Vũ trụ mênh mông, tinh không vô ngần, rất nhiều khoa học gia suy đoán, Địa Cầu có thể là nơi duy nhất có sự sống.
Mấy chục năm trước, nhân loại đã suy đoán rất nhiều, cũng phóng lên không trung rất nhiều Tàu thăm dò vũ trụ, muốn tìm kiếm một mảnh đất có sự sống.
Nhưng mà tinh không vô tận, vũ trụ khó lường, như một bãi tha ma cô quạnh, trống trơn lạnh lẽo, chỉ có băng lãnh cùng hắc ám, không thể dò xét được bất cứ mảnh đất có sự sống nào.
Vũ trụ thực sự quá rộng lớn, căn bản không có kết thúc, lấy trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại hiện nay, phóng lên không trung tàu thăm dò vũ trụ, ngay cả khi có thể thoát khỏi lực hút của tinh hệ, bay mãi mãi mấy trăm vạn năm, mấy ngàn vạn năm, cũng khó đạt đến bến bờ tinh không.
Hôm nay có thể viết lên 1 sự kiện quan trọng trong việc thăm dò vũ trụ, con người đã đặt chân đến bến bờ tinh không, vượt qua mấy chục, mấy trăm tỷ năm khoảng cách ánh sáng, vượt qua cực hạn lữ trình của nhân loại.
Chỉ là tất cả những việc này, nhân loại trên Địa cầu sẽ không thể biết, sẽ không có ai tin tưởng, càng không có ai sẽ hoan hô và chúc mừng.
Chín bộ xác rồng khổng lồ kéo quan tài cổ bằng đồng thau, đi tới bến bờ tinh không, xuyện việt vào một tinh vực trong Bắc Đẩu thất tinh!
Khi Diệp Phàm tỉnh táo lại, hắn rời khỏi chiếc quan tài đồng đã rỉ xanh, mấy trăm chữ cổ đã khắc sâu trong lòng hắn, tối nghĩa khó hiểu, thâm ảo khó lường, nhưng vĩnh viễn cũng không cách nào xóa đi được, cho đến khi tìm hiểu được ý nghĩa thâm ảo đó mới thôi.
Đại đạo thật đơn giản, mỗi chữ như vàng, tất cả đều kết thúc, hư vinh sẽ tan biến, phản phác quy chân.
"Diệp Phàm ngươi không sao chứ?" Bàng Bác thân thiết hỏi.
"Ta không sao."
Trong quá trình mà chiếc quan tài lớn bằng đồng thau rung chuyển, tất cả mọi người đều có cảm giác trời đất quay cuồng, mọi người biết Cửu Long kéo quan tài đã sắp đến điểm cuối.
Lúc này, Thái cổ đồng khắc trên vách quan tài toả ra thần huy, tạo thành những ánh sáng mông lung, trung hòa một lực lượng không thể nào tưởng tượng đánh vào, cự quan rốt cục cũng chậm rãi ổn định lại.
Sau khi kết thúc những rung động cuối cùng, nắp chiếc quan tài đồng lệch khỏi vị trí, rơi xuống một bên, chiếc quan tài nằm ngửa trên mặt đất.
"Ánh sáng!"
"Ta nhìn thấy ánh sáng!"
"Là một thế giới có ánh sáng quen thuộc!"
Rất nhiều người trong chiếc quan tài lớn bằng đồng thau không nhịn được mà kêu lớn, đã không còn nữa Huỳnh Hoặc cổ tinh toàn hôn ám với máu chảy thê lương. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
Không khí trong lành thổi vào mặt, thậm chí còn mang theo hơi đất và hương hoa cỏ thơm ngát, hơi thở tự nhiên từ xung quanh tràn tới, bên ngoài là một thế giới tràn ngập ánh sáng.
Mọi người toàn bộ đều đứng dậy, rất nhanh rời khỏi chiếc quan tài đồng, tận mắt chứng kiến, mảnh đất xinh đẹp tuyệt trần.
Lúc này, bọn họ đang đứng trên một đỉnh núi không cao không thấp, có thể nhìn thấy cảnh sắc ở phía trước.
Xa xa là núi non tú lệ liên miên, cây cối um tùm. Những đỉnh núi xung quanh toàn là nham thạch có hình thù kì quái và những cổ mộc cứng cáp, còn có những cây dây leo to như chiếc thùng nước, lại còn có những thảm cỏ xanh tràn ngập hương hoa dại, bừng bừng sức sống và sinh cơ.
Khác xa với Sao hỏa toàn bóng tối và tĩnh mịch, đây thực sự là một thiên đường an lành.
"Thật tốt quá, chúng ta đã thoát khỏi hắc ám cô quạnh, tới một nơi xinh đẹp mỹ lệ."
"không cần phải chịu đựng sự hoảng sợ nữa rồi!"
Rất nhiều người đều đang vỗ tay, có mấy người thậm chí vui mừng quá mà khóc lên, trải qua sự tử vong và đau khổ, cuối cùng cũng tới được một thế giới tự nhiên sinh động.
"Có ánh sáng mặt trời, đối với chúng ta mà nói, chính là một cuộc sống rất tốt rồi..."
Thậm chí, Lâm Giai khôn khéo mà xinh đẹp mỹ lệ cũng vô cùng kích động.
Bàng Bác đứng trên đỉnh núi trên hướng về phương xa kêu to:
"Cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời, không kể tới cuộc sống trước kia thế nào, ta vẫn muốn hét to lên, ta có một cuộc sống mới!"
"Loảng xoảng "
Đột nhiên, chiếc quan tài đồng phía sau mọi người phát ra một âm thanh rung động, tác động tới thần kinh của mọi người, tất cả đều quay phắt lại, nhìn vào nó.
Phần lớn thân thể của Chín bộ xác rồng khổng lồ đang vắt vẻo dưới vách núi, chiếc quan tài đồng cũng ở cách vách núi không bao xa, lúc này chín bộ xác rồng đang trượt dần xuống vách núi, kéo theo chiếc quan tài đồng đang dần dần trôi xuống.
"Ù ù ù "
Chín cái xác rồng khổng lồ và chiếc quan tài đồng trượt xuống vách nói phát ra tiếng ù ù, rồi rơi thật nhanh xuống vách núi đá!
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh, vách núi đá dựng đứng, nếu như lúc nắp quan tài mở, mà mọi người không lao nhanh ra, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi Chín bộ xác rồng khổng lồ và chiếc quan tài đồng rơi xuống vách núi, rất lâu sau cũng không có phát sinh bất cứ âm thanh nào, điều này làm cho mọi người vô cùng giật mình.
Lúc này, đã không có chiếc quan tài lớn bằng đồng thau cản trở tầm mắt, có thể nhìn rõ cảnh tượng vách núi như thế nào.
"Lẽ nào chúng ta đang đứng trên một miệng núi lửa siêu khổng lồ?"
Rất nhiều người đều lộ ra vẻ kinh sợ.
Bởi vì, cái gọi là vách núi dựng đứng là một hố sâu không thấy đáy.
"Không phải miệng núi lửa, không có một miệng núi lửa nào to như thế."
Nhìn một cách kỹ lưỡng, thì thấy có 9 ngọn núi lớn liên tiếp, bao quanh một thâm cốc cực lớn không gì so sánh được. Dựa theo lẽ thường mà nói, đây phải là 1 cái sơn cốc trống trải, liếc mắt là nhìn thấy đáy mới đúng, bởi vì 9 ngọn núi cũng không cao chót vót.
Nhưng mà, khi nhìn xuống phía dưới thì lại tối om, căn bản không thể nhìn thấy đáy, giống như là con đường đi trực tiếp xuống Địa ngục Hoàng Tuyền, thâm sâu khó lường.
Chín ngọn núi bao quanh một vực sâu không tưởng, sau khi chín bộ xác rồng khổng lồ cùng chiếc quan tài đồng rơi xuống, trước sau không nghe thấy bất cứ tiếng vọng nào, phảng tựa như vĩnh viễn không có cách nào chạm đất.
"Khó có thể tưởng tượng là nó sâu bao nhiêu!"
"Đây là nơi nào, thế sao lại có một cái vực sâu tới như vậy..."
Mọi người kinh nghi bất định, mơ hồ cảm giác được cái thế giới này cũng không an lành như bề ngoài nó thể hiện.
Diệp Phàm sau khi quan sát cảnh vật bốn phía, nói:
"Mọi người có thấy nơi này không có Ngũ sắc tế đàn, giống như chúng ta trực tiếp rơi xuống, mà không phải xuất hiện từ Tinh Không chi môn."
Nghe thấy hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều cả kinh, lúc này mới chú ý tới việc không có Ngũ sắc tế đàn. Cái đỉnh núi này cũng không bị chiếc quan tài đồng phá nát, thậm chí là không có cái khe lớn nào, chỉ có mấy vết nứt nhỏ mà thôi.
Nếu như bị rơi từ trên trời xuống đỉnh núi này, thì trọng lực phải lớn tới mức không thể tưởng tượng, thế nhưng ngọn núi này không bị bất kỳ thương tích nào, chuyện này vô cùng dị thường.
"Không có ngũ sắc tế đàn, thì sao chúng ta lại xuất hiện ở đây, hay là chiếc quan tài đồng thả neo trong vũ trụ, bị mắc cạn nơi này?"
Chuyện này vô cùng buồn cười, nhưng không có ai cười cả, tất cả đều nhìn xung quanh, sau đó trở nên trầm tư.
"Chỗ này có nửa tấm bia đá..."
Đúng lúc này, Trương Tử Lăng đột nhiên kêu lên.
Có một đống đá vụn trên đỉnh núi, còn sót lại mấy cây cổ mộc cứng cáp, có những dây leo to như thùng nước, tồn tại đã không biết bao nhiêu thời gian, tại đó có nửa tấm bia đá vỡ nát, có dấu vết con người đẽo gọt.
Mọi người rất nhanh đi tới, kéo mấy cái dây leo khô và mấy cành lá vương lại trên tấm bia, nhất thời cảm giác được sự cổ xưa, mặt trên có khắc 3 cái chữ cổ, bút lực hùng hậu trầm ổn, cứng cáp như rồng, tràn đầy khí tức thời gian, cũng không biết tồn tại đã bao nhiêu năm.
"Nó viết cái gì?"
Rất nhiều người không nhận biết được mấy chữ này.
Diệp Phàm đã biết rõ từ lâu, nhưng không dám khẳng định, nói:
"dường như là 3 chữ " Thái cổ cấm…."
"Thái cổ cấm, có ý nghĩa gì, dường như đã bị đứt đoạn."
Mọi người không cách nào đoán ra ý nghĩa.
"Đây là một tấm bia đá vỡ nát, phía dưới chắc chắn còn chữ, nhưng đã bị vỡ vụn không còn nguyên vẹn như ban đầu."
Bàng Bác kéo mấy sợi dây leo, nhổ cỏ dại, phát hiện phía dưới rất nhiều đá vụn, giống như bị sét đánh vỡ nát.
"3 chữ cổ này có phải tên cái vực sâu hay là các ngọn núi khác không?."
Chu Nghị lộ ra thần sắc suy tư, nói:
"Từ có liên hệ với từ "Cấm" không nhiều, chữ có khả năng tiếp theo nhất chính là chữ " Địa"."
"Như vậy thì chẳng phải là 'Thái cổ cấm địa' hay sao?"
Một bạn học liền nói ngay 4 chữ, sau khi đọc thì biến sắc, mọi người cũng trở nên trầm tư.
Bốn chữ này khó có thể làm cho mọi người có những liên tưởng tốt đẹp, rất nhiều người bắt đầu trở nên lo lắng.
"Mảnh đất ở gần cái vực sâu này dường như không phải là một Thánh Địa..." Có người nói.
Đâu chỉ không phải là một Thánh Địa, nếu như những chữ đó đúng là chữ trên bia, thì sợ rằng đây cũng không phải nơi tốt lành gì.
"Mọi người có nhận thấy, ở xung quanh đây hầu như không có chim chóc gì cả, quá yên tĩnh!"
Vương Tử Văn thận trọng so sánh, cảm giác được có gì không đúng.
"Chính xác là như vậy!" Mọi người cùng gật đầu.
Nơi này có hoa, có cỏ, có dây leo, có cổ thụ, bên ngoài thoạt nhìn sinh cơ bừng bừng, nhưng tỉ mỉ quan sát lại phát hiện những điều rất dị thường, Xung quanh không có bất cứ một động vật nào.
Ngọn núi to lớn như vậy, không nghe thấy tiếng chim thú kêu, không nhìn thấy dấu vết của sâu kiến, gần như hoàn toàn tĩnh mịch!
Trên cổ mộc không có kết quả, trên cỏ không có dấu vết của sâu bọ, trên bầu trời không có chim nay, yên tĩnh không một tiếng động.
Bàng Bác vô cùng lạc quan, nói:
"không cần biết nó như thế nào, nơi này cây cối tốt tươi, hoàn cảnh như vậy cũng đủ để cho chúng ta sống sót. Ngoài ra nơi này còn có một tấm bia có chữ, trên tinh cầu này nhất định có nhân loại, ta không tin một thế giới mỹ lệ như thế này lại là 1 tử địa cô quạnh."
"Ai nói không có động vật, ai nói trên bầu trời không có chim bay, các ngươi xem..."
Diệp Phàm có phát hiện, chỉ tay về hướng chân trời.
Phía chân trời, dường như có một con chim ưng đang bay, vô cùng đặc biệt, bởi vì cả người nó có ánh vàng rực rỡ, ngay cả khi còn ở rất xa, cũng có thể nhìn thấy vẻ đẹp của nó, giống như được đúc từ vàng mà thành, toàn thân kim quang lấp lánh.
Lúc này, Kim Sắc Hùng Ưng bay càng lúc càng tới gần, nhìn đã rõ ràng hơn, đột nhiên lao xuống một khu rừng. Một lát sau lại phóng lên cao, trong móng vuốt đã có một con mồi, hướng về vách núi xa xa bay đến.
"Ta... Ta không có nhìn lầm chứ?!"
Sau khi thấy cảnh tượng này, Bàng Bác trước nay vô cùng thoải mái, nay lại lắp bắp.
Những người khác cũng gần như hoá đá, ngơ ngác sững sờ như tượng đất, quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình.
"Ta sao lại có cảm giác... móng vuốt của con Kim Sắc Hùng Ưng này... dường như đang cắp một con voi lớn?"
Lý Trường Thanh cũng lắp bắp, cảm giác miệng khô lưỡi dát.
"Không phải dường như, mà là chính xác!"
Vương Tử Văn tiếp đồng ý với lời nói của hắn, nói:
"Không thể tưởng tượng được, nó bắt một con voi lớn! Con Kim Sắc Hùng Ưng này không biết lớn đến mức nào..."
Nói đến đây hắn không khỏi có chút líu lưỡi.
Vừa rồi mọi nhìn đã nhận định sai lầm, bởi khoảng cách quá xa, lên đã phán đoán sai thể tích của nó, đây là một con ác điều kỳ dị siêu cấp khổng lồ.
Diệp Phàm chăm chú nhìn vào khoảng không xa xa, nói:
"Sao lại có một con Hùng Ưng lớn đến như vậy, cả người nó vàng óng ánh, lấp lánh kim sắc quang huy, thân hình cực lớn, vô cùng giống Kim Sí Đại Bàng trong truyền thuyết!"
Nghe được mấy câu này, mọi người ở đây lại là hoá đá một lúc.
Trích:
Tái bút của Tác giả:
Quên, nói một chút."Đạo trời là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu" xuất phát từ Đạo Đức Kinh, không phải như một số sách tưởng tượng, cũng không phải của Cửu âm chân kinh, cũng không phải xuất hiện từ tiểu thuyết võ hiệp. Đương nhiên, trong mấy trăm từ mà Diệp Phàm nghe thấy cũng chỉ có một câu ở trong Đạo Đức Kinh, cho nên thần âm mà nhân vật nghe thấy, cũng không phải là kinh văn của Đạo Đức Kinh.