Trong rất nhiều sách cổ đều có đề cập tới Côn Bằng, loài chim trong truyền thuyết, như phần Hoang kinh ở trong Thần Dị kinh cùng Thủy Kinh chú đều có miêu tả về nó, trong đó nổi danh nhất chính là Tiêu dao du của Trang Chu. (1)
"Biển bắc có con cá tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của con chim Bằng lớn cũng không biết mấy ngàn dặm. Khi con chim Bằng ấy vỗ cánh bay lên cao, hai cánh nó lớn như đám mây che cả bầu trời." (2)
Trang tử lấy giọng văn khí thế bàng bạc, phóng túng như đại dương mênh mông, phác hoạ ra hình tượng một con thần điểu vỗ cánh liền bay xa chín vạn dặm, khiến người đọc không thể không kinh thán.
Rất hiển nhiên miêu tả này có chút không phù hợp lẽ thường, thần điểu cho dù lớn đến mức nào cũng không có khả năng có thể hình như vậy, đây là một loại miêu tả cực kỳ khoa trương của cổ nhân.
Nhưng mà ở trong rất nhiều tài liệu cổ đại khác cũng đều có ghi chép về bằng điểu, hơn nữa rất nhiều sách cổ đều khẳng định không thể nghi ngờ rằng chim Bằng có tồn tại, mặc dù là không phải lớn đến mấy ngàn dặm như trong truyền thuyết, điều này lại khiến người ta không thể giải thích được.
Việc này khiến người ta sản sinh rất nhiều liên tưởng, liệu ở thời cổ đại xa xưa có hay không có một loại thần điểu tên là "Bằng" từng tồn tại?
Mấy người Chu Nghị nhìn chăm chú vào cái bóng vàng như vàng ròng đúc nên đang dần dần biến mất ở sau một vách núi, trên mặt khiếp sợ không gì bằng.
"Thần điểu trong truyền thuyết a!"
Không ít người sau khi hết choáng váng đã phát ra lời kinh thán, đây là một loại chấn động phát ra từ nội tâm, bởi dễ dàng xé rách một con voi lớn, vụt lên một cái liền bay lên cao, dễ dàng giống như nhấc lên một con thỏ con, thể hình to lớn của nó khiến người ta phải cứng lưỡi, còn sức mạnh khủng khiếp của nó khiến người ta trợn mắt há hốc mồm.
Cade tỏ ra nghiêm trang, lắp ba lắp bắp nói rằng:
"Con chim khổng lồ này... là một con ác điểu chân chính, đây là 1 cái... sinh vật mới, là 1 cái.. Phát hiện vĩ đại."
"Té sang một bên!"
Bàng Bác đối với tên người nước ngoài ngốc nghếch này bắt đầu cảm thấy hết chỗ nói, giờ là lúc nào rồi mà vẫn còn lấy ánh mắt khoa học để xét sự vật cơ chứ, ít ra cũng nên nghĩ lại làm sao mà đến được nơi này.
"Thái độ tốt một chút, Bàng Bác."
Lý Tiểu Mạn lộ ra thần sắc khó chịu, lông mi dài run rẩy, con ngươi mỹ lệ liếc mắt nhìn hắn.
"Ta không nói với ngươi..."
Bàng Bác nhẹ giọng nói thầm một câu.
….
"Chúng ta rốt cuộc là đã đi tới một thế giới như thế nào?"
Sau khi bình tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều không thể không tự hỏi vấn đề này.
Phi hành ở bên trong vũ trụ cô quạnh, sau đó đi tới khu tinh vực Bắc Đẩu thất tinh, tiến vào một thần bí thế giới như thế này, lẽ nào bọn họ thực sự đã đi tới nơi hội tụ của chúng thần?
Làm sao mới có thể tiếp tục sinh tồn, đây là vấn đề mà hiện nay tất cả mọi người đều đang lo lắng, con đường phía trước hoàn toàn mờ mịt, tất cả đều cần có sự suy nghĩ chu toàn.
Rất nhiều người đều nắm chặt di vật của Thần trong tay, thế nhưng hết thảy phật khí giờ khắc này đều đã lờ mờ không ánh sáng, thậm chí có mấy cái đã bị nứt, xuất hiện nhiều vết rạn, xem ra đã bị hỏng hoàn toàn rồi.
Chút thần lực cuối cùng bên trong các di vật của Thần đã bị quan tài cổ bằng đồng thau hấp thu, lúc này không có thần huy lưu chuyển nữa, nắm ở trong tay so với nắm đồng vụn đều không khác nhau là mấy.
Thế nhưng tất cả mọi người đều không vứt bỏ đi, họ đặt hi vọng vào di vật của Thần có thể tích tụ thần huy một lần nữa, để tương lai sau này sử dụng, nếu là có thể chữa trị được, nó sẽ là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ.
"Ùng ục "
Không biết là cái bụng của ai kêu lên, không ít người đều cảm thấy rất xấu hổ, con người dù sao cũng phải ăn uống, vệ sinh, rất nhiều người bước chân đi tìm kiếm chỗ bí ẩn để giải quyết.
"Đến chết vẫn sĩ diện..."
Bàng Bác bĩu môi xem thường, nói:
"May mà ta đã dự kiến trước, ở Thiên cung di chỉ trên sao Hoả để lại vết tích vĩ đại của ta, ta nghĩ cho dù mấy trăm năm nữa qua đi, nó cũng sẽ trở thành một trong những thu hoạch lớn nhất của nhân loại khi tìm kiếm tinh không!"
"Phốc "
Diệp Phàm vừa mới uống ngụm nước vào miệng đã phun sạch ra ngoài, bình nước khoáng trong tay cũng chỉ thiếu chút nữa là rơi xuống đất.
"Huynh đệ, khi ta uống nước có thể bớt nói mấy câu như vậy được không, sẽ chết người đó."
Người bên cạnh thực sự là đã chịu không nổi hai người bọn họ, bước chân đi xa ra chỗ khác, tất cả mọi người đều vô cùng xấu hổ, ai nấy tự đi giải quyết vấn đề của mình.
Sau khi Bàng Bác thấy thần thái cuả mọi người bèn cười ha ha, sau đó cố ý hướng một chỗ nào đó ho khục khục mấy tiếng, tỏ vẻ là sắp đi tới, nhất thời để người ở sau cây lớn run run một trận, giải quyết vấn đề của bản thân cũng bắt đầu không thuận lợi.
Bàng Bác cười hai tiếng hắc hắc, sau đó ngồi xổm xuống, nhặt lên hai hòn đá liền ném ra ngoài, phía sau bụi dây leo xa xa nhất thời truyền đến tiếng kêu phẫn nộ của Lý Trường Thanh:
"Là ai, ai thiếu đạo đức như thế hả?"
Đồng thời nương theo tiếng hừ lạnh tức giận của Lưu Vân Chí.
Thấy vậy hắn lại nhặt một hòn đá lên, muốn hướng về phía Lý Tiểu Mạn rời đi mà ném, Diệp Phàm vội vàng vừa cười vừa ngăn cản hắn.
Thấy mọi người lần lượt đi ra, Bàng Bác lập tức làm ra một bộ dạng nghiêm trang, sau đó lôi Diệp Phàm bắt đầu đi lên đỉnh núi, muốn nhìn một chút xem có quả dại gì có thể ăn hay không.
Tuy rằng Diệp Phàm ở bên trên tế đàn ngũ sắc trên sao Hoả thu được một túi thi thể thần cá sấu, thế nhưng không tới thời khắc mấu chốt, hai người thực sự không muốn phải chịu đựng cảm giác buồn nôn khi ăn nó.
"Nơi này có một hồ nước."
Bàng Bác bỗng nhiên có phát hiện.
Phía trước mấy chục mét, vài cọng dây leo già to bằng thùng nước vờn quanh một khối đất trống, ở giữa là một cái hồ nước rộng một mét vuông, nước chảy ồ ồ, giống như là cam lộ thần tuyền.
Ở bên cạnh hồ nước có mấy chục cây nhỏ cao hơn một thước, phiến lá to lớn, xanh biếc ướt át, giống như bàn tay người, tựa như có mấy người tí hon nhiều tay đứng ở đó.
Trên đỉnh mỗi cây nhỏ đều có một trái cây đỏ rực, giống như quả anh đào, to bằng quả trứng gà.
Diệp Phàm cùng Bàng Bác xuyên qua dây leo, bước nhanh qua, từ rất xa đã ngửi thấy được hương thơm nồng nặc, nhất thời thiếu chút nữa làm hai người chảy cả nước dãi.
Dù sao đã một ngày một đêm không ăn gì, bụng đã rỗng tuếch từ lâu, nếu như vẫn không tìm ra thức ăn, hai người đành chuẩn bị ăn thịt cá sấu.
"Thật là thơm, từ trước tới nay chưa từng gặp loại trái cây nào thơm như vậy."
Càng đi tới gần hương quả càng thơm lừng, cho dù là loại rượu ủ ngàn năm cũng không thể sánh nổi.
"Quả thơm nồng đậm như thế, có thể có độc không?"
Hai người đều không chắc chắn, bởi vì quả nào càng diễm lệ mê người, thường thường lại càng độc.
"Mặc kệ nó, trái cây thơm ngát như thế, ngay cả có độc ta cũng muốn nếm thử, dù sao ta cũng không muốn ăn mấy con bò sát ghê tởm đã từng chui qua chui lại ở trong óc người kia."
"Ta cảm thấy ngươi mới là da dày thịt béo, bách độc bất xâm, thích hợp thử độc hơn."
Hai người đều phi thường cởi mở, ngay cả đã đi tới một thế giới hoàn toàn lạ lẫm, cũng không hề sầu mi khổ kiểm, trái lại càng là đem sự lạc quan ra để đối mặt với sự thật.
Diệp Phàm tháo xuống một quả trái cây đỏ rực, nắm nó ở trong tay thoạt nhìn phi thường mê người, long lanh sáng sủa, như là ngọc thạch màu đỏ tạo thành.
Lúc này Bàng Bác cũng hái một trái cây đỏ tươi sáng sủa, nói:
"Không được, loại mùi thơm này quá mê người rồi, ta nhịn không được rồi, nếm trước."
"Để ta nếm trước tốt hơn."
Hai người hầu như đồng thời nhẹ nhàng cắn một cái, trong chớp mắt sau khi vỏ trái cây màu đỏ long lanh vỡ ra, nhất thời chỉ cảm thấy được một cỗ mùi thơm ngào ngạt ngan ngát vươn đến ngũ tạng lục phủ, tràn ngập quanh người.
"Ngon quá!"
Bàng Bác hận không thể đem đầu ngón tay đều nuốt vào, nước quả chảy chầm chậm, đỏ au, hương khí lượn lờ, toả ra khắp nơi. Nguồn: http://Trà Truyện
"Chưa bao giờ được ăn trái cây nào ngon như vậy, chẳng lẽ là do quá đói bụng?"
Sau khi hai người ăn xong quả thứ nhất, sau một lát, chỉ cảm thấy tinh lực dồi dào thêm nhiều, cũng không thấy gì không khoẻ.
"Không có độc."
"Thế thì còn chờ gì nữa, tiếp tục đi!"
Hai người ngồi ở bên cạnh ao nước, bắt đầu ăn như hùm như sói, nước bắn tung toé. Họ đói bụng đến mức độ đã hận không thể nuốt cả lưỡi của mình, chứ nói gì là đối mặt trái cây hương vị ngọt ngào như vậy.
"Ừm, bọn họ chắc là cũng đói cồn cào rồi."
Loại cây nhỏ cao hơn một thước này đều xanh tươi ướt át, rất bất phàm, nhưng mỗi cây đều chỉ có một trái cây, vây quanh tuyền trì tổng cộng mọc ra 13 cái cây như ngọc bích, lúc này cũng đã chỉ còn lại năm quả đỏ rực lấp lánh trái cây rồi.
Bàng Bác dùng sức hít một hơi, cúi người xuống quay về cái ao đang chảy nước ồ ồ nghe một lát, nói:
"Kỳ quái, nước ao này tựa hồ cũng có một chút mùi hương."
Diệp Phàm nâng lên một ít nước suối, ngửi thấy mùi thơm ngát lởn vởn, tuy rằng chỉ hơi nhàn nhạt, nhưng đúng là có tồn tại, bèn nói:
"Những cây nhỏ này có thể sinh ra trái cây kì lạ như vậy, có lẽ hơn nửa là bởi cái ao này."
Bàng Bác uống vài ngụm nước lớn, nói:
"Có vị ngọt nhàn nhạt, đáng tiếc đây chỉ là mùi vị khá đặc biệt mà thôi, sau khi uống xong không có cảm giác gì."
Hắn đem nước bên trong mấy cái bình nước khoáng đổ hết ra, sau đó đem loại nước suối có mùi thơm nhàn nhạt này đựng vào.
Hai người ở đây nghỉ ngơi chốc lát, ăn trái cây, uống một ít nước suối, sau đó hái 5 trái cây còn lại. Lúc đi trở về chạy Bàng Bác thấp giọng nói:
"Ngươi có cảm giác được hay không, sau khi ăn xong trái cây, tựa như hết sạch mệt mỏi, giờ ta chỉ cảm thấy tinh lực dồi dào."
Diệp Phàm cũng đang cảm thấy kỳ quái, nghe vậy lập tức gật đầu, nói:
"Trái cây màu đỏ này xem ra đúng là không bình thường."
Vào lúc này, tất cả mọi người đều giải quyết xong vấn đề của mình, có người đang nhìn ra xa xa, kiểm tra địa hình, có người tụ tập lại thương lượng nên đi đường nào.
Khi Diệp Phàm cùng Bàng Bác đi tới, nhất thời truyền đến mùi thơm ngào ngạt, thoáng cái đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người, không ít người đều không tự chủ mà nuốt một ngụm nước bọt, rất nhiều người đã cảm thấy đói bụng từ lâu.
"Cho ngươi này Y Y, mau ăn đi."
Bàng Bác nhét vào trong tay Liễu Y Y hai trái cây đỏ au, dưới ánh mặt trời lóe ra sáng quang mang lấp lánh.
Lý Trường Thanh đứng ở cách đó không xa, ngửi thấy mùi thơm mê người này, nhất thời nhịn không được nói:
"Bàng Bác các ngươi tìm thấy trái cây ở chỗ nào, nhanh chia cho mọi người đi, ai cũng đói sắp chết rồi."
Nói đoạn hắn liền tiến lên, không hề coi bản thân mình là người ngoài, tựa hồ đã quên chuyện không lâu trước đây, hắn có ác ý suýt chút nữa hại chết Diệp Phàm. Sau đó, đưa tay chộp lấy ba quả trong tay Bàng Bác.
Trích:
Chú Thích của cunhue1403h:
(1):
- Trang Chu: Trang Tử (tiếng Hán: 莊子; ~365–290 trước CN) là một triết gia và tác gia Đạo giáo. Tên thật của ông là Trang Chu (莊周) và tác phẩm của ông sau đều được gọi là Trang Tử. Ông sống vào thời Chiến Quốc, thời kỳ đỉnh cao của các tư tưởng triết học Trung Hoa với Bách Gia Chư Tử.
- Thần Dị Kinh: Sách chuyên ghi chép những chuyện thần kỳ, kinh dị.
- Thủy Kinh Chú: Sách "Thủy Kinh" là một bộ chuyên trước viết về hệ thống sông ngòi thời cổ đại của Trung Quốc. Sách do người thời Tam Quốc biên soạn.
- Tiêu Dao Du: có nghĩa là ngao du, rong chơi tự do tự tại. Những câu chuyện trong Tiêu dao du vận dụng tối đa nghệ thuật tưởng tượng, hư cấu vào ý thức sáng tác, kết hợp với cơ sở sự thật.