Sau khi Hiểu công tử gặp chuyện, nhóm thiếu bang chủ liền ra roi thúc ngựa
đi theo các tiền bối chạy vội đến thành Thắng Âm, suốt đường đi chưa hề
thả lỏng, lại thêm Hiểu công tử không rõ sống chết thế nào, nên bọn họ
cũng chẳng có hứng gì. Bây giờ Hiểu công tử đã bình an quay lại, đoàn
người phương trượng cũng không vội vã mà đi, nên bọn họ muốn ra ngoài
chơi một lát.
Tất nhiên, Đinh Hỉ Lai và Ngụy Giang Việt là ngoại lệ, hai người kia chỉ muốn uống rượu thôi.
Mà vấn đề lại xảy ra ở rượu.
Ngụy Giang Việt vừa ngồi đã nốc liên tục, chẳng thèm nói câu nào với bọn họ. Bọn họ thấy tâm trạng hắn không vui liền khuyên mấy câu. Ngụy Giang
Việt lạnh mặt, không biết có nghe vào không, một lúc sau chắc là thấy
bọn họ phiền quá, liếc thấy hoa khôi đang đứng rót rượu cho bọn họ liền
kéo người lại, cũng đổi phòng luôn, nói với bọn họ không cần chờ mình.
Mọi người nhìn nhau, có người lên tiếng: “Kệ đi, để hắn trút ra hết là được rồi.”
Mấy người còn lại: “…Ừ.”
Vì sao hả?
Bởi vì chuyện giữa Văn Nhân Hằng và Hiểu công tử tám phần là có kết quả
rồi, Ngụy Giang Việt hình như khá chú ý Hiểu công tử, cho nên bọn họ
nghĩ Ngụy Giang Việt đang ghen, quan trọng là Văn Nhân Hằng cũng không
dễ chọc, tuy Ngụy Giang Việt cũng xuất sắc, nhưng so với Văn Nhân Hằng
thì kém xa, căn bản không có hy vọng.
Cả
đám vừa thở dài vừa uống rượu, thấy Đinh Hỉ Lai cũng đang thất thần liền chuyển hết chú ý lên hắn, hỏi ra mới biết hắn muốn kết bái với Hiểu
công tử, liền cho ra không ít cách, bao gồm rất nhiêu trò dở hơi, chọc
cho Đinh Hỉ Lai tức đến nỗi xắn tay áo đánh nhau với bọn họ.
Mọi người vui chơi giải trí đến đêm, có mấy người chọn vài mỹ nhân hợp mắt
ngủ lại, số ít còn lại thì kề vai nhau về khách điếm, kết quả sau một
đêm, Ngụy Giang Việt không thấy đâu nữa.
Ngụy trang chủ và Đinh các chủ đã sai người đi tìm kiếm khắp thành, nhóm
thiếu bang chủ thì ráng nhớ lại chuyện tối qua, thành thật trả lời các
tiền bối.
Đinh các chủ hỏi: “Các ngươi nói tâm trạng hắn không vui?”
Nhóm thiếu bang chủ đáp: “Hình như vậy, bọn con không dám hỏi nhiều.”
Huyền Dương chưởng môn hỏi: “Vậy các ngươi có biết nguyên nhân không?”
Nhóm thiếu bang chủ đáp: “Không biết.”
Đừng có đùa, lúc này không thể nói ra chuyện Ngụy nhị ca thích Hiểu công tử được, nếu không sau này xấu hổ biết bao.
Văn Nhân Hằng ở bên nghe bọn họ nói, lại nhìn Cát bang chủ hỏi: “Không phải nói Ngụy Giang Việt kéo người đi sao? Hoa khôi kia đâu? Nàng ta có thấy gì không?”
“Đã hôn mê rồi,” Cát bang chủ nói, “Nàng ta nói sau khi bọn họ vào phòng thì ngồi uống rượu, đột
nhiên Giang Việt nhìn về phía cửa sổ quát hỏi ai đó, ngay sau đó nàng ta liền ngất xỉu, không biết là đã có chuyện gì.”
Văn Nhân Hằng trầm ngâm.
Cát bang chủ hỏi: “Hiểu công tử đâu rồi?”
Văn Nhân Hằng nói: “Y không khỏe, vẫn còn đang ngủ.”
Cát bang chủ gật đầu, nhìn về phía trước, thở dài: “Aiz, việc này…”
Văn Nhân Hằng không nói gì, nhưng hiểu ông đang lo lắng chuyện gì.
Không chỉ ông, mà suy nghĩ của những người còn lại không khác lắm, dù sao
chuyện cha con minh chủ vừa qua chưa được bao lâu, ở đây đều là những
người đứng đầu, chắc chắn sẽ nghĩ xa hơn, ví dụ như tại sao lại bắt cóc
Ngụy Giang Việt? Lại ví dụ như… chuyện này và chuyện Chung công tử có
phải giống nhau hay không?
Mọi người mang suy nghĩ khác nhau, nhìn thấy Văn Nhân Hằng cũng hỏi Hiểu công tử.
Văn Nhân Hằng ôn hòa trả lời, thuận thế nói muốn lên lầu xem thế nào.
Nhưng đúng lúc, một giọng nói quen thuộc lại ngứa đòn vang lên: “Chuyện gì mà rộn ràng thế?”
Mọi người quay đầu lại, thấy Tạ Quân Minh chậm rãi xuống lầu, bên cạnh là Diệp đại giáo chủ đi cùng.
Có người đáp lại: “Xảy ra chút chuyện.”
Tạ Quân Minh nói: “Cho nên ta mới hỏi là chuyện gì.”
Thực ra y đã biết rồi.
Không chỉ y, mà ngay cả Tần Nguyệt Miên đi đằng sau cũng biết.
Hôm qua bọn họ ngồi cùng người nào đó hao phí không ít thời gian, biết rõ
có thể sẽ có chuyện, lúc ầm ĩ dưới lầu tuy có tò mò, nhưng rề rà trên
lầu một lúc, bởi vì như thế mới hợp với tính của họ, tránh cho khỏi có
vẻ quan tâm quá. Nhưng dù không xuống lầu vẫn bảo người đi xem tình
hình, cho nên cũng biết chuyện của Ngụy Giang Việt.
Hai người không phải ngốc, vừa bước xuống lầu liền liếc nhìn Văn Nhân Hằng, rốt cuộc cũng biết người này và Diệp Hữu giấu gì trong hồ lô.
Quân trắng luôn kiêng dè Diệp Hữu, hôm qua bọn họ ở cùng Diệp Hữu suốt nên
quân trắng không đoán được liệu có phải bọn họ mưu đồ gì hay không, vì
vậy chắc chắn sẽ chú ý sát sao bọn họ, cũng lơi lỏng cảnh giác ở chỗ
khác, vì vậy Ngụy Giang Việt mất tích —— rõ ràng hai sư huynh đệ này
đang dương đông kích tây.
Cho nên Ngụy Giang Việt bị sư huynh đệ nhà này bắt đi?
Mục đích là gì?
Hai người nghĩ nghĩ, rồi chọn một chỗ không tệ, như người rảnh rỗi ngồi nghe tiến triển sự việc.
Nhưng manh mối hiện nay quá ít.
Mọi người bàn bạc một lúc lâu vẫn không thể nghĩ ra được cách gì tốt, chỉ
có thể gắng tìm kiếm thôi, nếu trong thành không có, vậy không xong rồi.
Ngụy trang chủ luôn giữ vẻ hiền hòa cũng hiện vẻ nghiêm túc, cau mày đi qua
đi lại, đột nhiên nhìn Văn Nhân Hằng, hỏi: “Tiểu Hằng nghĩ sao?”
Văn Nhân Hằng lắc đầu: “Vẫn không thể xác định là ai đã ra tay.”
Ngụy trang chủ hỏi: “A Hiểu đâu rồi?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Ta đi xem thử đã.”
Hắn nói xong thì lên lầu, đẩy cửa ra, thấy sư đệ vẫn chưa dậy, liền ngồi cạnh giường vuốt ve gò má y: “Vẫn ngủ?”
Diệp Hữu mở mắt, lười biếng vươn tay với hắn, tiếp đó bị sư huynh kéo lên,
sau khi rửa mặt xong lại bị quấn băng vải, rồi mới chậm rì rì xuống lầu.
Mọi người ghép bàn lại cùng ngồi ăn cơm, thấy bọn họ xuống liền vẫy tay,
chỉ chỉ vị trí của hai người. Diệp Hữu đi qua, áy náy nói: “Trời lạnh
nên ham ngủ hơn, để các vị tiền bối đợi lâu rồi.”
Mọi người cũng biết sức khỏe y không tốt, xua tay nói không sao, rồi bảo bọn họ ngồi xuống ăn cùng.
Ngụy trang chủ không muốn ăn, nên không hề động đũa, trước mặt chỉ đặt một
ly trà, nhìn Diệp Hữu, hỏi: “Đã nghe nói chuyện của Giang Việt chưa?”
Diệp Hữu gật đầu: “Đã nghe sư huynh nói rồi.”
Ngụy trang chủ hỏi: “Có ý kiến gì không?”
“Đối phương là một cao thủ, có thể còn am hiểu dược,” Diệp Hữu nói, “Ngụy
nhị công tử võ công cao, lúc đó tuy nơi ấy ồn ào, nhưng đám Nhâm Thiểu
Thiên vẫn ở đó, nếu nhị công tử có thể kéo dài thêm một lúc hoặc tìm
được cơ hội đi ra, với thân thủ của Nhâm Thiểu Thiên chắc chắn sẽ nghe
thấy động tĩnh, sẽ đến giúp ngay, tiếc là ngay cả bọn họ cũng không phát hiện được, cho nên ta thấy đối phương đã khống chế được người trong
khoảng thời gian rất ngắn.”
Mọi người ừ một tiếng, về cơ bản thì nhìn nhận giống nhau.
Cát bang chủ hỏi: “Vậy ngươi thấy là bên nào đã ra tay?”
Diệp Hữu nói: “Cái này không dễ nói, đợi lát nữa ta đến đó xem thử, xem có tìm được manh mối nào nữa không.”
Y không rề rà, cơm nước xong liền đi đến kỹ viện cùng sư huynh.
Thực ra người của ‘Thương Khung’ đã lật tìm hết rồi, không hề phát hiện được manh mối nào có ích, cho nên lúc mấy người Diệp Hữu đến, gian phòng kia đã được kỹ viện dọn dẹp sạch sẽ.
Tú bà
đã biết vị công tử vừa mất tích kia có thân phận thế nào, nên rất cẩn
thận đi theo, giải thích: “Tôi không biết vẫn cần kiểm tra nên đã để bọn họ quét dọn, dù sao còn phải làm ăn…”
Diệp Hữu nói: “Không sao, ta chỉ xem thôi.”
Tú bà nhìn nhìn, thấy y không nổi giận mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Hữu xem qua trong phòng, lại mở cửa sổ nhìn xuống, sau đó đi quanh kỹ
viện, im lặng không nói. Đinh Hỉ Lai từ đầu đến cuối đều đi theo y, thấy vậy liền hỏi y sao rồi. Diệp Hữu thở dài: “Không có manh mối, đối
phương làm rất sạch sẽ.”
Đinh Hỉ Lai hỏi: “Vậy có tìm được người về không?”
Diệp Hữu đáp: “Không rõ lắm, về trước thôi.”
Lúc này ‘Thương Khung’ và ‘Nguyệt Ảnh’ vẫn còn đang lục soát khắp thành.
Mọi người không có manh mối, bây giờ chỉ có thể chờ tin của bọn họ, tiếc là chờ đến tận tối, ‘Thương Khung’ và ‘Nguyệt Ảnh’ vẫn không tìm được Ngụy Giang Việt, cũng không thấy ai khả nghi hết.
Nhiều vị bang chủ thấy, có thể người đã bị mang ra khỏi thành rồi.
Ngụy trang chủ nhíu chặt mày, vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Mọi người thấy ông không ăn cơm suốt cả ngày, liền an ủi mấy câu, đứa bé
Ngụy Giang Việt luôn rất đáng tin, cũng không gây chuyện, lại càng không có kẻ thù, cho nên người bắt hắn đi chắc chắn là có mục đích riêng, sẽ
không làm gì ảnh hưởng đến tính mạng hắn.
Ngụy trang chủ cười khổ hỏi: “Nếu như muốn biến nó thành dược nhân thì sao?”
Vậy thì đúng là… Mọi người không biết phải khuyên thế nào.
Ngụy trang chủ cũng không phải muốn nghe lời an ủi của họ, phẩy tay tỏ ý
mình không sao, tiếp tục chờ tin từ ‘Thương Khung’, đến khuya mới nặng
nề trở về phòng.
Một ngày chớp mắt đã trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hữu lại bị đánh thức.
Y hít một hơi, rụt vào trong chăn.
Văn Nhân Hằng nằm cạnh nhìn.
Có lẽ là do thời tiết nên giờ trời sáng rất muộn, sư đệ dường như thích
ngủ nướng hơn. Hắn ôm người vào lòng, hỏi: “Có muốn ngủ thêm không?”
Diệp Hữu lười biếng “ừm” một tiếng.
Văn Nhân Hằng nằm cùng y một lúc, buông y ra chuẩn bị xuống lầu thì thấy
người trên giường cũng dậy theo, liền cười hỏi: “Không ngủ nữa?”
Diệp Hữu nói: “Ta cũng biết Ngụy Giang Việt gặp chuyện mà, tất nhiên cũng phải quan tâm chứ.”
Văn Nhân Hằng nói: “Ta có thể nói tối qua ngươi lo cho Ngụy Giang Việt nên ngủ không ngon, ta phải đốt hương an thần.”
Diệp Hữu cười nói: “Cớ này để lần sau dùng đi.”
Hai người đi xuống lầu, biết được người bắt cóc Ngụy Giang Việt đã gửi đến
một bức thư, nói với bọn họ gặp nhau ở Tứ Phương Bảo vào mười ngày sau.
Diệp Hữu hỏi: “Không còn gì nữa?”
Cát bang chủ nói: “Không còn nữa, cũng không nói lấy gì để đổi người, chỉ nói gặp ở đó, nhưng mà…”
Diệp Hữu hỏi: “Nhưng mà gì?”
Cát bang chủ xuống giọng: “Tứ Phương Bảo là tên gọi trước đây, giờ đã không gọi cái tên này nữa rồi.”
“Thật sao?” Diệp Hữu ngạc nhiên, nhìn về phía sư huynh.
Văn Nhân Hằng giải thích: “Tứ Phương Bảo trước đây là địa bàn của Hoa gia,
hai mươi năm trước Hoa gia bị ma đầu diệt môn, sau đó thế gia phát triển ở đó thấy tên này là điềm xấu, cho nên đã đổi lại, bây giờ tên là thành Ngũ Uẩn.”
Diệp Hữu nhìn Cát bang chủ: “Ta hiểu rồi.”
Cát bang chủ không đáp lại.
Bởi vì chuyện này đã rất rõ, lúc trước xuất hiện đăng diệt độc, minh chủ
lại rất có thể là người hầu của ma đầu, mà Tứ Phương Bảo là của Hoa gia
bị ma đầu diệt môn, bây giờ đối phương bắt cóc Ngụy Giang Việt yêu cầu
bọn họ gặp nhau ở đó, nhắm về ai cũng đâu cần phải nói ra nữa?
Vì vậy người ở đây đều nhìn về phía Ngụy trang chủ, đợi ông lên tiếng.
Ngụy trang chủ không hề chần chừ, nói luôn: “Ta muốn đến thành Ngũ Uẩn, các vị…”
Mọi người đều đáp: “Tất nhiên chúng ta cũng đi cùng.”
Ngụy trang chủ gật đầu, lên lầu thu dọn hành lý.
Mấy người ở lại nhìn nhau, đều không nói gì.
Cát bang chủ do dự một lúc, rồi nói trước: “Có chuyện này ta phải nói lại
lần nữa, bức thư này với mấy bức thư trước của quân đen tuy cũng không
cùng nét chữ, nhưng từ chi tiết, ta có thể chắc chắn không phải từ tay
một người.”
Đinh các chủ hỏi: “Ý ngươi là có thể không phải do quân đen viết?”
Cát bang chủ đáp: “Ta không chắc, có lẽ do người thường viết thư không tiện nên đã đổi người.”
Đinh các chủ nhìn Hiểu công tử: “Ngươi thấy thế nào?”
“Ta cũng không đoán được,” Diệp Hữu nhìn quanh, “Nhưng nếu thật sự không
phải là quân đen làm, các tiền bối có đến chỗ hẹn không?”
Mọi người im lặng, không hề nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là sẽ đi.
Được rồi, thu dọn rồi đi thôi.
Bọn họ dặn lão bản chuẩn bị đồ ăn, rồi về phòng thu dọn hành lý.