Giáo Y, Cháu Lại Tới!

Chương 15: Đính hôn

Cho đến khi bản nhạc du dương kết thúc, Chu Cát Sa mới tỉnh khỏi giấc mộng, ngó nghiêng xung quanh.


Cuối cùng ánh mắt cô chạm phải gương mặt như tượng khắc kia, trái tim lại một lần nữa đập điên loạn.


Là anh... Bằng xương bằng thịt...


Không phải là mơ...


Quả nhiên anh thực sự đã trở về...


"Cát Sa... Cát Sa ?" Ôn Ngôn nghiêng đầu.


Cát Sa không trả lời, chỉ thấy cô gái khẽ mỉm cười, chôn mặt vào ngực anh.


Người anh đột nhiên cứng lại, tấm lưng thẳng tắp, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua eo cô, vỗ về.


Anh thực sự rất ít khi tiếp xúc cơ thể với phái nữ, nếu gặp bệnh nhân anh chắc chắn sẽ dùng găng. Nhưng không biết từ khi nào, cô gái tên "Chu Cát Sa" này cứ liên tục phá vỡ những ranh giới của anh, biến cô thành ngoại lệ, ngoại lệ của chỉ riêng mình anh.


Chu Cát Sa đang say mê ngửi hương thơm nam tính từ người anh, bỗng nhiên phì cười. Cô ngẩng đầu lên, cười tươi để lộ hàm trăng trắng tinh :"Em có phải em bé đâu mà anh vỗ em như vậy..."


Đáy mắt Ôn Ngôn cũng trở nên dịu dàng theo, khoá chặt hình ảnh rực rỡ trước mắt vào nơi sâu nhất trong lòng anh.


Hai người tình tứ âu yếm nhau, cũng mặc kệ mọi người xung quanh có bàn tán xôn xao như thế nào.


Quỳnh Mai cùng Mục Văn đứng từ đằng xa, có chút ngưỡng mộ nhìn cặp đôi hạnh phúc.


"Chẹp... Biết bao giờ tớ mới có người yêu đây." Quỳnh Mai vén lọn tóc mềm mại lên, than thở.


Mục Văn liếc xéo người con gái bên cạnh mình, mỉa mai :"Cậu mà cũng phải nói câu này à... Hoa khôi của trường, tuỳ tiện vẫy tay một cái cũng có hàng dài người xếp hàng chờ được cậu ban sủng."


Quỳnh Mai yểu điệu lắc đầu, quay sang nhìn Mục Văn bằng ánh mắt ẩn ý :"Nhưng người tớ muốn xếp hàng đâu có chịu đâu..."


Mục Văn bị nhìn như vậy, lập tức đỏ mặt. Anh bĩu môi, nói khẽ chỉ để mình hai người nghe :"Chưa phải lúc thôi."


Quỳnh Mai trố mắt ngạc nhiên một lúc, sau đó cười khúc khích vui vẻ.


"Nói phải giữ lời."


———


Buổi dạ hội kết thúc tận 11 giờ đêm. Chu Cát Sa không muốn làm bố mẹ lo lắng nên quyết định về trước đó sớm hơn một tiếng.


Ôn Ngôn đang trò chuyện công việc với hiệu trưởng trường cô, vậy nên cô chỉ dám lay cánh tay anh, nhỏ nhẹ nói :"Ôn Ngôn, em muốn về."


Ôn Ngôn gật đầu thay lời tạm biệt với vị hiệu trưởng đã giúp đỡ mình hai năm trước, sau đó cầm tay cô đi về hướng cổng trường.


"Để anh đưa em về." Anh siết chặt tay cô.


Chu Cát Sa ngoan ngoãn gật đầu, mày liễu cong lên, tỏa nắng rực rỡ, vừa nhu thuận vừa đáng yêu, khiến Ôn Ngôn yêu thích không thôi.


Anh giúp cô mở cửa, còn mình thì vòng sang bên còn lại, ngồi lên vị trí lái xe.


An vị trên ghế ngồi, Ôn Ngôn có chút tiếc nuối nhìn thấy dây an toàn đã được cài nghiêm chỉnh trên người cô. Nếu cô chưa cài... anh đã có lý do để thân thiết một hồi rồi. Anh thở dài nhỏ, đạp chân ga đưa cô về.


Chu Cát Sa còn ngây thơ bé nhỏ, không thể hiểu được nỗi khổ tâm sâu sắc của anh chàng bên cạnh mình. Điều duy nhất thu hút cô bấy giờ, chính là lọ nước hoa hương hoa hồng được treo bên cạnh gương chiếu hậu.


Theo cô nhớ, chiếc xe này không phải là chiếc xe hai năm trước anh đã từng đi, có lẽ sau một thời gian anh lại đổi xe. Nhưng lọ hương toả mùi kia vẫn cùng hãng với lọ ngày xưa. Từ kiểu dáng đến nhãn dán, tất cả đều giống hệt cái của hai năm trước.


Thấy cô chăm chú quan sát lọ nước hoa mà không để ý đến anh, Ôn Ngôn đành cất tiếng hòng lôi cuốn tầm mắt của cô :"Nghe em nói thích hương này nên anh đã mua cả một thùng, hai tháng thay một lần."


Chu Cát Sa ồ lên một tiếng, thích thú nhìn anh, hỏi :"Bác sĩ Ôn Ngôn, có phải từ lúc đấy anh đã thích em ?"


Ôn Ngôn cũng không che giấu :"Không phải từ lúc đấy, mà trước đó đã vô cùng thích em."


Chu Cát Sa suýt xoa, ra vẻ lưu manh nói :"Ái chà... Thế thì không ổn rồi. Lúc đó anh vẫn là Giáo Y trường em, hoàn toàn tương đồng với vị trí giáo viên. Em lại là học sinh..." Cô ngừng lại một chút, sau đó cười phá lên. "Gu anh mặn thật, ngay cả học sinh cũng dám tương tư."


Ôn Ngôn nhàn nhạt đáp lại :"Là em quyến rũ anh trước."


Chu Cát Sa :"..." Người ta chỉ muốn trêu anh thôi mà, cần gì phải nghiêm túc đến vậy !


Hai người em nói một câu, anh nói một câu, cảnh tượng đầm ấm giống hệt hai năm trước đây.


Không biết là do trời tối hay lý do gì mà đường vắng tanh, chiếc xe sau chục phút đã về tới nhà Chu Cát Sa.


Cô gái chẹp miệng, bỏ dây an toàn ra nhưng vẫn ngồi yên trên ghế.


Ôn Ngôn tưởng cô bị gì nên cũng ngồi yên theo, không khí im lặng bao trùm chiếc xe.


Cuối cùng Chu Cát Sa không chịu được sự ngột ngạt này, đành lên tiếng :"Anh có quên gì không ?"


Ôn Ngôn lắc đầu, sau một lúc lại à lên như phát hiện ra một điều thú vị, khẽ nói :"Chúc em ngủ ngon."


Chu Cát Sa ngay lập tức xị mặt, tức giận khoanh hai tay bĩu môi :"Không phải, là cái khác cơ."


Ôn Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, cố gắng sử dụng trí thông minh vượt trội của mình để hiểu được điều cô mong chờ.


... Nhưng cuối cùng vẫn vô vọng.


Trước vẻ mặt chăm chú nghiêm túc suy nghĩ của Ôn Ngôn, trái tim Chu Cát Sa cũng mềm lòng. Cô hắng giọng, gằn từng tiếng :"Là, hôn, tạm, biệt, đó !"


Ôn Ngôn ồ lên lần thứ hai, cúi người về phía cô, bóng lưng rộng lớn bao trùm cả người cô, khiến cơ thể người con gái càng trở nên xinh xắn, dễ thương.


Chu Cát Sa nhắm tịt mắt, lùi người về phía sau ghế.


Ôn Ngôn thấy vậy, bỗng dưng ngừng lại, giọng khàn khàn mang theo chút đáng thương :"Em không thích ?"


Chu Cát Sa lúc này mới biết Ôn Ngôn tưởng mình lùi về phía sau tức là không thích, thế là đành luống cuống giải thích :"Không phải, không phải đâu. Em làm theo bản năng thôi..."


Ôn Ngôn như được an ủi cười nhẹ, ánh mắt toát lên vẻ ấm áp. Môi anh từ từ hạ dần trên mặt cô, cuối cùng đáp lại trên vầng trán mịn màng.


"Ơ..." Chu Cát Sa đang nhắm tịt mắt cũng phải mở ra, khó hiểu sờ lên trán mình, trên đó dường như còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng từ người anh.


Nhưng vấn đề chính ở đây không phải là cái này nha ! Trong lòng Chu Cát Sa khóc ngàn dòng sông.


Ôn Ngôn thấy vẻ mặt ngẩn ra của cô, tò mò hỏi lại :"Sao vậy, không phải như vậy à ?"


Chu Cát Sa liếc anh, quyết định dồn hết sự dũng cảm bao năm qua, nói dõng dạc :"Anh nhìn cho kĩ đây !"


Vừa cất lời xong, cô nhanh nhẹn trèo lên người anh, đôi môi anh đào vội vàng tìm bờ môi cứng rắn kia, gặm nhấm như một món ngon, cố gắng bắt chước theo kiểu hôn mà cô đã thấy trên phim.


Kết quả của việc không có kinh nghiệm chính là Chu Cát Sa đành bỏ cuộc sau ba giây.


Cô quá xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt anh, đỏ mặt trèo xuống, sau đó mở cửa xe. Hai ba bước chân liền đứng trước cổng, vội vã tìm chìa khoá bước vào nhà.


Lúc Ôn Ngôn ổn định lại tình hình, đã thấy cô gái của mình biến mất trong căn nhà. Anh sững sờ chạm phải bờ môi ướt át của mình, liên tưởng đến dư vị tuyệt vời kia, vành tai nhanh chóng đỏ lên, cả cơ thể nóng một cách khó chịu.


Trầm lặng hơn chục phút, anh mới đánh tay lái, quay xe rời đi.


Chu Cát Sa ở tầng hai nhìn xuống qua khe cửa, thấy bóng dáng chiếc ô tô mất hút, mồm lẩm bẩm :"Đồ ngốc... Đại ngốc..."


———


Sáng hôm sau là buổi phụ đạo trên trường. Do một tháng nữa sẽ diễn ra kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông và lấy điểm để xét tuyển vào đại học nên học sinh khắp nước đều rộn ràng tấp nập ôn thi.


Trường Chu Cát Sa cũng không phải ngoại lệ. Sáng học ở trường, chiều đi học thêm, tối ôn bài và làm bài tập về nhà. Một vòng tuần hoàn như vậy, cho dù Chu Cát Sa không thích cũng phải làm theo.


Một phần để khiến bố mẹ đỡ bận tâm, phần còn lại cũng để đảm bảo các môn tự nhiên của cô trên điểm trung bình.


Sáng ra, Chu Cát Sa ngậm chiếc bánh mỳ phết bơ, tay chào bố mẹ, phi nhanh ra khỏi nhà.


Cô nhìn tin nhắn bảo tới đón cô từ Ôn Ngôn, lúc ngẩng đầu lên đã thấy chiếc xe đỗ ngay cạnh nhà mình.


"Anh... không cần phải tới đón... như vậy đâu." Mồm vừa cố gắng nuốt miếng bánh còn lại xuống, Chu Cát Sa mở cửa xe, đặt chiếc cặp nặng trịch lên ghế.


"Anh muốn." Ôn Ngôn cầm chiếc cặp hộ cô để cô ngồi an vị trên ghế.


Ước lượng sức nặng của đồ vật trên tay mình, anh nhíu mày, hỏi :"Sao lại nặng thế này ?"


Chu Cát Sa ngoan ngoãn trả lời :"Là sách vở ôn thi, sắp thi đại học rồi, bọn em phải làm đống đề cương cùng sách bài tập."


Ôn Ngôn gật đầu chăm chú :"Ừ... em cũng chuẩn bị tốt nghiệp rồi nhỉ. Học cực lắm không ?"


Chu Cát Sa suy nghĩ một lát rồi đáp lại :"Cũng bình thương, các môn xã hội em nắm chắc rồi. Còn các môn tự nhiên đang trong quá trình ổn định."


Ôn Ngôn trìu mến xoa đầu cô, nói :"Đừng cố quá, có gì khó khăn thì hỏi anh."


Chu Cát Sa cười hạnh phúc với anh.


Ôn Ngôn lái xe đến trước cổng trường cô mới dừng lại. Chu Cát Sa chào anh, sau đó với tay định mở cửa xe.


Nhưng cánh tay vừa mới đưa ra đã bị ngăn lại, cả người cô ngã ra phía sau, trực tiếp lọt thỏm trên đùi anh.


Bên cạnh là lồng ngực ấm áp, ở dưới là đôi chân cứng rắn, đầu Chu Cát Sa phải mất một lúc mới bớt quay cuồng.


Nhưng không đợi cô tỉnh lại, môi anh đã nhanh chóng dán lên môi cô, nhẹ nhàng cắn mút. Bắt đầu từ bờ môi, sau đó chiếc lưỡi chen vào giữa hàm răng, trêu đùa với đầu lưỡi bên trong khoang miệng cô. Ngón tay anh đẩy gáy cô lên, nụ hôn ngày càng sâu.


Chu Cát Sa bị hôn đến mức cả người vô lực dựa vào anh, để mặc cho anh dày vò.


Ôn Ngôn hôn đến mức say mê, không muốn dừng lại dù chỉ là trong một khoảnh khắc. Nhưng lý trí lại báo với anh, nhiều người xung quanh đã bắt đầu chú ý tới chiếc siêu xe bất động trước cổng.


Anh nâng má cô lên, im lặng ngắm đôi mắt do bị hôn quá lâu mà trở nên long lanh hơi nước của cô, ánh mắt chuyển dời xuống đôi môi đỏ mọng bị cắn sưng vêu, trông mềm mại như tấm bông đáng yêu...


Tất cả đều khiến từng tế bào trong người anh gào thét.


Nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn xuống. Ôn Ngôn ôm siết lấy cô, hơi thở dồn dập trầm khàn, thì thầm khẽ bên tai :"Cát Sa, sau khi tốt nghiệp, chúng ta đính hôn đi."