Ba nhân vật cấp Đại trưởng lão của Âm Dương Giáo ở bên ngoài trấn nhỏ liên tục kêu thảm, thân thể gần như bị đốt thành than, còn đang giãy giụa chưa chết hẳn.
về phần những người khác thì khi Diệp Phàm ném đại hỏa xuống liền thành tro bụi, lúc này cái gì cũng không còn sót lại, trở về với cát bụi.
Tiếng kêu thảm thiết tan nát ruột gan khiến rất nhiều người ở cách đó không xa đều biến sắc. Loại hỏa diễm màu sắc rực rỡ này ngay cả Thái thượng trưởng lão của Thánh địa đều có thể đốt chết. Mỗi người đều thấy toàn thân phát lạnh.
- A...
Giãy giụa cuối cùng, ba nhân vật cấp Đại trưởng lão rốt cục trở thành than, "Phịch" một tiếng té lăn trên đất tan thành từng mảnh rồi sau đó ngọn lửa bùng lên dữ đội, hóa thành tro tàn.
Cường giả Hóa Long biến thứ tâm căn bản không chịu nổi hỏa diễm rực rỡ thiêu đốt, hoàn toàn hình thần đều diệt.
Rất nhiều người là theo Diệp Phàm tới chỗ này, vô cùng khiếp sợ. Diệp Phàm không ngại xa vạn dặm mang thần hỏa tới hóa ra là vì diệt đại địch. thân thể của hắn có thể chịu đựng được nhiệt độ như vậy thật khiến người ta kinh sợ.
Thân thể Diệp Phàm cũng đủ cường đại, mặc dù không có Bồ Đề Tử cũng có thể tiến vào Hỏa Vực tầng thứ bảy, huống chỉ còn có một hạt viên hạt giống của thánh thụ chuyên môn khắc hỏa.
- Các ngươi thật độc...
sắc mặt Thánh nữ Âm Dương Giáo tái nhợt không chút huyết sắc, nàng muốn phá vây mà đi.
Đông-
Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên vụt cho hư không sụp đổ ép nàng trở về. Hắn nói:
- Chúng ta ác độc sao? Là ngươi muốn tới giết chúng ta, kết quả lại trách tội ngược lại chúng ta. Không phải ngươi nói muốn chăn nuôi ta, lấy thánh huyết của ta sao? Hiện tại cứ việc ra tay đi!
Xích!
Trong tay Âm Dương Thánh nữ hào quang vạn đạo, vảy ra một nắm cắt màu rực rỡ như một vùng ngân hà đang lưu động. Bảy màu hiện ra, phi thường rực rỡ.
- Mau lui lại, ngàn vạn không nên động vào đám cát màu kia.
Đại hắc cẩu giật mình kêu lên.
Diệp Phàm khẽ lui về phía sau, né tránh ngân hà đầy trời. cắt màu cũng không nặng bao nhiêu, mỗi một hạt đều chảy xuyên hư không, phi thường rực rỡ và xinh đẹp vẫn chảy về phía trước.
- Đây là bột xương Thánh hiền cổ tàn lưu lại luyện thành tinh sa, chạm vào hẳn phải chết.
Hắc Hoàng lộ vẻ ngưng trọng giải thích.
Thánh hiền cổ cho dù chết đi thân thể cũng không hư thối, chỉ có Nguyên nhân đặc thù mới có thể hóa thành bột xương tiêu tán trong thiên địa. Cho dù là như thế, bột xương còn lại cũng đáng sợ vô cùng, ẩn chứa thần lực quỷ dị mà nặng nề như núi.
Nếu là bị người luyện thành binh khí, khủng bố vô cùng, cái gì cũng đều có thể đánh thủng, gần như không thể ngăn cản, lực sát thương cực lớn.
Rốt cục Diệp Phàm hiểu được thi hài của Thánh hiện trong kho báu Thanh Giáo Vương rốt cục quý báu cỡ nào, có thể nói là báu vật vô giá, khó thể đo lường được giá trị của nó.
Keng-
Diệp Phàm rút Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm ra. Hắn không tin loại bột xương này hủy được thánh vật mà Đại Đế dùng để luyện binh, kiếm quang như cầu vồng bổ tới phía trước.
ầm-
Con sông bảy màu mãnh liệt cuộn tới, trong nháy mắt cuồng bạo, chạy chồm rít gào, tản mắt ra một tia Thánh hiền uy áp như núi lớn sụp đổ khiếp tâm thần người.
- Thánh hiền rốt cục cường đại tới mức nào?
Diệp Phàm cũng bị kinh sợ, Khổ Hải màu vàng trong cơ thể sôi trào, cuồn cuộn, trong đó một gốc Thanh Liên chìm nổi.
ầm-
Hai bên gặp nhau phát sinh va chạm mạnh. Tuy nhiên Khổ Hải màu vàng rốt cục chặn lại Thất Thải Thiên Hà, nó khó thể tiến thêm một bước.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia cười lạnh, hắn lại lần nữa cầm Đả Thần Tiên vụt tới phía trước. Hắn cảm thấy cây roi gỗ này cũng có thể chịu được loại áp lực lớn này, không đến mức bị gãy rời. Dù sao chỉ là bột xương mà thôi, nếu có vấn đề gì hắn có thể mau chóng thu hồi Đả Thần Tiên.
Đông-
Ba Thần Tiên giản dị tầm thường nhưng cực kỳ chắc chắn, vụt lên vùng ngân hà kia gây nên sóng lớn ngập trời. Thánh nữ Âm Dương Giáo cách đó không xa thân hình lắc lư, mi tâm trào ra một dòng máu, lộ ra vẻ khó tin.
Bột xương Thánh hiền nặng nề như núi, chắc chắn bất hủ, bất luận là Long Văn Hắc Kim Kiếm hay là Đả Thần Tiên đều không thể phá hủy nhưng lại lay chuyển thần thức ẩn giấu bên trong.
- Cướp lấy!
Đại hắc cẩu vừa nhìn thấy có thể lay chuyển Thất Thải Thiên Hà lập tức ánh mắt phóng ra hào quang, cổ động Diệp Phàm mau chóng ra tay:
- Bột xương Thánh hiền nếu ở trong tay nhân vật cấp Thánh chủ uy lực vô cùng, cho nàng dùng thuần túy là lãng phí.
Diệp Phàm tay trái cầm Long Văn Hắc Kim Kiếm tay phải cầm Đả Thần Tiên, dùng Khổ Hải màu vàng hộ thân ép về phía trước.
Sa... Sa...
Dòng sông bảy màu chảy phát ra tiếng vang kỳ dị, xuyên thủng hư không, lúc sáng lúc tối, chảy chồm ở bên ngoài Khổ Hải màu vàng.
ầm~
Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên, trong một giây đánh ra trăm ngàn lần, trực tiếp đánh nát vùng hư không này thành một vùng hoang tàn, chỉ có bột xương Thánh hiền vẫn đang lấp lánh.
ở xa xa, mi tâm Âm Dương Thánh nữ lại chảy ra từng tia máu, nàng đang dùng hết mọi khả năng thu hồi loại báu vật này. Thứ này là nàng vô tình có được trong một ngọn núi, căn bản còn chưa luyện hóa.
Mới vừa rồi nàng đã nghe được lời nói của Hắc Hoàng, rốt cục biết được đây là một loại thần vật như thế nào, tự nhiên không muốn để mất.
Nhưng Diệp Phàm làm sao cho nàng cơ hội, Khổ Hải màu vàng toàn diện cuồng bạo, lập tức bao trùm qua, cố định tất cả tinh sa bảy màu.
Ông-
Một gốc Thanh Liên trong Kim Hải lóe lên, chảy ra tơ sương mênh mông, các loại tinh sa bảy màu đều dáng lên tụ tập qua đó, dính lên trên thân thể Thanh Liên.
- Ngươi... Trả ta thần vật!
Âm Dương Thánh nữ cả kinh giận dữ.
Đông-
Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên đánh về phía trước, đoạt lấy bột xương Thánh hiền cổ, không còn kiêng kị gì toàn lực chém giết.
Xoạt-
Âm Dương Thánh nữ đã cảm giác được sự dị thường của roi gỗ tránh đi thật xa, lấy ra một tấm gương: Mặt trước trắng như ngọc, mặt sau tối đen như mực, "Xoát" một tiếng chiếu thẳng tới Diệp Phàm.
- Âm Dương Kính!
Mọi người ở xa xa cả kinh kêu lên. Đây là một món binh khí quỷ dị, giết người trong vô hình. Tuy rằng nó bắt nguồn ở Trung Châu nhưng ở Đông Hoang cũng rất nổi tiếng, có không ít hàng nhái. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
Xích-
Bạch quang chính diện chiếu tới, Diệp Phàm cảm giác thần niệm sắp sửa bị hút ra, có một loại lực lượng thần bí đang lưu động suýt nữa khiến linh hồn hắn rời thân thể.
- Hừ!
Hắn hừ lạnh một tiếng, hồ nhỏ màu vàng ở mi tâm nở rộ thần mang. Một vầng thái dương nhỏ dâng lên hóa hình thành chính hắn ngồi xếp bằng trong hư không, miệng khẽ quát một tiếng.
Trong thiên địa vang lên một tiếng sấm sét, vùng hư không này rung chuyển dữ dội rồi sau đó loại lực lượng quỷ dị kia lập tức biến mất, phía trước Âm Dương Kính lóe lên một luồng bạch quang.
- Đây là Âm Dương Kính, chuyên giết hồn phách, khó lòng phòng bị.
- Đây chỉ là một món hàng nhái mà thôi, Âm Dương Kỉnh chân chính là do Thánh hiền cổ tế luyện ra, uy lực cường đại không thể tưởng tượng. Thánh binh của Đại Đế không ra, có thể quét ngang thiên hạ, chiếu ai kẻ đó chết, gần như không thể chống đỡ.
Xa xa rất nhiều người đang nghị luận, đều vô cùng kinh ngạc.
Diệp Phàm ép tới phía trước, Âm Dương Thánh nữ lật Âm Dương Kính, mặt trái màu đen hiện ra hóa thành một cái hắc động cắn nuốt tới Diệp Phàm.
Ông-
Diệp Phàm há mồm phun, Kim Cương Trác bay ra, toàn thân sáng loáng vọt qua như một tia chớp.
Đương-
Hai thứ binh khí chạm vào cũng một chỗ suýt nữa đánh bay cái gương. Âm Dương Thánh nữ bay ngược lại, rất nhanh điểm một cái ở mi tâm mình, một dấu ấn hình trăng cong hiện lên.
Xích... Xích... Xích...
Từng đạo thần mang bắn tới hướng Diệp Phàm. Nàng tuy chỉ là cảnh giới Tứ Cực đại viên mãn nhưng tuyệt đối có thể giết chết rất nhiều tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh. Phàm là nhân vật cấp Thánh tử đều có thể nghịch hành phạt tiên.
cũng lúc đó, Diệp Phàm vọt qua, cầm thánh kiếm vung roi thần đánh phía Âm Dương Thánh nữ.
Đây là một trận đại chiến. Âm Dương Giáo là đại giáo vô thượng của Trung Châu, Thánh nữ của bọn họ tự nhiên là thực lực vô cùng cường đại, so với nhiều Thánh tử của Đông Hoang chỉ hơn chứ không kém.
- Đó là cái gì?
Mọi người kinh ngạc.
Phía sau lưng Âm Dương Thánh nữ xuất hiện một bức Âm Dương Đồ khiến nàng gần như vạn pháp không dính thân, các loại thủ đoạn công phạt của Diệp Phàm bị suy yếu vô hạn.
- Đây là khí cơ cường đại của giáo chủ vô thượng để lại, chuyên dùng để bảo vệ truyền nhân kiệt xuất.
- Đúng vậy, nhất định là một đạo ấn ký cường đại của lão giáo chủ vô thượng của Âm Dương Giáo đánh vào, người thường không có khả năng làm được âm dương hợp nhất.
Diệp Phàm cảm thấy bó tay bó chân. Cái Âm Dương Đồ kia có ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, vài lần suýt nữa hút hắn vào trong khiến trong lòng hắn kiêng kị không thôi.
Bởi vì hắn nhìn thấy một lão nhân râu tóc bạc trắng như ẩn như hiện ngồi xếp bằng trong Âm Dương Đồ, mơ hồ mông lung, tản ra khí cơ khủng bố.
- Nếu ta chém Âm Dương Thánh nữ, ấn ký đáng sợ mà lão già kia để lại sẽ không sống lại mà lao tới chứ?
Trong lòng hắn thầm nhủ.
Âm Dương Thánh nữ lo lắng trong lòng. Nàng đang kiên trì muốn chờ người tới cứu viện. Dù sao nơi này xảy ra chuyện lớn, khẳng định sẽ truyền ra ngoài. Nhưng thế công của Diệp Phàm càng ngày càng mãnh liệt, Đả Thần Tiên gần như muốn đập sụp thiên địa, mang đến cho nàng cảm giác áp bách vô tận.
Nếu không có Âm Dương Đồ hiện lên, nàng gần như không chống chọi được, cho dù như thế trong lòng nàng cũng không yên. Cứ tiếp tục như vậy thì tính mạng khó bảo toàn.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy sự cường đại của Thánh thể, đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Mới cảnh giới Tứ Cực tầng thứ hai mà thôi, lực áp Thánh nữ của Trung Châu cũng không thấy gian nan bao nhiêu.
Keng-
Diệp Phàm rốt cục phát động sát thức, không muốn dây dưa thêm nữa. Thánh kiếm lóe ô mang, kêu lên ong ong. Hắn đem Đấu Chiến Thánh Pháp ẩn chứa bên trong, một kiếm bổ nát Âm Dương Kính.
Phốc!
Huyết quang chợt lóe, kiếm quang để lại một vết máu rất dài trên cánh tay phải của Âm Dương Thánh nữ, suýt nữa thì chém rụng một cánh tay trắng như ngó sen.
- Thánh nữ chớ lo lắng, chúng ta tới rồi.
Vài tên lão nhân bay tới.
Mới đầu trong lòng Diệp Phàm nhảy dựng, nhưng sau khi nhìn thấy là vài tên cường giả Hóa Long biến thứ hai lập tức yên lòng.
Âm Dương Thánh nữ rốt cục đợi được viện binh tới. Nàng kiên trì thời gian dài như vậy đã là suýt chết nhưng vẫn còn sống, không có người tới nàng khó mà sống sót.
Xoát!
Nàng xoay người bước đi, nhẹ nhàng như một đám mây, tốc độ cực nhanh.
Diệp Phàm tự nhiên không bỏ qua, Bàng Bác cũng đại hắc cẩu chặn đường không cho nàng rời đi.
- Thánh nữ mau lui, chúng ta đến cản vài tên tiểu nghiệt súc này!
Vài tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh vọt tới gần.
- Các ngươi nghĩ rằng mình là ai, đi chết hết đi!
Diệp Phàm thi triển ra dị tượng vọt qua, cố định tất cả bọn họ.
Bàng Bác tế ra Yêu Đế Cửu Trảm, chém hết đám người kia như thái rau dưa.
- Hôm nay ngươi lên trời không đường xuống đất không cửa. Không phải ngươi nói đem ta cũng dị thú chăn nuôi cũng một chỗ sao? Hôm nay nhất định chém ngươi!
Diệp Phàm đuổi sát không bỏ.
- Chúng ta ở đây, ngươi đừng vội ầm ĩ!
Sau khi đuổi ra hơn trăm dặm, lại gặp phải người của Âm Dương Giáo, vài lão nhân sầm mặt chặn đường.
- Hóa Long Bí Cảnh rất giỏi a?
Diệp Phàm căn bản không để tâm, vung thánh kiếm nhào tới giết.
Bàng Bác cũng đại hắc cẩu cũng nhào tới, đám người kia không thể ngăn cản. Không có người Hóa Long biến thứ tư trở lên tới căn bản không giải quyết được vấn đề.
Sau khi đuổi giết ra hơn ngàn dặm, Âm Dương Thánh nữ thiểu chút nữa bị Đả Thần Tiên vụt gãy gân cốt. Nàng miệng phun máu tươi, thét lớn:
- Nếu ngươi giết ta, giáo chủ tất diệt ngươi, cho dù có Thần Vương ấn ký đều không được!