị ghim chặt bởi chân anh, khi anh cúi người, Nguyễn Tư Nhàn hoàn toàn bị ép xuống.
Ngay lúc này, cả hai bỗng trở nên im lặng khó hiểu, đối diện với nhau trong tư thế kỳ lạ này, vẫn không cử động.
Ngoài cửa sổ mưa to như trút, ào ào, rõ ràng và dữ dội.
Nhưng ánh đèn trong phòng lại rất nhẹ nhàng, bầu không khí yên tĩnh, nhịp thở và nhịp tim quấn quýt lấp đi tiếng mưa rơi bên tai.
Cô thấy ánh mắt của Phó Minh Dư đang tối dần, bên dưới ánh đèn trông có vẻ tối hơn.
Hơi thở của anh đang ngày càng tới gần.
Nguyễn Tư Nhàn nhíu mày, hô hấp thắt lại, lòng bàn tay đang dần nóng lên.
Cô không muốn trông mình có điều gì bất thường, vì thế thẳng thắn đối diện với anh, cho đến khi Phó Minh Dư khẽ nghiêng đầu sang một bên, ghé vào tai cô và nói.
Giọng của anh rất nhỏ, gần như chỉ là âm gió, nếu có người khác vào lúc này, nhất định sẽ không nghe thấy anh đang nói gì.
“Hôm nay cô thật sự rất đẹp.”
Mưa rơi dữ dội, căn phòng yên tĩnh, ngôn ngữ trực tiếp này rất phù hợp với âm điệu trầm thấp của anh, khiến bầu không khí trở nên lạ lùng.
Bỗng dưng, trên trời có một tia sấm sét kèm theo tia chớp xuyên qua bầu trời đêm, căn phòng chợt sáng lên.
Cả hai như đã lấy lại tinh thần, cùng buông tay ra, đồng thời, Phó Minh Dư lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nguyễn Tư Nhàn tùy tay cầm một chiếc De Havilland Comet bên cạnh lên, áp vào ngực, đè nén nhịp tim lại.
“Tôi về đây.”
-----------------------------
*De Havilland Comet