Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 127: Mưu Trong Mưu



Lão đưa mắt nhìn về phía tây thấy Cao Bát và Mai Như đã thoát ra ngoài, còn đám kỵ binh bị Tụ Khí Linh Bảo đả thương không ít. “Các ngươi chạy mau đi!”
Đám Chiêm binh bỏ chạy thấy cờ lệnh phát phía xa liên tục, không dám rút lại, đành quay lại liều mạng sống chết vây riết lão Cao Thần lần nữa. Chết hết lớp này đến lớp khác, nhìn đến thật hãi hùng, tiếng kêu la thảm não, máu chảy nhầy đất.
Chế Pháp đứng trên một đồi cao khoát tay sau lưng cười đắc thắng “Xem lão chi trì đến bao lâu nữa!”
Bên cạnh Tề Đàm vũ động cờ trận nét mặt đã thấm mệt mỏi. Trước mắt thấy quân binh của mình chết la liệt, trong lòng có bất nhẫn tiếc nuối nhưng chẳng biết nói làm sao.
Không ai để ý từ xa hai thân hình cũng đang ung dung quan sát trận pháp phía trước. Một người xiêm phục đỏ rực, đầu đội nón tre có màn rủ che kín mặt, đai lưng đeo một miếng ngọc bội màu lục bích có tua vàng óng ánh, trên tay cầm một roi ngựa da. Người thứ hai không ai khác chính là lão Cao Thế Tộ vẫn trong bộ áo choàng đen kín. Không hiểu hai người này quan hệ như thế nào tại sao lại có mặt ở đây?

Người đội nón tre bất giác cười khẽ một tiếng nói, xem thanh điệu cũng đoán ra ba bốn phần là giọng một người trung niên dưới ba mươi “Lão ca của lão nhân quả nhiên danh bất hư truyền, đã qua một trận với lão nhân mà vẫn cầm cự như không với đám Chiêm binh này.”
Lão Cao Thế Tộ hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn cung cung kinh kinh nói với người trung niên “Công tử không phải đang đề cao lão quá hay sao.”
Người trung niên được lão gọi hai tiếng công tử, không biết danh phận như thế nào lại khiến một người như lão phải cung kính như vậy, thật không phải là nhân vật tầm thường. Người trung niên vẻ trầm ngâm một lúc mới nói “Trước nay giang hồ vẫn nói, tây có La Ban, bắc có Cao Thần, lần này tận mắt chứng kiến một trong hai đại cao thủ danh trấn thiên hạ không khỏi khâm phục đạo hạnh của họ. Ta làm sao không đề cao họ được chứ!”
Lão Cao Thế Tộ vẫn đứng lặng phía sau người trung niên, quả nhiên mấy phần kính cẩn không giống như một người lần trước ngạo khí đầy mình mà đối diện với lão Cao Thần. Cả hai im lặng một lúc quan sát trận huyết chiến phía xa, một lúc lão mới ầm ừ nói “Công tử có tầm mắt nhìn xa, lão mỗ thật không thể hiểu được.”
Người trung niên thân khẽ động đậy, thở dài một tiếng. Lão Cao Thế Tộ thấy lạ liền hỏi “Công tử sao lại thở dài?”
Người trung niên lắc đầu nói “Nước Chiêm Thành từ khi Chế Bồng Nga trị vì, bản thân vô luận thế nào cũng đã hơn người, dưới trướng lại còn có không ít tướng tài. Quả thật cường thịnh vô cùng. Bảy lần bắc phạt, đốt phá Thăng Long, Đại Việt điêu linh. Trên danh nghĩa chỉ dựa vào khí độ tổ tiên mà tồn tại. Ta nghe nói không lâu nữa Chiêm Thành lại bắc phạt lần nữa xem ra khí số Đại Việt đã tận không còn trụ được bao lâu nữa rồi.”
Lão Cao Thế Tộ trầm ngâm một lúc mới nói “Cách đây mấy dặm, hai vạn quân Chiêm đang rất khẩn trương, chuyện chiến sự không sớm thì muộn cũng diễn ra trong vài tháng tới. Ở bến cảng còn có mấy trăm chiến thuyền lớn nghe nói đang tiến về Chiêm cảng Lâm Ấp Phố {tức Hội An, Quảng Nam ngày nay} sau sẽ hội quân ở Hiện Cảng.”
Người thiếu niên bật cười khục khục nói “Bên cạnh Chế Bồng Nga có một người dụng binh tài giỏi như vậy, thật đáng phải lo ngại.”
Lão Cao Thế Tộ thấy làm lạ nói “Tại sao công tử lại vui như vậy, lão mỗ thấy Chiêm Thành đã có ý làm bá chủ thiên hạ. Trước là Đại Việt sau là những nước lân bang khác, hẳn nhiên chúng ta cũng không phải là ngoại lệ.”
Người trung niên khẽ gật đầu nói “Ta biết, phụ vương trước nay đã đề phòng chuyện này, với các nước lân bang người vẫn dùng lễ nghĩa hòa hoãn làm trọng. Trước mắt thuần phục Đại Việt bất tất họ có đại bại, diệt vong chúng ta chẳng phải quan ngại gì hà tất phải lo. Chẳng qua chỉ là nợp cống thay chủ mà thôi. Hừm, nước Bồn Man chúng ta nước nhỏ người ít hà tất phải lao tâm đến chuyện tranh dành của họ, chuyện lão nhân lo đã có người lo ha ha…!”
Qua lời nói người trung niên này mấy phần đã đoán ra gia thế, chẳng ai khác chính là hoàng tử Lư Cầm Nhân của vương quốc Bồn Man. Chẳng hiểu tại sao y lại đến đây, lại có quan hệ với lão Cao Thế Tộ thân cận đến như vậy?
Lão Cao Thế Tộ thẫn người hỏi “Công tử nói sao?’

Lư Cầm Nhân cười nói “Tây có Ăngko, bắc có Đại Việt, trước nữa còn có Lão Qua, thế quốc đã định, một nước suy vong há họ chịu đứng nhìn hay sao. Trước nhất phải nói Ăngko trước nay bất đồng không nhỏ với Chiêm Thành, chuyện Đại Việt suy vọng không khỏi khiến họ không lo. Ta còn nghe nói công chúa Ăngko đã lưu lại thành Châu Sa mấy tháng hẳn nhiên bên trong có ẩn khuất.”
Lão Cao Thế Tộ khẽ gật đầu nói “Đúng là vậy, bên cạnh nữ công chúa này còn có rất nhiều cao thủ của phiệt trấn Bạch Long, không những thế tiền nhiệm trấn chủ Bạch Long là La Chấn cũng hộ giá bên cạnh. Người này tuổi trẻ nhưng khí chất hơn người. Lão mỗ chưa thử qua nhưng xem ra hắn đạo hạnh mưu tính chẳng phải tầm thường. Sáng nay trên chính đài hắn không chút quan tâm đến thể sự xảy ra trước mắt, vẻ mặt lại mấy phần tiêu ý, quả nhiên không phải là người để chúng ta xem thường khi đến Thăng Long.”
Lư Cầm Nhân cười khúc khích nói “Người của Bạch Long trước nay đều vậy, thông minh đĩnh đạc hơn người. Theo những gì ta thu thập được, họ đến đây phần nhiều là chiến sự giữa Chiêm Thành và Đại Việt. Chỉ là ta không biết họ đang ủng hộ bên nào, xem ra họ để công chúa ngự giá đến đây không phải là chuyện hời hợt.”
Lão Cao Thế Tộ thở dài nói “Công tử nghĩ sao?”
Lư Cầm Nhân ngẫm nghĩ một lúc mới nói “Cơ mang chuyện đại sự không thể nói ra được. Ta thấy lạ là nữ công chúa này tính cách ra sao, không hiểu tại sao lại lưu lại Châu Sa lâu như vậy mà không đến đô quốc Đồ Bàn, bên trong không biết có nguyên do gì!”
Lão Cao Thế Tộ cũng gật đầu nói “Lão mỗ cũng lấy làm lạ…”
Cả hai ngừng nói chuyện ngước mắt nhìn bên tả cách đó rất xa, hai bóng người nấp sau một bụi cây rậm, nhìn kỹ không ai khác chính là Trần Hưng Lễ và tên Đầu Tử. Lư Cầm Nhân nhìn cả hai thở dài một tiếng nói “Lại là hắn!”
Lão Cao Thế Tộ rầu rĩ nói “Hắn ta chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử khôn vặt, bất tất phải để ý đến hắn. Sao công tử không hạ lệnh bắt hắn lại tra xem trên người hắn lại có lệnh bài của Mộc tướng quân. Lão mỗ nghĩ mấy phần Mộc tướng quân mất tích là từ tên tiểu tử họ Trần đó.”
Lư Cầm Nhân hừ lạnh một tiếng nói “Đương nhiên ta biết, nhưng đại sự trước mắt khẩn cấp hà tất phải chấp nhặc chuyện nhỏ. Ta sẽ truy cứu hắn sau! Lúc này việc hắn làm mấy phần có lợi cho chúng ta, cứ để hắn sống. Hừm, giết hắn sớm thì còn gì thú vị nữa.”
Lão Cao Thế Tộ cười lạnh nói “Công tử đề cao hắn rồi!”
Lư Cầm Nhân dáng vẻ không nhúc nhích vẫn hướng mắt nhìn về phía trận pháp phía dưới thâm trầm nói “Lão nhân gia đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá bản chất của hắn ta, tưởng là nắm bắt được bản chất của hắn mà chủ quan. Lão nhân hãy đợi xem hắn rồi sẽ làm khối việc đó. Ngay đến chuyện hắn bỏ lệnh bài trên y phục hai tên Thất Sát Truy Long đã thấy rõ dã tâm của hắn rồi. Một mũi tên bắn trúng hai đích, vừa vô can đến Mộc tướng quân vừa tung tin đồn nhắm vào Bồn Man chúng ta. Đáng ghét! Xem cách hắn dụng tên ngốc Hắc Thiết Lĩnh đó đủ thấy hắn linh động đến mức nào.”
Lão Cao Thế Tộ bỗng cười thích thú “May là công tử đã cho người phòng bị từ trước! Không biết công tử định làm gì tiếp, không lẽ cứ để hắn đến Trình Quan hay sao?”

Lư Cầm Nhân gật đầu nói “Cứ để hắn đến, chúng ta tiếp đón hắn thật chu đáo.”
Lão Cao Thế Tộ định thần hỏi tiếp thì giật mình khi phía xa xảy ra biến cố, phía bắc trận bỗng nhiên đám Chiêm binh chạy nhốn nháo, thập phần là đã tan rã. Ba thân ảnh chân đá, tay chụp vũ động chớp nhoáng không ai khác chính là lão bắc sứ Lâm Ngạc, tây sứ Lều Tế Bân và trấn chủ Ngưu Thị Hồng Hồng Thị.
Đám Chiêm binh đối phó với một mình lão Cao Thần đã khó, lại xuất hiện thêm ba người võ công cao cường đánh tới thì làm sao chống đỡ nỗi. Trận pháp của Chế Pháp mấy phần lợi hại nhưng không thể cùng lúc vây ráp mấy người võ công thượng thừa như vậy. Trận binh pháp dưới làn mưa trâm độc của lão Hồng Hồng Thị mấy phần thêm lợi hại, đám Chiêm binh chết vô số kể.
Đằng xa Chế Pháp hừ lạnh một tiếng nói “Bọn họ phá hỏng chuyện của ta rồi!”
Tề Đàm dáng vẻ còn thậm tệ hơn, đưa vạt tay áo lau mồ hôi hỏi “ Chúng ta phải làm sao đây?”
Chế Pháp chỉ hừ lạnh một tiếng nói “Đáng tiếc là Hắc Tượng Huyết Nhân vừa đến nên không thể xuất trận được, xem như hôm nay ta gặp xui vậy!”
Tề Đám nghe y nói vậy mặt thất sắc hỏi “Chuyện này, Chuyện này…! Nhỡ ra lão già đó tìm chúng ta tính sổ thì tính làm sao?”
Chế Pháp thở dài một tiếng nói “Trấn chủ đã có kế sách khác, Hắc Tượng được gọi đến chính vì kế đó!” Y nói rồi phất tay áo lầm bầm bỏ đi.
Tế Đàm đứng lại phất cờ cho quân binh rút lui, sau đó mới bực mình đi theo sau. Trận này mất không ít nhân lực quay về thành La tướng quân hỏi đến làm sao trả lời được đây, nghĩ đến hắn cũng toát mồ hôi hột.
Từ xa Lư Cầm Nhân cùng Cao Thế Tộ đã bỏ đi từ lúc nào, chỉ còn lại hai người Trần Hưng Lễ cùng tên thuộc hạ của hắn là Đầu Tử là vẫn còn lưu lại vẻ mặt vô cùng buồn bực. Mấy phần là từ người con gái đẹp như hoa như ngọc đang nằm trong tay Cao Bát.