Đi từ thành Thắng Âm đến thành Ngũ Uẩn, nhanh nhất chỉ cần bảy ngày.
Mọi người cũng không để ý lắm về chuyện thư không phải cùng một người viết, cũng không sốt ruột đi nhanh, mà phái một nhóm người đến thành Ngũ Uẩn
tìm hiểu tin tức trước, cũng gửi thư cho thế gia ở đó.
Sau khi Hoa gia bị diệt môn, thay thế là Thịnh gia.
Thịnh gia vốn đã sống trong thành Ngũ Uẩn, có quan hệ họ hàng với Hoa gia,
sau khi Hoa gia gặp chuyện, Thịnh gia dần dần phát triển lên. Thấy thảm
cảnh của Hoa gia, Thịnh gia cũng kiêng dè giang hồ, dần sinh ra ý muốn
thoái ẩn, hiện giờ đã có con cháu vào triều làm quan, bây giờ chỉ đứng
trung lập trong chốn giang hồ.
Nhưng dù
sao bọn họ vẫn còn ở trong chốn giang hồ, lão gia chủ cũng có không ít
bạn bè, nhưng chủ yếu là ngày lễ ngày tết hỏi han một tiếng thôi, hoàn
toàn không ngờ chuyện lớn giang hồ lại có thể dính dáng đến họ.
Cho nên khi nghe được tin, Thịnh lão gia tử hai mắt tối sầm, suýt nữa là ngã quỵ.
Ông đã trải qua chuyện năm đó của Hoa gia.
Thế gia lừng lẫy như vậy chỉ một đêm nói biến mất là biến mất, khiến ông
nhận rõ cao thủ võ lâm đáng sợ thế nào, đến nay vẫn còn sợ hãi, nghe nói các cao thủ đang đến, sắc mặt ông trắng bệch, sợ sẽ đánh nhau.
Thịnh gia chủ cũng nhíu mày.
Gần đây Phong Hiền trang, Linh Kiếm các và các môn phái đứng đầu bạch đạo
đang điều tra những kẻ cặn bã trong bạch đạo, không chỉ kinh động đến
Thiếu Lâm và Võ Đang, mà ngay cả Vô Vọng cung và Ma Giáo của hắc đạo
cũng chen chân vào, chuyện rất ầm ĩ, nói một câu ai ai cũng biết cũng
không đủ. Tuy Thịnh gia không hỏi chuyện giang hồ, nhưng vẫn chú ý đến
những chuyện lớn, trước đó là chuyện nhà minh chủ bị đốt, đủ để thấy lớn đến mức nào.
Thịnh gia chủ biết chuyện
bắt đầu từ khi đăng diệt độc tái xuất giang hồ, sau đó còn xuất hiện cả
“Truy Thành Tán”, bây giờ lại chuyển đến thành Ngũ Uẩn của bọn họ, đúng
là không thể không khiến người ta nghĩ nhiều.
Hắn hỏi: “Chẳng lẽ Hoa gia vẫn còn người may mắn sống sót?”
“Sao vậy được?” Thịnh lão gia tử nói, “Nương con là biểu tiểu thư của Hoa
gia, năm đó khi xảy ra chuyện, không chỉ người của bạch đạo mà chúng ta
cũng tìm kiếm nữa, nếu có người còn sống thì ta đã đón về rồi.”
Thịnh gia chủ nói: “Cha, cha nghĩ chuyện lần này đi, nếu chuyện năm đó còn có uẩn khúc, người nọ không muốn lộ ra, ẩn mình hai mươi năm rồi về báo
thù thì sao?”
Thịnh lão gia tử sửng sốt: “Cũng đúng…”
Nếu thật sự là vậy, Thịnh gia bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng chỉ sợ là có người cố ý dẫn chuyện lên Hoa gia, muốn đánh lừa mọi người.
Bọn họ ở đây lo sợ không yên, đoàn người bạch đạo thì đã khởi hành, không nhanh không chậm đi về phía thành Ngũ Uẩn.
Diệp Hữu như thường lệ ngồi cùng một xe ngựa với sư huynh, cầm sách của sư huynh chậm rãi đọc.
Văn Nhân Hằng ngồi bên nhìn y, thỉnh thoảng lại trò chuyện mấy câu, lại
chọc ghẹo tai họa này một lúc, thấy y chủ động dâng lên liền sung sướng
ôm người vào lòng.
Hai người cứ tưởng
suốt đường đi vẫn sẽ như vậy, tiếc là lúc nghỉ ngơi dọc đường, mành xe
bị xốc lên, Tạ Quân Minh và Bách Lý trưởng lão một trước một sau leo
lên, nói muốn ngồi cùng xe với bọn họ.
Diệp Hữu thở dài: “Tạ cung chủ, Diệp giáo chủ, có chuyện muốn nói ư?”
Tạ Quân Minh đáp: “Không có.”
Bách Lý trưởng lão đáp: “Chỉ là rảnh rỗi thôi.”
Một người là cung chủ của Vô Vọng cung, một người là giáo chủ Ma Giáo, ai
cũng biết hai người này tùy tâm sở dục, người gần đó nghe thấy cuộc đối
thoại bên trong đều không thấy có vấn đề gì, nhưng nếu đổi thành Đinh
các chủ hoặc Ngụy trang chủ nói, thì trong mười người chắc chắn có tám
không tin.
Tạ Quân Minh cũng hiểu rõ điều này, nên y không hề băn khoăn gì hết.
Y thậm chí còn thêm vào một câu: “Hay là ta bảo người đưa đến một bộ mạt chược, chúng ta cùng đánh bài?”
Diệp Hữu nhắc nhở: “Đến lúc rời khỏi quan đạo sẽ xóc nảy lắm, bài không đứng được.”
“Sợ gì chứ…” Tạ Quân Minh đang định nói, bỗng ngoài xe vang lên tiếng bước
chân, đầu tiên là chạy chậm, sau đó thì nhanh hơn, bước mấy bước về phía bọn họ, xốc mành xe lên. Mọi người nhìn sang, thấy người đến hóa ra là
Đinh Hỉ Lai, nghĩ lúc nãy còn do dự, bây giờ đã quyết định rồi.
Đinh Hỉ Lai đi lên trước mắt bao người.
Tin đồn của Tạ Quân Minh và Diệp Hữu hắn cũng nghe rồi, mà hắn lại muốn kết bái với Hiểu công tử, bây giờ hai tên tai họa này lại lên xe Hiểu công
tử, sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn?
Hắn xụ mắt, bơm thêm can đảm đến cạnh họ ngồi xuống, thấy mình đã làm được việc lớn, rất giỏi!
Tạ Quân Minh liếc hắn hỏi: “Có việc sao?”
Đinh Hỉ Lai thẳng lưng, bình tĩnh nói: “… Không có.”
Tạ Quân Minh: “Vậy ngươi lên đây làm gì?”
Đinh Hỉ Lai: “… Chơi.”
Tạ Quân Minh: “Đây không có chỗ cho ngươi chơi, đi xuống.”
Đinh Hỉ Lai lập tức muốn chạy, nhưng hắn nhịn được, im lặng ngồi đó.
Tạ Quân Minh vươn hai ngón véo mặt hắn, híp mắt nói: “Không nghe hả?”
Đinh Hỉ Lai bị dọa sợ muốn khóc, cầu xin nhìn Hiểu công tử. Diệp Hữu đành
ngăn lại, hỏi hắn đến đây có việc gì. Đinh Hỉ Lai đáp: “Không có gì, chỉ là muốn ngồi cùng xe với các ngươi.”
Lúc này, mọi người đang định đi tiếp, mặt sẹo vén mành lên, hỏi môn chủ có đi không.
Văn Nhân Hằng nhìn bọn họ, nói: “Đi thôi.”
Mặt sẹo đáp vâng, bắt đầu lái xe.
Nhâm Thiểu Thiên ngồi bên cạnh hắn, bảo vệ thiếu gia nhà mình.
Diệp Hữu là “bệnh nặng mới khỏi”, nên Văn Nhân Hằng đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa lớn, bây giờ ngồi năm sáu người cũng không chặt, chỉ là không khí
có vẻ quái dị, bởi vì Tạ Quân Minh không nói lời nào, dựa lên “Diệp giáo chủ”, cứ vậy mà nhìn chằm chằm Đinh Hỉ Lai, cười rất đáng sợ.
Đinh Hỉ Lai không chịu nổi: “Tạ… Tạ cung chủ cứ nhìn ta làm gì?”
Tạ Quân Minh dịu dàng nói: “Tò mò về ngươi.”
Đinh Hỉ Lai: “…”
Nhâm Thiểu Thiên ở bên ngoài nghe được rất rõ, không nhịn được vén mành lên
nhìn thiếu gia vô cùng xui xẻo nhà mình, quả nhiên mặt mũi trắng bệch,
liền bất đắc dĩ. Hắn đã khuyên thiếu gia đừng đến rồi, Hiểu công tử và
Văn Nhân Hằng không phải là người đơn giản, sao có thể chịu thiệt được,
nhưng thiếu gia lại không nghe. Nhìn đi, bị dọa sợ rồi?
Hắn theo bản năng nhìn sang Hiểu công tử, thấy người nọ cũng đang nhìn
mình, liền chuyển mắt lên thiếu gia, thấy thiếu gia không có ý định đi
ra mới buông mành xuống.
Diệp Hữu nhìn Đinh Hỉ Lai, hỏi: “Uống trà không?”
Đinh Hỉ Lai cuối cùng cũng tìm được việc để làm, lập tức nói: “Uống!”
Diệp Hữu rót một chén cho hắn.
Vì vậy Đinh Hỉ Lai ôm cái chén, dưới ánh mắt của Tạ Quân Minh im lặng uống trà, uống liên tục ba bốn chén, rồi vội vã kêu dừng, nói muốn đi nhà
xí. Diệp Hữu tự mình đưa hắn xuống xe, đi theo hắn đến bìa rừng, hỏi:
“Có phải có chuyện gì muốn nói không?”
Mắt Đinh Hỉ Lai liếc sang chỗ khác: “… Không có.”
Dù gì hắn cũng là thiếu các chủ của Linh Kiếm các, vốn định đi làm chỗ dựa cho Hiểu công tử, không ngờ bị Tạ Quân Minh dọa gần chết, còn phải nhờ
Hiểu công tử giải vây cho, rất mất mặt, không thể nói được.
Diệp Hữu nhìn hắn, bảo hắn mau đi tiểu đi, sau đó nhìn về phía Nhâm Thiểu Thiên.
Nhâm Thiểu Thiên cười nói: “Thiếu gia thấy hai người Tạ cung chủ đi lên, sợ ngươi chịu thiệt.”
Diệp Hữu sửng sốt, không ngờ lại là nguyên nhân này.
“Đúng rồi,” Nhâm Thiểu Thiên hỏi, “Vết thương của Hiểu công tử sao rồi?”
Diệp Hữu đáp: “Đã ổn rồi, lát nữa dẫn thiếu gia nhà ngươi về đi, đừng chọc giận Tạ Quân Minh.”
Nhâm Thiểu Thiên gật đầu.
Diệp Hữu lại nhìn hắn lần nữa, rồi xoay người trở về xe ngựa, trước khi vào
lại quay đầu nhìn, thấy Nhâm Thiểu Thiên đang nhìn Đinh Hỉ Lai, liền
quay đầu lại.
Tạ Quân Minh thấy y trở về, liền hỏi: “Một người nữa đâu?”
Diệp Hữu đáp: “Hắn không đến.”
Tạ Quân Minh vừa lòng: “Coi như hắn thức thời.”
Diệp Hữu cười nói: “Có việc gì thì nói đi, bây giờ là cơ hội đấy.”
Cái gọi là cơ hội chính là chỉ bọn họ đã dừng lại, cách đằng trước một
khoảng, những người muốn nghe ngóng tất nhiên cũng không thể canh giữ ở
bên. Tạ Quân Minh hiểu điều này, nhưng để đề phòng, y vẫn dùng nội lực
đè âm thanh xuống: “Người ở trong tay ngươi?”
Diệp Hữu đáp: “Không phải.”
Tạ Quân Minh: “A?”
Diệp Hữu nói: “Người tự mình mất tích.”
Tạ Quân Minh rất thông minh, ghép với những manh mối hiện giờ liền hiểu,
thầm nghĩ chẳng lẽ Ngụy Giang Việt bị Diệp Hữu làm cho mụ đầu rồi, dám
tự mình tạo chứng cứ bị bắt cóc đi, hù dọa cha hắn như vậy.
Y hỏi: “Thư thì sao?”
Diệp Hữu đáp: “Hắn sắp xếp người viết.”
Tạ Quân Minh rất muốn vỗ tay cho bạn mình, khen: “Sao ngươi mua chuộc được hắn?”
Diệp Hữu đáp: “Hắn chẳng qua chỉ muốn biết sự thật thôi, viết thư cũng là vì tìm việc cho bạch đạo, kéo dài mấy ngày đủ để hắn trở về.”
Tạ Quân Minh hỏi: “Hắn đi đâu vậy?”
Diệp Hữu chỉ cười không nói.
Tạ Quân Minh nhìn mắt y, cười nói: “Vậy ta đổi câu hỏi, ngươi bảo hắn viết Tứ Phương Bảo, có thật là không có mục đích khác không?”
Diệp Hữu thành thật: “Tất nhiên là có, đến nơi đó sẽ đi ngang qua Vãn Bình Yển.”
Tạ Quân Minh nghĩ một lúc, nói: “Không tiện đường.”
Diệp Hữu: “Nhưng ít ra có thể đến gần.”
Tạ Quân Minh hỏi: “Nguyên nhân?”
Diệp Hữu đáp: “Nếu ta đoán không lầm, dược nhân của quân trắng ở đó.”
Cho nên cái gọi là đến Tứ Phương Bảo cứu người chỉ là ngụy trang thôi, đi
được nửa đường, Diệp Hữu sẽ tìm cơ hội đến Vãn Bình Yển, bắt đám dược
nhân kia. Tạ Quân Minh bật cười: “Quân trắng nghĩ quẩn thế nào mà lại
trêu chọc ngươi.”
Diệp Hữu mỉm cười, bình thản nhận ca ngợi của y.
Tạ Quân Minh lại gần ôm lấy y, thâm tình nói: “A Hữu, ta càng ngày càng
thích ngươi, hay là theo ta đi? Ca rất muốn vì ngươi mà đoạn tụ một
lần.”
Văn Nhân Hằng giật tay y xuống, kéo sư đệ vào lòng: “Tạ cung chủ xin tự trọng, y đã có chủ.”
Tạ Quân Minh mất hứng “chậc” một tiếng, lười biếng ngồi lại chỗ cũ, sau đó đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía Bách Lý trưởng lão.
Bách Lý trưởng lão: “…”
Ánh mắt đó của ngươi là ý gì? Không định lấy ta ra trút giận đấy chứ? Vì sao? Ta đã làm sai gì hả?!
“Bảo bối,” Tạ Quân Minh nằm tựa lên người hắn, “Tướng công ngươi không vui, bóp vai cho ta đi.”
Bách Lý trưởng lão rất muốn băm vằm tên này ra, nhưng phải chấp nhận bóp vai cho y, bỗng nhớ ra đúng là mình đã làm sai một chuyện, mẹ nó lúc trước
không nên rút thăm a!
Quãng đường tiếp theo, Đinh Hỉ Lai không đến tìm ngược nữa.
Mọi người đi rồi lại dừng, vào đêm đặt chân ở một trấn nhỏ, người của
‘Thương Khung’ hôm nay không rảnh, vẫn còn đang tìm người, nhưng không
có tin gì.
Ngụy trang chủ ngồi trong
khách điếm nghe thủ hạ báo cáo, nhíu mày, đang định dặn mấy câu thì nghe bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc: “Cha ta ở trong đó phải
không?”
Ông sửng sốt, vội vàng đứng dậy mở cửa phòng.
Ngụy Giang Nhu vừa mới đến, thấy vậy cười tươi sà vào lòng ông: “Cha.”