Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 128: Kế Rời Thành



Đất Nông Châu vốn xưa kia là một phần của nước Lâm Ấp, sau nhà Tùy chiếm đánh đổi thành Hải Âm quận. Trải dài mấy trăm năm, đến khi Chiêm Thành phục hưng cho xây dựng lại thành trì, mở cửa biển thông thương buôn bán trở thành nơi phát triển cực thịnh. Lần này tin đồn vua Chiêm sắp cất quân bắc trinh, trong ngoài thành xôn xao, lại có mấy vạn quân đang đóng trại ngoại thành. Ngoài cảng thuyền đậu trắng bãi, ngày đêm trống trận, kèn thổi vang dội. Tình hình mỗi lúc một khẩn trương, phường thương buôn vị vậy mà càng tấp nập hơn thường nhật. Quả nhiên chuyện bắc trinh không còn là tin đồn nữa.
Lúc bấy giờ như mọi ngày, phía bắc thành Châu Sa vẫn là nơi tấp nập nhất, người ra vào thành đến tận giờ tỵ, vẫn chưa vãng đi chút nào, mặt trời đã lặn từ lâu, đám lính canh cửa thành cau mày khó chịu, đang mệt mỏi lại thấy từ xa xa một toán người ngựa đi đến kéo theo một cỗ xe ngựa, nhìn qua đều là đám người hảo hán, mặt mày dữ tợn, lưng giắt binh khí.
Tên quan lãnh chức đóng mở cửa phía bắc thành đang ngồi uống trà, tay quạt mát thấy vậy lửng thửng đi đến, tay cầm một cái roi ngựa khoát sau lưng nhìn qua cả đám hảo hán đang đi tới. Gã nhìn qua mặt mày, y phục xộc xệch của đám hảo hán trong lòng đã ngán ngẫm, nhưng không thể không hỏi cho phải phép tắc mới cho họ ra khỏi thành được.
Gã tiến ra đứng ngăn người cưỡi ngựa đi đầu hỏi “Cho hỏi các vị định đi đâu?”
Người đi đầu là một người dong dỏng cao, ăn vận kiểu địa phương nhưng bẩn thỉu. Tên quan giữ thành từ xa đã ngửi thấy mùi khăm khẳm từ y, nhưng gương mặt thô kệch, râu ria dựng ngược, mặt ngâm đen trông rất khó coi của y thì thoáng nét nóng nảy, rất oai phong lẫm liệt gật gật đầu nói “Bọn ta đi công chuyện lý nào cũng phải nói ra hay sao?”

Tên quan khẽ bật cười nói “Không có, không có …chẳng qua ta thấy các người dắt theo một cỗ xe ngựa nên tiện hỏi qua cho phải phép. Dạo nay có rất nhiều phường buôn bán bất chính thấy trong thành hổn loạn đã thừa cơ mang vũ khí, chất nổ đem ra ngoài bán cho đám thảo tặc phiền nhiễu ngoài thành. Quan tri phủ rất bất mãn, đã ra nghiêm lệnh ai mang những thứ đó ra ngoài tiệt là ai cũng phải truy cứu không tha.”
Người hảo hán ngồi trên ngựa cười khanh khách nói “Ngươi xem bọn ta là phường buôn bán hay sao!”
Tên quan lắc đầu đưa mắt nhìn cỗ xe nói “Không biết các vị chở gì bên trong, bọn ta phải kiểm tra qua mới có thể ra khỏi thành được.”
Nói rồi quắc tay ột toán lính chạy đến thì người ngồi trên ngựa phốc nhảy xuống nắm lấy vai hắn khẽ nhếch môi cười, lấy trong áo một nén bạc lớn nói “Quan nhân chớ làm khắc khe quá, bên trong chẳng qua chỉ là một nữ nhân, nàng ta đang mắc bệnh thương hàn, mong các quan nhân bỏ quá cho.”
Tên quan thấy y nhét vào tay mình một thỏi bạc trắng lớn, mắt đã sáng rỡ lại nghe y nói vậy thì thở dài một tiếng nói “Thật vậy à, đã vậy bọn ta đâu thể để lây bệnh cho được.”
Người đại hán cười dài nói “Quan gia vất vả quá! Tại hạ bất tất phải làm thế này, mong quan gia chớ nghĩ xấu bọn tại hạ muốn lo lót mà qua cửa thành.”
Tên quan khẽ bật cười nói “Các người chớ khách khí. Chẳng qua bọn ta đều làm theo cấp trên nếu để hàng cấm ra ngoài thành há cái đầu của bọn ta chẳng giữ nổi hay sao.”
Tên đại hán cười nói “Quan gia chớ bận tâm, cỗ xe thật sự chỉ chở một nữ nhân mà thôi!”
Tên quan gật gật đầu nói “Được rồi, được rồi!”
Nói rồi phất tay cho đám lính nhường đường. Khi thấy cả đám người ngựa đi ra cổng thành thì thở phào một tiếng, ngồi vào bàn uống trà cười tủm tỉm “Ngày nào cũng gặp phường buôn gian, bán lận thế này thì ta giàu to mất. Lý nào các người giấu gì trong xe ta không nhận ra hay sao!” Nghĩ vậy hắn nhấp trà khoan khoái thíp thíp mắt.

Đám đại hán vừa ra khỏi thành lập tức đánh ngựa chạy mau, xem chừng sợ phía sau có người rượt tới vô cùng khẩn cấp, người đi đầu quát “Mau lên thôi, nhanh!”
Cả bọn đi thấy đã đủ xa mới dừng lại nghỉ ngơi. Người đại hán đi đầu thở phào một tiếng, hướng mắt nhìn về phía sau thấy đã an toàn. Trời lúc này đã tối, liền cho người đốt đuốc lên. Y lập tức cởi phăng bộ áo hôi hám mặc bên ngoài, để lộ xiêm y trắng bên trong, tà áo dài lất phất được gỡ xuống quả nhiên đó là trang y của người An Nam. Khi y đưa tay gở hết râu ria gắn trên mặt, dùng khăn lau sạch, chẳng ai khác chính là Mai Ẩn. Không biết tại sao y lại cải trang thành một gã đại hán địa phương như vậy, đám người phía sau y lúc đó đã cởi hết trang phục bên ngoài, họ đều là gia đinh của y. Cả bọn ném hết y phục ra rìa đường rồi đánh cỗ xe ngựa đi tiếp, được hơn năm dặm thì Mai Ẩn giật mình thấy xa xa sau lưng ánh lửa sáng rực, xem ra cũng đến nghìn người thì quát lớn “Đi nhanh lên thôi, chúng đuổi đến rồi…!”
Đám gia đinh lập tức đánh ngựa chạy mau hơn, cỗ xe ngựa chạy trên đường tối mờ, lại xấu, lung lắc, gập ghềnh như muốn vỡ ra. Không biết bên trong có phải là một nữ nhân hay không? Nếu vậy thì không biết người này có chịu nỗi cỗ xe xốc lên xuống như người ta xốc đĩa đánh bạc, thật đến phải mẻ đầu sức trán mất, mà chở hàng hóa lại càng không thể chạy nhanh như vậy được. Cả bọn chạy thêm hai dặm nữa thì phía sau ánh lửa đến rất gần, phút chốc đã thấy tên bắn tới như mưa. Mai Ẩn hú dài “Chạy thôi!” Lập tức cả bọn bỏ lại cỗ xe ngựa chạy gấp.
Đám Chiêm binh ùn ùn kéo đến vây kín cỗ xe ngựa vào giữa, đèn đuốc sáng rực một vùng. Người dẫn đầu đám kỵ binh chính là Chế Pháp, y thúc ngựa lên trước thấy mấy tên quân binh nhảy xuống ngựa định chạy đến gạt màn che, y đưa tay ngăn lại rồi hắng giọng gọi “Phu nhân, điệt nhi…!”
Y đứng lặng yên một lát chờ đợi bỗng mặt tái sẩm nói “Không xong rồi. Chúng ta bị lừa rồi!”
Hai tên Chiêm binh xông đến vén màn cỗ xe lên đưa đuốc vào trong nhìn kỹ, quả nhiên bên trong không có ai, Chế Pháp hừ lạnh lẩm bẩm “Con tiện nhân khốn kiếp dám lừa gạt cả ta!” Nói rồi phất tay cho cả bọn quay về thành.
Lại nói trước đó ở cửa bắc thành, bọn quân binh vẫn chưa hết phát hoảng. Tên quan giữ thành bị Chế Pháp vô cớ đánh ột trận bằng rọi ngựa sống dở chết dở. Tên quan giữ thành mặt mày thâm tím thần sắc vô cùng khó coi. Nhưng cũng chẳng biết nguyên cớ ra làm sao, đến khi nghe mấy tên lính bàn tán gã Chế Pháp đó đang truy bắt hai mẹ con nào đó thì mới vỡ nhẽ ra, nhưng hối không kịp. Miệng lầm bầm chửi rủa mấy gã đại hán vừa rồi thật là thâm đọc. Bên trong thành người ra vào vẫn còn nên hắn không dám lơ là, cho người kiểm tra rất gắt gao. Hể cứ thấy một nữ nhân đi cùng một cậu bé là kiểm tra riết không cho ra ngoài thành. Tuyệt nhiên là đám người ra vào thành vô cùng tức tối.
Hắn còn làu bàu mắng nhiếc, tay sờ soạng mấy vết bầm trên mặt thì nghe phía trước mấy tên lính đang gắt gao chửi bới một lão già, dưới ánh đuốc sáng rực cũng nhìn rõ. Hắn bực bội đi đến gần, mới nhìn rõ bà lão đó mặt mày khó coi, lưng hơi gù, vai xách một túi nãi, tay cầm gậy trúc, ước chừng đã đến lục tuần. Bên cạnh còn có một tiểu nha đầu, đầu quấn khăn, hai mắt sáng, má hồng, ăn mặc rất sạch sẽ xem ra rất được người lớn chăm nom, khoảng năm hay sáu tuổi gì đó.
Tên quan giữ thành, mặt mày vẫn còn hầm hầm nhìn qua bà lão quát hỏi “Hai bà cháu ngươi đi đâu?”
Bà lão ngước mắt nhìn tên quan giữ thành, mắt nhướng lên như thể cố nhìn kỹ dưới ánh đuốc cho rõ bộ mặt của hắn lúc này sao mà khó coi như vậy, còn thấy mấy vết sưng húp lên rướm cả máu, thờ ơ nói “Lão có đứa cháu dâu ở ngoài thành, mấy hôm trước gởi cháu ở nhà lão, hôm nay là đến hẹn con trai lão đi buôn xa về. Nó đòi lão mang con bé về nhà, chà, thân già đi lại bất tiện nhưng biết phải làm sao. Quan nhân đừng giận, lão xem mặt quan nhân hình như bị thương thì phải?”

Tên quan giữ thành cau có mặt mày, nghe nói vậy không nén được giận quát trong khổ sở “Lão già hỏi làm gì, mau cút đi cho khuất mắt!” Hắn xua đám lính qua một bên “Tránh ra, tránh ra! Giữ mụ ấy tra hỏi làm gì, các người không có chuyện để làm rồi hay sao!”
Bà lão khẽ cau mày nói “Quan nhân sao lại đối xử với người lớn tuổi như vậy!”
Bà lão chưa nói hết câu hắn đặt tay lên độc kiếm nói “Bà là ai mà lên giọng với ta, còn nói nhiều ta chẳng khách khí già trẻ gì cả…chó má…á…đau quá chết mất thôi…! Hắn ôm mặt khổ sở xua tay nói “Cút cút cút..!”
Bà lão thấy hắn giận dữ la hét om tỏi thì sợ quá nắm lấy tay cháu gái đi mau ra khỏi thành không dám quắc mắt lại nhìn.
Hai bà cháu đi ra khỏi thành một đoạn xa thì rẻ qua một con đường mòn, đi vào rừng. Trời đã tối mịt, không hiểu làm sao bà lão lại liều đi vào khúc rừng âm ú đó, thậm chí dáng đi cũng nhanh hơn người thường rất nhiều. Lúc lâu lại văng vẳng mấy tiếng hỏi “Mẹ ơi! Con thấy khó chịu quá, sao lại bắt con ăn mặc như nữ nhi vậy? Không chịu đau…!”
Bà lão tự dựng được gọi là mẹ kia lại nói “Đi mau, không chúng ta lại gặp người xấu đó nữa nhé!”
Tiểu nha đầu không biết làm sao lại khổ sở chuyện mặc quần áo nữ nhi kia, nghe vậy thì thở dài một tiếng. Đường đi làm tiểu nha đầu này mệt bở hơi tai đã không muốn bước đi nữa, nhưng nghe bà lão nói như vậy thì vội vàng bước nhanh hơn.
Đi được một khoảng lâu bà lão dừng lại, dáng dấp không giống một người già, đảo mắt nhìn quanh, tự nhiên thay đổi hình hài. Ngay trong bóng tối cũng nhìn rõ, giọng ồm ồm trầm đục lúc trước khác hẳn “Mẹ con ta an toàn rồi!” Bỗng người đó lấy trong người một thanh tre, mở ra một ngọn than le lói xuất hiện, một lúc bừng cháy lên soi rỏ cả một khoảng nhỏ. Vẫn là bà lão và tiểu nha đầu đó nhưng không hiểu làm sao giọng điệu của họ khác rất nhiều, bà lão thì giọng như nữ nhân, tiểu nha đầu thì có giọng như một cậu bé.