Con kiến không có qua lại với khủng long, hạt giống bồ công anh khó có thể gặp được đám mây trên trời, chúng nó ở thế giới khác nhau, vĩnh viễn không biết nhau.
Năm đó, Diệp Phàm lần đầu bước trên con đường tu hành, tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền ở trong mắt hắn đã là cao không với tới, tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh càng ít thấy. Còn nay, Luân Hải, Đạo Cung cách hắn rất xa, hắn đã có thể hùng bá tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh, nhìn thăng cường giả Hóa Long Bí Cảnh
Cảnh giới khác biệt, thân phận khác biệt, quá trình khác biệt, đây là mỗi người đều trải qua, đứng ở độ cao khác nhau thì tự nhiên gặp gỡ khác nhau.
Diệp Phàm thương lượng với mấy người Bàng Bác thật lâu, cũng không biết xử lý ba mươi mấy tiểu thiên tài này thế nào, dẫn đi thì thật không có sức chiếu cố, nhưng cuối cùng phải đưa đi đâu đây?
Trấn nhỏ rất im lặng, hai bên đường trồng Nguyệt Lượng Thụ, mỗi khi về đêm thì phiến lá trăng khuyết sẽ phát ra ánh sáng nhu hòa, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, rất thích hợp cư trú.
Đêm khuya, gió nhẹ thổi tới, Nguyệt Lượng Thụ lay động xoàn xoạt, lắc lư thành một mảnh ánh sáng mơ hồ, mùi hương xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào trong.
Nhưng mà Diệp Phàm lại cảm thấy tim đập mạnh, hắn vụt ngồi dậy khỏi giường, đứng nhìn từ cửa sổ ra ngoài đường.
Một bóng đen đi từ trên đường, mỗi một bước đều rất vững chắc, nhưng rất nhẹ, đặt xuống không có một tiếng động, nhưng đã có một cỗ khí cơ nguy hiểm như mãnh thú hồng hoang đang ép đến.
Lúc này, đám người Bàng Bác cũng đã bừng tỉnh, đều đứng dậy quan sát.
Không một tiếng động, bốn phía trấn nhỏ xuất hiện hai mươi mấy bóng người, cũng tụ tập lại, tản ra sát khí, lúc này bọn họ đã không che giấu nữa.
- Đi, nhanh rời khỏi đây.
Diệp Phàm thu ba mươi mấy đứa nhỏ vào Ngọc Tịnh Bình, Hắc Hoàng tế ra Huyền Ngọc thai, chuẩn bị vượt qua hư không. Người tới rất mạnh, sát ý lạnh thấu xương, sợ rằng không cách nào chống lại được.
- hỏng rồi, có chuyện lớn!
Hắc Hoàng hoảng sợ hô to.
- đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Bàng Bác nhảy dựng.
- Không có cách nào vượt qua hư không!
Hắc Hoàng rất gấp gáp, thử vài lần cũng không được.
- Vì sao lại thế?
Đồ Phi hỏi, hắn biết rõ tạo nghệ trận văn của đại hắc cẩu, khó có khả năng bị người ta khác chế.
- Hẳn là những người bên ngoài mang theo một kiện cấm khí, hơn nữa hẳn là dựa theo thủ pháp rác rối trước thái cổ tể luyện thành, có thể cấm không.
Hắc Hoàng cảm thấy không ổn.
- Là người Âm Dương Giáo.
Diệp Tuệ Linh đưa ra phán đoán.
- Bọn họ đúng là âm hồn không tan, vẫn cứ tiếp tục đuổi giết.
Bàng Bác nhăn mày.
- Chúng ta phá vây, tránh người kia ra.
Diệp Phàm chỉ bóng đen xuất hiện đầu tiên trên phố, sâu không lường được được như vực sâu biển rộng.
- Hì hi...
Còn chưa chờ bọn họ hành động, trong trời đêm truyền tới tiếng của như chuông bạc, một cô gái đạp ánh bước đi tới, dưới ánh trăng lưu chuyển ánh sáng, nói:
- Các ngươi không cần vọng tưởng bỏ chạy.
- Thánh nữ Âm Dương Giáo.
Diệp Tuệ Linh khẽ nói, sau đó ẩn vào bóng tối, thay đổi khí cơ, dung mạo cũng mờ ảo, nàng không muốn bị người ta nhận ra.
- Là tỷ tỷ này dẫn bé đi, nhưng mà sau đó nàng ta rất ghét bé...
Bé con rất ủy khuất.
- Đó là nàng ta có mắt không tròng, nàng ta tu luyện một trăm kiếp cũng kém
bé.
Đại hắc cẩu nói chuyện rất không khách khí.
Diệp Phàm thì cười vuốt đầu bé con, nói:
- Bé đáng yêu như vậy, ai cũng thích, trừ bỏ những người xấu kia ra.
Tiếp đó, hắn cũng thu bé vào Ngọc Tịnh Bình, không muốn chiến đấu tiếp theo làm bé con hoảng sợ.
- Diệp Phàm, ta biết ngươi ở bên trong, xuất hiện đi.
Thánh nữ Âm Dương Giáo tuổi đôi mươi, xinh đẹp đầy sức sống, duyên dáng yêu kiều, mìm cười động lòng người, chẳng qua cũng có một loại sát khí.
- Ngươi tới thật là nhanh.
Diệp Phàm lạnh lùng đáp lại, trong lòng hắn có sát ý với nữ nhân này.
Lúc trước, hắn có lưu lại một khối bảo ngọc trên người bé con, ghi lại từng chút một, để cho bé mỗi ngày xem một lần để ngừa quên mất. Khi Thánh nữ Âm Dương Giáo dẫn bé con đi, nhất định xem qua trí nhớ trong ngọc, biết tiểu cô nương có quan hệ với hắn, nhưng vẫn bị bắt đi.
- Diệp Phàm, ngươi phá hủy trọng địa giáo ta, còn mang đi tất cả đứa nhỏ, thật quá đáng.
Thánh nữ Âm Dương Giáo trong ý cười mang theo một tia rét lạnh.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hẳn là ngươi biết vì sao ta làm vậy, khi ngươi dẫn bé con đi cùng đã biết quan hệ giữa bé con với ta.
- Thế gian không phải nói ngươi không còn sống bao lâu hay sao, ta đưa nó đi từ khách sạn cũng là vì tốt cho nó, tương lai không tới mức trôi giạt đầu đường.
Thánh nữ Âm Dương Giáo cười khẽ, không chút để ý.
Nếu lúc này không có cao thủ thần bí, Diệp Phàm tuyệt đối sẽ đại chiến với nàng ta, nữ nhân này đổi trắng thay đen, rõ ràng bắt đi bé con làm nàng phải chịu đủ mọi ủy khuất ở Âm Dương Giáo, lại còn bày ra bộ dạng như thế.
-Đi.
Diệp Phàm quát khẽ một tiếng, đi trước phá vây, đám người Bàng Bác, Diệp Tuệ Linh, Lý Hắc Thủy theo sát ở sau, chạy về phía tây.
- Ha ha... Còn muốn chạy, không dễ như thế đâu!
Thánh nữ Âm Dương Giáo cười khẽ, hai mươi mấy bóng người xung quanh đồng thời bao vây, khủng bố nhất là bóng đen mà Diệp Phàm kiêng kỵ cũng lao xuống, tốc độ cực nhanh.
Bọn họ muốn phá vây đi ra, sau đó vượt qua hư không, không ngờ người này như bóng với hình, căn bản không thể thoát được, cấm khí ở ngay trên người hắn.
Thánh nữ Âm Dương Giáo cũng những người khác đuổi theo không tha, hạ quyết tâm phải giữ bọn họ lại, sát khí sôi trào.
- Chúng ta tách ra bỏ chạy, tốc độ của ta đủ nhanh, dẫn người thần bí mạnh nhất kia đi, các ngươi tự cẩn thận.
Diệp Phàm nói.
- Không được, ta đi cùng với ngươi, thời khác mấu chốt còn có thể ngăn cản hắn.
Bàng Bác không đồng ý, sợ hắn xảy ra chuyện.
- Không sao, tốc độ của ta cực nhanh, hắn không đuổi kịp, các ngươi chạy nhanh đi.
Diệp Phàm không đồng ý.
cuối cùng, bọn họ tách ra, tự tìm một hướng chạy đi, trước khi chia tay Diệp Phàm truyền âm vài câu với đại hắc cẩu cùng Bàng Bác, tiếp đó lao đi không quay đầu lại.
Quả nhiên, người thần bí mạnh nhất cũng Thánh nữ Âm Dương Giáo đều đuổi theo Diệp Phàm, căn bản không muốn tha cho hắn.
- Nếu Thần Vương có lời, chúng ta sẽ không giết ngươi, nhưng mà cũng không thể tha cho ngươi, nhốt ngươi lại từ từ rút lấy Thánh huyết cũng không tệ.
Thánh nữ Âm Dương Giáo cười duyên.
- Trước đó ức hiếp bé con, ta còn chưa tính nợ với ngươi, hiện giờ đã tính toán lên đầu ta, thật là khinh người quá đáng, chỉ là các ngươi tin rằng ăn chắc ta hay sao?
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
- Hiện giờ, người trong thiên hạ đều biết ngươi học được bộ pháp của lão Phong Tử, có được tốc độ siêu cấp, muốn bắt ngươi quả thật không dễ dàng, nhưng mà cứ việc thi triển, để xem có thoát được chúng ta không.
Trên mặt Thánh nữ Âm Dương Giáo tươi cười động lòng người, nhưng sát ý lại càng nồng đậm.
Trong lòng Diệp Phàm trầm xuống, xem ra đối phương chuẩn bị đầy đủ, quá nửa có phương pháp khác chế hắn, hắn vội tăng tốc dẫn đám người này đi về phía xa.
Quả nhiên, lão nhân mạnh nhất cũng đám người Thánh nữ Âm Dương Giáo đều không bị bỏ rơi, ở dưới chân bọn họ có tia chóp vàng lóe lên, tốc độ cũng cực nhanh.
"Đó là gì?"
Trong lòng hắn nghi hoặc.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới Hắc Hoàng có nói, trong thần phù thái cổ có một loại Thiểm Điện Phù, không phải giáo chủ vô thượng không thể tế luyện ra, khóa chặt một người thì đối phương nhanh cỡ nào, Thiểm Điện Phù nhanh cỡ đó.
Nếu như không biết rõ, sẽ bị mệt đến chết cũng không thoát được kẻ địch, hết sức thần bí, cũng có phương pháp phá giải, nhưng mà Diệp Phàm không hiểu được.
Thần sắc hắn trở nên ngưng trọng, không nhanh không chậm chạy trốn, căn bản không thể quay đầu đại chiến, bởi vì hắn hắn giật mình phát hiện lão già mạnh nhất kia chính là cường giả Hóa Long biến thứ tám.
Hóa Long biển thứ chín, nhảy lên bầu trời, trở thành rồng trong loài người, mới có cơ hội nhìn lên lĩnh vực đại năng vô thượng, phong thái tuyệt đỉnh Thánh Chủ.
Cường giả Hóa Long biến thứ tâm, Diệp Phàm tuyệt đối không thể chống lại, cảnh giới thua kém quá nhiều, nếu thật sự đánh bại, vậy thì không phải nghịch hành phạt tiên, mà là nghịch thiên.
- Diệp Phàm ngươi không cần chạy nữa, dù sao ngươi cũng phải chết, không bằng thành toàn cho chúng ta.
Thánh nữ Âm Dương Giáo tươi cười không giảm, nói:
- Thánh thể có chút thành tựu, máu huyết đã có thể luyện dược, toàn thân đều là bảo vật.
- Cẩn thận ngươi vui quá hóa buồn, bị ta chém ngã.
Diệp Phàm đáp lại.
- Ta đang đợi ngươi, qua đây giết ta đi.
Thánh nữ Âm Dương Giáo cười rất mê người.
lão già kia lại xì một tiếng nói:
- Tiểu nghiệt súc chết đã đến nơi còn si tâm vọng tưởng, lão phu đã không còn nhiều thọ Nguyên, dù là giết ngươi cũng không ngại Thần Vương đứng ra cho ngươi.
Thánh nữ Âm Dương Giáo cười duyên nói:
- Ngài không nên giết hắn, chúng ta phải nuôi nhốt hắn lại, hắn còn quý hơn cả kỳ thú, máu huyết là vô giá, từ từ rút lấy máu là lời nhất.
- Đúng thế, nuôi trong lồng như những dị thú kia.
lão già kia liên tục gật đầu, bảy tâm người đuổi theo sau cũng cười to.
- lão bất tử, còn có nha đầu Âm Dương Giáo kia, ta nhất định chém các ngươi.
Diệp Phàm bỏ lại một câu này, tiếp tục bay đi, hiện giờ còn không phải lúc liều
mạng.
Hóa Long biến thứ tâm, không thể chống cự được nhân vật khủng bố này, đối phương đi thêm hai bước nữa sẽ là đại nhân vật như Thái thượng trưởng lão Thánh địa.
- Tiểu nghiệt súc, lần này không giết ngươi, cũng sẽ làm ngươi mệt đến hộc máu, tiếp đó mới bắt ngươi!
Hai lão già khác cũng lên tiếng, bọn họ cũng rất khủng bố, là cường giả Hóa Long biến thứ bảy, đều là nhân vật cấp Đại trưởng lão.
Lần này bọn họ rất chú trọng, không chỉ xuất động Thánh nữ, còn có ba vị trưởng lão nổi bật đi theo, cộng thêm Thiểm Điện Phù, đủ để tiêu diệt Diệp Phàm.
Trên đường kinh động rất nhiều tu sĩ, mọi người đều rất giật mình, Âm Dương Giáo muốn ra tay với Thánh thể, nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Rất nhanh, tin tức truyền ra, người Âm Dương Giáo nói Diệp Phàm vô duyên vô cớ phá hủy trọng địa của bọn họ, lạm sát kẻ vô tội, bọn họ bị buộc phản kích, bảo hộ tôn nghiêm.
- Năng lực đổi trắng thay đen của các ngươi thật là ghê gớm.
Trên đường đi, Diệp Phàm cũng nghe được nhiều chuyện.
Hai ngày tiếp theo, hắn đều không thoát khỏi đối phương, một đường bị đuổi giết, đối phương thật sự hạ quyết tâm muốn làm hắn mệt chết.
Nam Vực chấn động, Âm Dương Giáo khai đao với Thánh thể, như vậy cần có khí phách cỡ nào, dù sao Thần Vương còn chưa chết, mặc kệ là có đầy đủ lý do.
Trong lúc này, rất nhiều người đều chạy tới vây xem, chỉ là Diệp Phàm bay vào đất hoang, chuyên đi địa vực nguyên thủy, hơn nữa tốc độ của bọn họ rất nhanh, người xem không đuổi theo kịp.
Người Âm Dương Giáo đã đổi Thiểm Diện Phù bảy tâm lần, bọn họ cũng hoảng sợ, Diệp Phàm giống như vĩnh viễn không biết mệt, phi hành cực nhanh như thế, căn bản không có một chút vẻ kiệt sức, quả thật sợ hao hết Thiểm Điện Phù cũng không đuổi kịp đối phương.
- Diệp Phàm, ngươi nên dừng lại đi, nếu thân thể ngươi kiệt sức, sợ rằng sẽ khiến vết thương đại đạo càng nặng thêm, khi đó thật sự không sống nổi nữa.
Thánh nữ Âm Dương Giáo chế nhạo, nói:
- Tuy rằng chúng ta định nuôi nhốt ngươi, nhưng sẽ không lấy mạng ngươi, sẽ để ngươi tự mình chết đi.
Diệp Phàm không thèm để ý, rốt cuộc đến ngày thứ ba hắn nghe được chút phong phanh, người Âm Dương Giáo cướp bóc trẻ con thiên tài ở Đông Hoang, khiến cho rất nhiều đại giáo ở Nam Vực bất mãn.
Hắn biết, Bàng Bác cũng Hắc Hoàng thoát khỏi Âm Dương Giáo đuổi giết, tin tức này là do bọn họ truyền ra, vậy hẳn là đã bố trí xong, hắn có thể đi tới, đây là ước định của bọn họ khi tách ra.
Diệp Phàm tăng tốc đổi hướng quay về trấn nhỏ kia, dọc theo đường đi hắn nghe được càng nhiều tin tức, rất nhiều môn phái đều bị mất những đứa bé thiên tài, hiện giờ đầu mâu đều chỉ về phía Âm Dương Giáo.
Hắn không khỏi buồn cười, không ngờ tùy tiện chọc tin tức này ra liền dẫn tới ẩn tình đó, lá gan của Âm Dương Giáo cũng quá lớn đi chứ, cướp bóc tiểu thiên tài các phái Đông Hoang, như vậy bại lộ ra sẽ phải sứt đầu mẻ trán.
- Ha ha...
Hắn không nhịn được cười to, nếu như đưa mười mấy tiểu thiên tài này trở về, tin rằng các môn phái sẽ rất cảm kích, quá nửa các giáo Đông Hoang sẽ đưa ra người Âm Dương Giáo.
Ngày thứ năm, Diệp Phàm bay trở về trấn nhỏ.
- Tiểu nghiệt súc các ngươi làm chuyện tốt gì, hôm nay bắt được ngươi, ta muốn bóp nát xương cốt của ngươi.
Đại trưởng lão cường giả Hóa Long biến thứ tâm lạnh giọng nói.
- rõ ràng là các ngươi vô sỉ cướp bóc trẻ con Đông Hoang ta, bao gồm cả bé con trong đó, còn khi dễ nàng, kết quả còn đuổi giết ta, ngược lại tỏ vẻ như người bị hại, các ngươi có biết xấu hổ hay không?
Diệp Phàm đáp trả.
- Tiểu nghiệt súc, ngươi nói gì cũng vô dụng, không phải xương cốt Thánh thể rất cứng rắn hay sao, ta bẻ nát từng khúc từng khúc một.
Đại trưởng lão kia lạnh giọng nói.
- Trưởng lão ngài đừng nổi giận, không thể giết mà, chúng ta phải từ từ lấy máu nữa.
Thánh nữ Âm Dương Giáo cười duyên, tiếp đó quay sang Diệp Phàm cố ý khiêu khích:
- Bé con là ta cướp đi thì sao? Nếu ngươi không tới, ta tính ném nó ra ngoài nữa, muốn trút giận cho nó, cứ việc tới giết ta đi.
Diệp Phàm cũng biết đối phương cố ý chọc giận hắn, làm cho hắn ngừng lại.
Trong lòng hắn cười lạnh, vì lúc này đã nghe được Hắc Hoàng truyền âm, phi hành quẹo trái rè phải, bỏ chạy theo hướng đặc biệt.
- Không đúng, cẩn thận!
Thánh nữ Âm Dương Giáo rất cẩn thận, nhận thấy dị thường liền nhắc nhở, dừng lại giữa không trung.
Nhưng mà lúc này đã chậm, phía trước truyền tới một tiếng nổ ầm ầm, mây mù ngập trời lập tức nuốt gọn bọn họ.
Không ai có thể trốn ra, toàn bộ bị giam bên trong.
- Ha ha...
Bàng Bác cười lớn đi ra.
Đại hắc cẩu miệng ngoác tận mang tai, đắc ý không thôi, đây là ước định của bọn họ khi tách ra, nếu thoát khỏi đối phương thì nhanh chóng trở về bày trận văn, giúp Diệp Phàm giải nguy.
Ầm!
Trong trận văn truyền ra dao động năng lượng khủng bố, những người kia đang đánh sâu vào muốn thoát ra.
Trong thời gian ngắn không luyện hóa được bọn họ, có lẽ những người Âm Dương Giáo sẽ nhanh chóng đuổi tới, điều này làm Diệp Phàm nhăn mày, hắn rất muốn giết những người này.
- Những người này quá mạnh, không thể vây chết trong thời gian ngắn được.
Hắc Hoàng lắc đầu, cũng không có cách nào.
- Không sao, ta đi lên dạo một vòng, đến lúc đó trở về diệt chúng.
Diệp Phàm tế ra Huyền Ngọc thai, bắt đầu vượt qua hư không, chỉ nửa khắc sau đi tới Hỏa Vực, hắn cầm Bồ Đề Tử trực tiếp tiến vào tầng thứ bảy, không có Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, hắn không có dụng cụ thích hợp chứa ngọn lửa khủng bố này.
Hắn trực tiếp dùng thân thể thừa nhận, nắm Bồ Đề Tử kéo ngọn lửa ngập trời bay về phía mình, hắn mang theo ngọn lửa như vậy thì không có cách nào vượt qua hư không, bằng không Huyền Ngọc thai sẽ bị ép thành tro tàn.
Còn may là khoảng cách cũng không xa, chỉ mấy vạn dặm mà thôi, trên đường ngọn lửa màu sắc rực rỡ sôi trào, nướng hư không sụp xuống, một đường đi về phía nam đã hù dọa một đám tu sĩ đến ngây người.
Rất nhiều người nhìn thấy là Diệp Phàm liền rất giật mình, trên đường đuổi theo, dù cho tốc độ không bằng hắn nhưng vẫn từ từ đuổi theo, muốn xem rốt cuộc là hắn muốn làm gì.
cuối cùng, Diệp Phàm quay về, kéo theo thần diễm ngập trời đi vào trấn, ngay cả Hắc Hoàng cùng Bàng Bác cũng hoảng sợ.
- Tiên các ngươi lên đường!
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, tuồn toàn bộ thần hỏa vào trong mảnh thiên địa bị vây khốn.
Ầm!
Lửa thiêu ngập trời, tiếng kêu la thảm thiết truyền ra, ngọn lửa này căn bản không thể cản được, ngay cả nhân vật cấp Thái thượng trưởng lão cũng khó mà chịu nổi, càng không nói những người kia.
ở xa xa, tất cả mọi người ngây dại, Diệp Phàm một ngọn lửa muốn thiêu sạch tất cả cường giả, đúng là quá "sạch sẽ".
- A....
Bởi vì ngọn lửa thiêu hủy trận văn, ba nhân vật cấp Đại trưởng lão toàn thân là lửa kêu thảm lao ra, thân thể bị thiêu đến biến hình, vô cùng thảm thiết, xem ra không sống nổi nữa. Nguồn truyện: Trà Truyện
Bên kia, Thánh nữ Âm Dương Giáo cũng lao ra, cả người bùng lên ánh sáng đủ màu, cũng không chết, hiển nhiên trên người có bí bảo.
- Ngươi không chết thì tốt, ta tự tay chém ngươi!
Diệp Phàm lập tức lao tới.
Bàng Bác, Hắc Hoàng cũng tiến lên, phòng ngừa nàng bỏ chạy.
- Ngươi thật độc ác...
Thánh nữ Âm Dương Giáo sắc mặt tái nhợt, bảy tâm đại cao thủ đều chết thảm, làm cho trong lòng nàng phát lạnh.
- Là các ngươi liên tiếp uy hiếp ta, bây giờ tới lượt các ngươi!