Giáo Thảo Lạnh Lùng Vì Tôi Mà Ghen Rồi

Chương 22

30.

Nghiêm Minh bị bắt.

Trong đồn cảnh sát, hắn thú nhận thẳng thắn.

Hắn với Giang Bạc Tự làm bạn năm cấp 3.

Nhưng vận mệnh của người bạn này thực sự quá tốt.

Xuất thân cao quý, dáng vẻ đẹp trai, thành tích tốt lại hơn hắn, thậm chí ngay cả nữ thần của hắn cũng thích Giang Bạc Tự.

Hắn cảm thấy mình không hề kém cỏi, nhưng khi đứng cạnh Giang Bạc Tự thì hắn chẳng là cái thá gì cả.

Thời gian dần trôi, tâm lý hắn ngày càng trở nên vặn vẹo, cũng ngày càng hận Giang Bạc Tự.

Bề ngoài, hắn vẫn là bạn của Giang Bạc Tự, nhưng sau lưng lại âm thầm thọc cậu ấy mấy đao.

Hắn nói Giang Bạc Tự là Thiên Sát Cô Tinh, ai tới gần cậu đều sẽ gặp xui xẻo. Nói cậu ấy nhân phẩm không tốt, thường xuyên lăng mạ những cô gái từng thích cậu ấy.

Năm ngoái.

Mạt Tích Ngữ đến tìm Nghiêm Minh.

Bởi vì hắn là bạn tốt của Giang Bạc Tự, cho nên cô ấy tìm đến để nghe ngóng về sở thích của Giang Bạc Tự.

Cũng nói cho hắn biết rằng, cô ấy sẽ tỏ tình với Giang Bạc Tự.

Nghiêm Minh biết Giang Bạc Tự thường tới sân thượng hóng gió, nên nói thông tin này cho Mạt Tích Ngữ nghe.

Đồng thời vào ngày mà Mạt Tích Ngữ tỏ tình ấy, hắn lén lút bám theo sau.

Lúc đầu, hắn vận chưa động sát tâm.

Nhưng sau khi Giang Bạc Tự rời đi, hắn nhìn Mạt Tích Ngữ cô đơn ngồi trên sân thượng, ma xui quỷ khiến mà đẩy cô ấy xuống.

Chuyện tiếp theo, mọi người hẳn là đều biết.

Mạt Tích Ngữ bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh.

Tất cả mọi người đều cho rằng Giang Bạc Tự mới là hung thủ, bọn họ cảm thấy cho dù không phải cậu ấy đẩy thì cũng là cậu ấy hại, ép Giang Bạc Tự đến mức phải nghỉ học.

Những ngày Mạt Tích Ngữ nằm viện, Nghiêm Minh thực sự rất sợ cô ấy sẽ tỉnh dậy làm sự việc bại lộ.

Cho nên cứ cách một khoảng thời gian hắn sẽ đi xem tình hình Mạt Tích Ngữ, sau khi xác định cô ấy tạm thời sẽ không tỉnh lại mới yên tâm ngủ ngon.

Nhưng hắn không ngờ tới Mạt Tích Ngữ mà rõ ràng bác sĩ đã nói xác suất tỉnh lại vô cùng thấp, lại đột ngột tỉnh lại.

Chân tướng sự việc đã được phơi bày.

Nghiêm Minh phạm tội năm 17 tuổi, dựa theo pháp luật hiện tại, việc ngồi tù là không thể tránh né.

31.

Sau khi Nghiêm Minh bị bắt giữ vài ngày, chúng tôi lại đi thăm Mạt Tích Ngữ lần nữa.

Tình trạng của cô ấy tốt hơn nhiều, đã có thể nói chuyện trôi chảy.

Trước khi rời đi, Giang Bạc Tự cười cười với cô ấy: “Mau chóng khỏe nhé.”

“Ừm.”

Cô ấy cũng cười: “Sắp thi tốt nghiệp cấp 3 rồi, cậu và bạn gái cậu đều cố lên nhé.”

“Á?” Thật ra tôi sợ kích thích cô ấy nên vẫn luôn không để lộ thân phận.

Nhưng cô ấy vậy mà nhìn ra rồi.

Cô ấy chỉ cười: “Chúc hai người hạnh phúc nhé, còn nữa, cảm ơn nhiều lắm.”

Cô ấy thật sự là một cô gái tốt.

Tôi gật đầu, chào tạm biệt cô ấy.

Lúc ra khỏi bệnh viện, Chung Dịch Minh nhảy lên con lừa điện nhỏ của mình.

“Mấy ngày này cậu vất vả rồi.” Tôi nói.

Hắn cà lơ phất phơ nói: “Sao nào? Định trao thưởng người tốt việc tốt cho tao hả?”

“Nếu không thì cùng ăn bữa cơm nhé?”

“Không được, tao còn có hẹn.”

Tôi nói lời thâm thúy: “Đừng có đi đánh nhau nữa, Chung Dịch Minh, sắp thi tốt nghiệp cấp 3 rồi.”

“Ai bảo tao đi đánh nhau chứ? Ông đây đi chơi bóng rổ! Hai đứa bây tự bắt xe về đi, xe tao không chở tụi bây nổi đâu.”

Hắn đội nón bảo hiểm lên, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Tôi và Giang Bạc Tự đưa mắt nhìn hắn đi xa dần, nắm tay nhau chậm rãi ung dung đi về nhà.

“Cậu nhìn đi, ai bảo cậu là sao chổi chứ? Cậu rõ ràng là điềm lành mà, cậu vừa đến Mạt Tích Ngữ đã tỉnh rồi!”

Giang Bạc Tự khẽ cười: “Có lẽ, cô ấy vì cậu nên mới tỉnh lại?”

“Cũng là vì cậu mà!”

Tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói cho cậu ấy nghe một việc.

“Giang Bạc Tự, không phải cậu luôn thấy chuyện tôi đột ngột tiếp cận cậu rất kỳ lạ ư?”

Tôi dừng bước chân, hít thật sâu, thẳng thắn nói:

“Thực ra đó là vì tôi phát hiện, mỗi khi đụng vào cậu sẽ có chuyện tốt xảy ta, vậy nên ban đầu tôi tiếp cận cậu là vì hưởng ké vận may, chỉ là sau này, sau này không giống vậy nữa…”

Giọng tôi càng ngày càng nhỏ.

“Sao cậu không nói gì? Có phải cậu đang trách tôi không?”

Giang Bạc Tự im lặng hồi lâu rồi ôm tôi vào lòng.

“Nếu những gì cậu nói là sự thật, vậy tôi sẽ chỉ thấy rất may mắn, may mắn vì người đem lại vận may cho cậu là tôi.”

“May mắn vì người bên cạnh cậu là tôi.”

Mặt trời vào thời khắc chạng vạng tối thực sự rất diễm lệ.

Gió xuân mạnh mẽ thổi vào lòng tôi, bỗng trở nên dịu dàng vô cùng.