Giáo Thảo Lạnh Lùng Vì Tôi Mà Ghen Rồi

Chương 21

29.

Đến bên ngoài phòng bệnh, Nghiêm Minh từ xa gọi một tiếng dì Mạc.

Dì Mạc quay người lại, trông thấy Giang Bạc Tự thì ánh mắt trở nên trống rỗng.

“Cậu tới làm gì!”

Dư quang tôi thấy Nghiêm Minh quay lưng lại, lén nở nụ cười.

Trong lòng tôi rất tức giận, hơi lo cho Giang Bạc Tự.

Nhưng cậu ấy chỉ khẽ ấn tay tôi, một mình đi tới chỗ của dì Mạc.

“Dì ạ.”

Bốp!

Một cái tát giòn giã giáng vào mặt Giang Bạc Tự, đầu cậu ấy nghiêng sang một bên, một bên má dần đỏ ửng lên.

“Cút đi, nơi này không chào đón cậu”

Vẻ mặt Giang Bạc Tự trầm tĩnh.

“Dì à, cháu muốn đi xem Tích Ngữ.”

“Cậu hại Tích Ngữ nhà chúng tôi đến mức đó còn chưa đủ ư? Cậu còn muốn làm gì nữa!”

Tim tôi đau thấu tâm can, muốn lao qua nhưng lại bị Chung Dịch Minh kéo lại.

Tại cửa phòng bệnh, vành mắt Giang Bạc Tự đỏ ửng nhìn dì Mạc, âm điệu run rẩy: “Dì ạ, cháu biết dì hận cháu, nhưng cháu thật sự không đẩy Tích Ngữ, càng chưa từng lăng mạ cô ấy.”

“Ngày đó cô ấy tìm cháu, cháu chỉ nói với cô ấy rằng, sắp lên lớp 12 rồi, phải học tập cho thật tốt. Dì biết cô ấy trả lời thế nào không?”

Mẹ Mạc bật khóc, gào lên: “Tôi không muốn biết!”

Giang Bạc Tự nhìn bà ấy, vẻ mặt cố chấp: “Cô ấy nói mình sẽ không nản chí, rằng sẽ học tập thật tốt để gặp lại cháu trên đỉnh vinh quang.”

“Dì à, Tích Ngữ là một cô gái rất tốt, cháu không thể nào đẩy cô ấy xuống, cũng không tin rằng người cố gắng hết mình như cô ấy sẽ nhảy lầu mà không rõ nguyên do.”

“Nếu như cô ấy có ý thức, nhất định sẽ không hy vọng dì hận nhầm người, cho nên xin dì để cháu đi gặp cô ấy.”

Mẹ Mạc ôm mặt khóc.

Cuối cùng vẫn tránh sang một bên.

Khi chúng tôi đi vào, đúng lúc gặp bác sĩ đang kiểm tra giường bệnh.

Giang Bạc Tự hỏi bác sĩ: “Khi nào cô ấy mới tỉnh lại được ạ?”

Bác sĩ lắc đầu: “Khó nói lắm, tình hình bệnh nhân vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt.”

Trong phòng bệnh yên tĩnh lại, tâm trạng của mọi người đều trầm trọng.

Chỉ có Nghiêm Minh ở trong góc là nhẹ nhàng thở phào.

Nhưng rất nhanh, hắn đã biến thành dáng vẻ lòng đầy căm phẫn, nhanh đến mức khiến tôi nghĩ vừa rồi mình gặp ảo giác.

“Giang Bạc Tự, giờ thì mày hài lòng rồi chứ? Mày hại Tích Ngữ thành bộ dạng này mà vẫn còn mặt mũi đi thăm cô ấy à?”

Gã thực sự phiền phức đến mức khiến người ta chán ghét, Chung Dịch Minh cũng không nhịn nổi nữa: “Bệnh viện nghiêm cấm ồn ào, mày có tố chất không thế?”

Nghiêm Minh cũng chẳng giận, khoanh tay đứng phía sau tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Dì à, cậu ta nhìn cũng nhìn rồi, để cậu ta xéo đi, Tích Ngữ chắc chắn cũng không thích người này cách cô ấy gần thế đâu.”

Mẹ Mạc vốn cũng không chào đón Giang Bạc Tự, nghe Nghiêm Minh nói thế thì trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: “Giờ thì cậu đi được chưa?”

Giang Bạc Tự hơi dừng lại: “Để cháu nói với cô ấy vài câu đã ạ.”

Anh xoay người, nhìn Mạt Tích Ngữ hai mắt nhắm nghiền, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Mạt Tích Ngữ, đừng ngủ nữa, nhanh chóng khỏe lại nhé? Cậu đã nói, hẹn gặp lại trên đỉnh vinh quang, đừng nuốt lời đấy.”

Mẹ Mạc nghe những lời ấy, không kìm nổi đỏ hoe đôi mắt.

Giang Bạc Tự đứng dậy, đưa mắt nhìn tôi: “Đi thôi.”

“Ừm.”

Tôi ở sau lưng Giang Bạc Tự, đứng dậy định đi.

Khi đi tới cửa thì quay đầu nhìn thoáng qua, hơi khựng lại.

“Sao thế?”

Tôi nhìn chằm chằm Mạt Tích Ngữ: “Vừa rồi cô ấy, hình như vừa nhúc nhích đúng không?”

Nghiêm Minh hơi sửng sốt: “Sao có thể chứ!”

Hắn quay đầu lại, ánh mắt c.h.ế.t lặng che lấp bằng nỗi kinh hoàng và không thể tin nổi.

“Triều Triều, cậu thấy thật ư?”

Giang Bạc Tự hỏi tôi.

“Thật! Cô ấy, cô ấy lại nhúc nhích kìa!”

Tôi chỉ vào Mạt Tích Ngữ, kinh ngạc nói.

Vang lên theo tiếng kêu sợ hãi của tôi là tiếng còi báo động tít tít của dụng cụ.

Giang Bạc Tự là người phản ứng đầu tiên, vội lao ra phòng bệnh:

“Bác sĩ! Bác sĩ!”

Mấy nhân viên y tế vội chạy tới.

Chúng tôi vây xung quanh Mạt Tích Ngữ, vài giây sau, mẹ Mạc ngạc nhiên kêu lên: “Tích Ngữ thật sự cử động!”

Chúng tôi vô cùng kích động, nhìn ngón tay của Mạt Tích Ngữ động đậy từng chút từng chút, giống như đang cố gắng thoát khỏi cái gì đó.

Sau một lúc im lặng.

Cô ấy chậm rãi mở mắt ra.

Tất cả mọi người đều rất vui mừng, sau khi bình tĩnh lại, tôi mới phát hiện Nghiêm Minh đã biến mất từ lúc nào.

Tôi lao ra phòng bệnh, trông thấy hắn đang chạy về hướng cuối hành lang.

“Bạc Tự! Nghiêm Minh chạy rồi!”

Giang Bạc Tự khẽ giật mình, lao vút đi như tên bắn. Chung Dịch Minh thấy vậy cũng chạy ra với tôi.

Cái tên Nghiêm Minh liều mạng ấy chạy mấy tầng lầu.

Nhưng Hắn sao mà chạy lại so với Chung Dịch Minh được.

Lúc hắn ta chạy tới lầu 1, Chung Dịch Minh trực tiếp nhảy từ cầu thang tầng 2 xuống chặn đứng hắn ta, một cước đá bay.

“Mày chạy cái gì?”

Cả người Nghiêm Minh không ngừng run rẩy, miễn cưỡng cười: “Tôi, tôi muốn đi vệ sinh…”

“Đi vệ sinh mà chạy vậy cơ à? Theo tao lên đây.”

Chung Dịch Minh một hơi túm lấy Nghiêm Minh lôi vào thang máy, dáng hắn cao, chân lại dài, Nghiêm Minh trong tay hắn chẳng khác nào con gà con cả.

Trong phòng bệnh, lầu 16.

Vào khoảnh khắc chúng tôi đưa Nghiêm Minh vào, vô số ánh mắt đổ dồn tới, trong đó có cả ánh mắt của Mạt Tích Ngữ.

Cô ấy không động đậy nhìn chăm chăm vào Nghiêm Minh, trong cổ họng phát ra âm thanh mỏi mệt: “Hắn, đẩy, con.”

“Cậu, sao cậu lại…”

Nghiêm Minh gần như tê liệt nằm trên đất.

Hai phút sau.

Tiếng còi cảnh sát vang lên ngút trời.