Giáo Y, Cháu Lại Tới!

Chương 16: Quyết tâm

"Không thể." Chu Cát Sa theo bản năng cất lời lên.


Đáy mắt Ôn Ngôn đột ngột trở nên ảm đạm, u ám.


Chu Cát Sa nhìn thấy vậy cũng không đành lòng, nhưng lời nói thì vẫn phải nói. Cô choàng hai tay lên vai anh, giọng điệu nghiêm túc :"Anh biết đấy, tháng sau là em thi vào đại học rồi. Không chỉ em mà cả bố mẹ em đều rất coi trọng bước chuyển này. Họ sẽ không thích khi mà em lại có mối quan tâm khác ngoài việc học hành, đặc biệt liên quan đến việc yêu đương. Hơn nữa..." Cô ngừng lại một chút. "Em nghĩ em còn quá trẻ để có thể đính hôn bây giờ."


Chu Cát Sa tuy có một phong cách sống sinh động và cá tính, nhưng suy nghĩ của cô luôn rất thực tế. Cô sẽ không ảo tưởng đến những việc mà mình không làm được, cũng sẽ không đâm đầu vào những việc mà còn chưa biết rõ tính nguy hiểm.


Đính hôn tuy không phải kết hôn, nhưng cái thân phận "vị hôn thê" cũng đâu có khác gì "người vợ" ?


Ôn Ngôn lắng nghe thật kỹ, cuối cùng anh đành chậm rãi gật đầu.


"Anh chờ em." Anh nói.


Lúc trước là cô chờ anh, chờ một khoảng thanh xuân.


Nay hãy để anh chờ cô, cho dù chờ cả một đời người, cũng vẫn sẽ tiếp túc chờ.


Chu Cát Sa mắt lấp lánh đáng yêu như chú thỏ con, hạnh phúc hôn chụt lên má anh.


Ôn Ngôn giữ eo cô để cô khỏi ngã, nghiêng đầu về phía trước giúp cô hôn dễ hơn.


Hai người tình cảm một hồi, Chu Cát Sa mới buông tay, nhanh nhẹn trèo xuống khỏi người anh.


"Muộn rồi, em đi đây !" Cô vẫy tay qua cửa kính, mắt híp lại trông giống như hình trăng lưỡi liềm.


Ôn Ngôn vẫy tay lại, lưu luyến nhìn bóng hình cô xa dần, nhỏ lại... rồi biến mất.


Anh ngồi thẫn thờ trong xe, bất động.


Làm sao đây ?


Hình như... anh lại nhớ cô rồi.


Mới xa nhau được vài phút mà đã như thế, hai năm xa cô chắc chắn đã đủ khủng khiếp.


Còn lâu anh mới thừa nhận với cô rằng trong khoảng thời gian đó, cứ đến cuối tuần, anh sẽ lật tập tài liệu cung cấp bởi một thám tử về đời sống hàng ngày của người con gái này.


Thấy cô anh dũng cứu người, anh vui vẻ.


Thấy cô đạt được kết quả tốt, anh vui vẻ.


Thấy cô vui vẻ hạnh phúc bên người thân, anh cũng vui vẻ.


Cho dù chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng chỉ cần là cô, anh sẽ đều cảm thấy ngọt ngào... Đến mức đôi lúc anh còn không nhận ra chính mình, tự hỏi từ lúc nào tảng băng trong tim anh đã chảy tan vì cô.


Một Ôn Ngôn như vậy, xa lạ nhưng lại vô cùng hạnh phúc.


"Bíp !" Tiếng còi xe đằng sau vang lên khiến Ôn Ngôn tỉnh giấc khỏi dòng suy nghĩ của mình, thở dài nhỏ.


Anh đánh tay lái, đi về hướng bệnh viện thành phố.


———


"Được rồi, giải tán, các em về đi." Thầy giáo nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, phất tay.


Chu Cát Sa làm mặt quỷ với Quỳnh Mai, nhăn nhó cất sách vở vào trong cặp.


"Lúc nào cũng dạy thêm giờ, cái đồng hồ trên tay ông ta chỉ dùng để trang trí thôi sao !" Chu Cát Sa bĩu môi.


Quỳnh Mai cười nhẹ, nắm tay bạn mình ra khỏi lớp, giọng nói dịu dàng :"Một tuần nữa là thi tốt nghiệp rồi, ai ai chả muốn học thật nhiều..."


Chu Cát Sa sờ làn da mềm mịn trên tay của Quỳnh Mai, tặc lưỡi.


Chỗ học thêm của bọn họ nằm trong một con ngõ nhỏ cạnh trường. Buổi chiều vị thầy giáo dạy thêm quá nửa tiếng, trời ửng hồng vì ánh hoàng hôn cũng chuyển màu thành tối sầm.


Đi ra khỏi ngõ, Chu Cát Sa định cùng Quỳnh Mai đi bộ ra trạm xe buýt thì bị gọi lại từ đằng sau.


"Cát Sa !" Hai người tò mò quay đầu lại, nhìn thấy một mỹ nam bên cạnh chiếc siêu xe của anh.


Ôn Ngôn tựa người lên xe, đôi chân thon dài miên man khiến nhiều người ghen tị. Áo sơ mi phẳng phiu, mái tóc cắt gọn, chiếc kính đeo trên mặt càng làm tăng thêm vẻ điển trai của anh. Đèn pha ô tô sáng chói giữa bầu trời hơi tối, hoàn toàn biến anh thành vị bạch mã hoàng tử mà mọi cô gái mong ước.


"Bạn trai cậu à ?" Quỳnh Mai hình như vẫn còn nhớ gương mặt nghiêng nước nghiêng thành mình đã nhìn thấy tối hôm dạ hội.


Chu Cát Sa mặt ửng hồng, bối rối gật đầu rồi chào tạm biệt Quỳnh Mai, bước về phía anh.


"Sao anh biết em học ở đây ?" Chu Cát Sa thở hồn hển, đứng trước mặt anh.


Ôn Ngôn không trả lời, chỉ vội vàng ôm lấy cô, chôn mặt trên hõm vãi trắng ngần của cô.


Thời tiết mùa hè nóng ẩm, hơi nóng bốc lên khắp nơi. Chu Cát Sa do quá nóng nực mà tuỳ tiện mặc trên người một chiếc áo phông ngắn tay, cả cơ thể đều phát ra hơi thở của tuổi trẻ, khiến cô từ xinh xắn trở thành rất xinh đẹp.


Ôn Ngôn híp mắt quan sát vài giọt mồ hôi ẩn hiện trên trán cô, mở cửa xe dụ cô vào.


Chu Cát Sa ngồi yên ổn, hưởng thụ hơi mát phả ra từ chiếc điều hoà, thoải mái đến mức đầu ngón chân vô thức cong lại. Cô quay đầu, nhìn thấy anh ngồi bên cạnh rồi mới mở miệng hỏi lại :"Làm như thế nào mà... Ưm..."


Chưa kịp nói xong câu, bờ môi lạnh lẽo của anh đã phụ lên môi cô, nhẹ nhàng ma sát. Chu Cát Sa hé miệng, muốn ngăn cản nhưng đầu lưỡi anh còn nhanh nhẹn hơn, xen qua hàm răng mà vào trong khoang miệng cô, đảo loạn một hồi.


Ánh mắt Chu Cát Sa dần dần trở nên mê man, buông thõng hai tay không còn kháng cự nữa.


Thật quá đáng, kể từ lần đầu tiên hôn môi nhau là ba tuần, cho đến bây giờ kĩ thuật anh của đã vô cùng thành thạo, dễ dàng khiến cô mất tự chủ mà hùa theo anh.


"Khó... thở..." Chu Cát Sa khó khăn hít ngụm không khí còn sót lại trong phổi mình.


Ôn Ngôn lúc này mới buông ra, đáy mặt hiện lên ý cười :"Hôn nhau nhiều như vậy mà em vẫn chưa biết cách sao ?"


Chu Cát Sa chu môi phồng má, cũng quên luôn ý định hỏi của mình, giận dỗi nói :"Là do anh làm không tốt, không phải tại em..."


Ôn Ngôn cưng chiều xoa bờ môi đỏ mọng của cô, cảm thấy hôn thế nào cũng không đủ. Anh quyết định bế cô lên, đặt cô lên đùi mình, để người anh hoàn toàn bao trọn cô.


Chu Cát Sa đã quá quen với tư thế này, chỉ biết ôm lấy cổ anh, sợ ngã sang bên cạnh.


Ôn Ngôn nâng gáy cô lên, một lần nữa dây dưa hôn sâu. Đến khi Chu Cát Sa không chịu được, đánh vào ngực anh. Ôn Ngôn không buông tay mà chỉ dặn cô thở bằng mũi.


Chu Cát Sa hít thở mạnh, làm theo lời anh, quả nhiên cảm thấy đỡ hơn một chút.


Hai người môi lưỡi quấn quýt, hơi thở mờ ám bay bổng trong xe. Tay Ôn Ngôn khẽ siết chặt lấy eo cô, kéo cô áp sát vào ngực mình, vành mắt đỏ ửng nhuốm màu dục vọng.


Chu Cát Sa phát hiện ra điều không ổn, kịp thời dừng lại, vỗ vỗ lên gò má anh.


"Ôn Ngôn... Ôn Ngôn, tỉnh ! Em phải về nhà." Chu Cát Sa lo lắng, đặc biệt là khi bờ mông cô đã vô tình cảm nhận được một thứ cứng rắn nóng bỏng bên dưới.


Ôn Ngôn nghiến chặt răng, áp chế cảm xúc của mình bế cô sang ghế lái phụ. Chu Cát Sa rất tự giác cài dây an toàn, im lặng xấu hổ.


Ôn Ngôn nhìn thấy cảnh đấy cũng không nhịn được mà phì cười, dịu dàng vén những linh tóc nghịch ngợm rũ xuống bên tai cô, giọng nói trầm khàn cuốn hút :"Đừng lo, anh nhất định sẽ không phá giới hạn cuối cùng trước đêm tân hôn."


Chu Cát Sa nuốt nước bọt, trong lòng ấm áp vô tận.


Ôn Ngôn lái xe đưa cô về, trước khi tạm biệt còn không quên nụ hôn ướt át. Chu Cát Sa đứng trước cửa nhà mình sờ lên bờ môi sưng vêu, thầm than khổ.


Nếu biết anh học nhanh như vậy, cô đã không dạy cho anh về "nụ hôn tạm biệt" !


Cũng may mẹ Chu Cát Sa còn đang bận bịu trong bếp, bố thì ngồi ghế sô pha xem tin tức, không ai để ý đến tình trạng mờ ám của con gái mình.


Chu Cát Sa chào bố mẹ sau đó bước lên phòng cất sách vở. Kết thúc một ngày học hành vất vả, cô hận không thể ngay lập tức nằm phịch lên giường, lặn lộn thoải mái một lúc.


Cô hít một hơi thật dài, không hiểu sao lại nghĩ đến nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi. Cô ôm mặt chôn vào trong chăn, che đi bờ má đỏ hồng ngượng ngùng.


Ôn Ngôn, rồi sẽ một ngày em sẽ cưỡng hôn anh ! Hừ.


———


Hai ngày trước hôm thi đại học, Chu Cát Sa được nghỉ hết tất cả các loại buổi học, tập trung ngồi ở nhà ôn bài không đi bất cứ đâu, ngay cả Ôn Ngôn cũng không gặp.


Trường cô muốn vào chính là trường báo chí nổi tiếng trong thành phố. Đã tìm hiểu qua, cô nghĩ rằng mình rất phù hợp với ngành nghề này. Không chỉ thế, trong thời gian qua cô đã xuất xắc giành được vài giải thành phố về môn văn học, học bạ đẹp khỏi nói.


Ý chí quyết tâm toát lên trong đôi mắt cô, ngọn lửa đam mê bùng cháy dữ dội, đến mức mà Chu mẹ bước vào cô cũng không để ý.


Mẹ của Chu Cát Sa là một người phụ nữ tâm lý điển hình, bà không cần con mình học quá xuất xắc, chỉ cần đủ để theo đuổi nguyện vọng là được. Hơn nữa cả gia đình cũng chỉ có mỗi một đứa con gái, khiến cho Chu mẹ và Chu ba hận không thể dâng hết những gì tốt đẹp nhất cho cô, nâng niu như báu vật.


Bà nhìn kim giờ chỉ số mười một trên đồng hồ, đau lòng nói :"Thôi, muộn rồi, con nghỉ ngơi đi, ngày mai học tiếp cũng được."


Chu Cát Sa giật nảy mình, lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của mẹ mình. Cô cười an ủi :"Vâng, mẹ cứ ngủ đi, con làm nốt bài này là xong."


Chu mẹ không tin lắm nhưng vẫn phải gật đầu, dặn dò thêm đôi câu rồi quay đầu bước về phòng mình.


Chu Cát Sa cầm bút lên, viết từng dòng cẩn thận, nắn nót.


Trường báo chí, hãy chờ ta !


———


"Thí sinh trong khi thi tuyệt đối không được gian lận, quay cóp bài, chỉ bài cho các bạn khác. Nghiêm cấm hành vi bạo lực, gây gổ, đánh nhau..." Vị giám thị đứng giữa sân trường, cầm loa lên thông báo điều luật thi.


Chu Cát Sa đứng xếp hàng theo phòng thi. Cách cô ba dãy là phòng thi của Quỳnh Mai, còn Mục Văn thi tận phòng gần cuối.


Ai ai cũng cầm tập tài liệu trên tay, tranh thủ ôn bài trước khi bước vào thời khắc quyết định.


Có lẽ chỉ có mỗi Chu Cát Sa vẫn nhởn nhơ nhe răng cười với bố mẹ mình sau cánh cổng trường. Chu mẹ và Chu ba nhiệt tình vẫy tay lại, động tác cổ vũ tuy hơi trẻ con nhưng vô cùng đáng yêu.


Chu Cát Sa bỗng nhiên dừng lại, quan sát xung quanh, cuối cùng chỉ thở dài nuối tiếc.


Trong một khoảnh khắc, cô đã cảm nhận được một ánh mắt chăm chú về phía mình, y hệt những lúc Ôn Ngôn dịu dàng nhìn cô.


Nhưng làm sao được ? Giờ này là giờ đi làm, không có chuyện anh nghỉ việc để đến tận đây nhìn cô rồi quay trở về bệnh viện.


"Thí sinh lần lượt đi theo thứ tự phòng thi của mình, bắt đầu từ bên phải." Thầy giám thị điều hành cho học sinh vào phòng.


Chu Cát Sa lon ton đi theo bạn nữ trước mặt mình, đột nhiên bên tai cô vang lên một giọng nói quen thuộc.


"Chu Cát Sa, anh tin em."


Chu Cát Sa ngớ người, quay đầu tứ phía nhưng không thấy gì. Cho đến khi cô định bỏ cuộc thì tầm mắt chạm phải góc áo sơ mi trắng sạch sẽ cùng đỉnh đầu cắt gọn thấp thoáng phía đằng xa.


Người đó, ngoài trừ anh bạn trai ngốc nghếch của cô thì còn có thể là ai ?!