Tất cả mọi người đều thất kinh, bởi bọn họ tin tưởng Diệp Phàm không phải người làm việc mà không có mục đích, nhất định là đã phát hiện ra cái gì.
Ngay cả là Lý Trường Thanh, còn có vị bạn học nữ chuyên môn nhằm vào Diệp Phàm ở bên người Lưu Vân Chí cũng đều biến sắc, sau đó khẩn trương nhìn quanh bốn phía.
Trong toàn bộ quá trình, từ lúc đầu Diệp Phàm đều biểu hiện trấn tĩnh như hồ nước không một gợn sóng, xem kĩ hết thảy biểu hiện của mọi người, từ đó nhìn ra người nào là thật lòng, người nào là giả bộ.
Cho đến lúc này, hắn mới bắt đầu chứng minh chính mình là trong sạch, nói thẳng ra một điểm đáng ngờ mang tính then chốt.
"Các ngươi có thể tự mình kiểm tra yết hầu của hắn, hầu kết nát bấy, mà con người cho dù khí lực lớn đến đâu, cũng không có khả năng làm được như thế."
Có người liền ngồi xổm xuống, tự tay chạm vào thi thể, chứng minh được lời nói của Diệp Phàm là đúng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Trong khi đó đa số mọi người thì lùi về phía sau mấy bước, tử thi bí ẩn này làm người ta run sợ. Không phải do người hại chết thì là do thứ gì? Tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Diệp Phàm ngươi biết nó là thứ gì không, nó có thể.. cũng tìm tới chúng ta hay không."
Có người vừa run rẩy vừa mở miệng hỏi.
Dấu máu tụ đỏ tím ở trên cổ xác chết cực kỳ giống dấu tay do ác quỷ để lại, nghĩ tới đây, ánh mắt của không ít người đều không tự chủ mà nhìn về phía cái quan tài nhỏ kia.
"Chúng ta vẫn chưa thoát khỏi cá sấu thần..."
Khi nghe thấy Diệp Phàm nói ra một câu này, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh sợ, vừa nắm chặt di vật của Thần trong tay vừa khẩn trương nhìn xung quanh.
Có một vị bạn học nữ vừa khóc nức nở vừa nói:
"Là con Cá Sấu Chúa bị trấn áp ở dưới Đại Lôi Âm tự cùng vào trong này sao?"
Đó là một con cái thế đại yêu do Phật đà tự tay trấn áp, tuy rằng mọi người chỉ vẻn vẹn thấy được phong thái của nó trong chốc lát, nhưng thế cũng đủ để cả đời đều khó có thể quên, uy thế ấy kinh khủng không gì sánh được, đủ sức chấn động cả bầu trời.
"Không có khả năng, nó không đi theo chúng ta, không phải là nó!"
Sắc mặt Lý Trường Thanh trở nên trắng bệch, di vật của Thần đã không còn trong tay hắn. Hắn vô cùng vội vã bám theo bên người Lưu Vân Chí, hai tay ra sức nắm chặt Kim Cương bảo xử.
"Ta cũng không nói là Cá Sấu Chúa theo chúng ta, ý của ta là, có cá sấu nhỏ lẫn vào bên trong quan tài lớn."
Nói đến đây, hắn liền ngồi xổm xuống, lấy ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động chiếu vào trên mặt tử thi, nói:
"Thần sắc của hắn ngập tràn kinh khủng, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt, giống y hệt biểu tình của 13 người bạn học đã chết lúc trước."
"Trong một bản tạp ký cổ ta đã từng xem được ghi chép liên quan tới cá sấu thần, ngoại trừ miêu tả hình thể của nó, còn có ghi rằng 'Cá sấu thần ăn thịt người, nuốt cả linh hồn lẫn tâm thần, làm người sợ hãi mà hồn phi phách tán."
Bất kể Cổ Đăng trong tay Diệp Phàm đã tắt, nhưng hắn vẫn cầm chặt lấy nó, tựa hồ là đang phòng bị cái gì đó, lại nói tiếp:
"Cái chết mà hồn phi phách tán trong sợ hãi như thế này, giống như 13 người bạn kia, cũng y hệt như trong sách cổ ghi lại, chuyện này không phải là trùng hợp. Nhất định là đang có cá sấu thần giở trò."
Diệp Phàm không hề kiêng kỵ đây là một bộ xác chết, nhanh chóng mở miệng của hắn ra, quả nhiên phát hiện một cái lỗ máu ở trong miệng, nối thẳng về phía trước cho tới xương sọ.
Mọi người nhất thời cảm giác cả người lạnh lẽo, bởi lỗ máu nhỏ bé kia, giống y hệt với vết thương ở trên người những người bạn học đã chết đi lúc trước.
Cũng chỉ có loại sinh vật đáng sợ như cá sấu thần mới có thể dễ dàng xuyên thủng thân thể người để cắn nát hầu kết từ bên trong, chuyện này đối với nó tự nhiên là không thành vấn đề.
Bên trong quan tài đồng lớn dĩ nhiên cũng có cá sấu thần tiến vào, vậy rốt cuộc là có mấy con? Di vật của Thần sau khi mất đi thần huy còn có thể chống đỡ được hay không? Mấy câu hỏi này làm cho mọi người thấp thỏm bất an trong lòng.
"Nói như vậy, cá sấu thần còn đang ở trong cơ thể hắn?"
"Rất khó nói." Diệp Phàm lắc đầu.
"Nó vẫn còn ở bên trong cơ thể hắn, trong ngực hắn có cái gì đó nhúc nhích kìa!"
Trương Tử Lăng đột nhiên kêu lên, chỉ vào trước ngực tử thi.
"Phốc "
Một đóa huyết hoa bốc lên, một con sinh vật dữ tợn quen thuộc lộ ra cái đầu nhọn ở trên ngực xác chết, đó chính là một con cá sấu thần dài mười cm, nó hóa thành một đạo ô quang vọt thẳng đến trán Diệp Phàm.
"Bang "
Diệp Phàm phản ứng cấp tốc, lấy đồng đăng chặn ở trước người, mấy cái đốm lửa nhỏ bắn ra bốn phía, con cá sấu thần bị một đốm lửa bắn trúng, hầu như bị xuyên thủng, tung bay ra ngoài, kêu lên một tiếng thảm thiết.
"Coong "
Bàng Bác cũng nhanh tay nhanh mắt, vung lên tấm biển đồng của Đại Lôi Âm tự, hung hăng đập mạnh lên trên mặt đất. Thần quang bắn ra, biển đồng đã đem con cá sấu thần này đập thành thịt nát.
"Lưu Vân Chí ngươi bây giờ còn cái gì có thể nói không?"
Bàng Bác một bên nắm biển đồng, một bên chất vấn Lưu Vân Chí.
"Là ta đã quá vội vàng, nhưng ai mà có thể nghĩ rằng sẽ có một con cá sấu thần tiến vào bên trong quan tài."
Lưu Vân Chí không nói nhiều nữa, cũng không xin lỗi. Sự việc đã phát triển đến bây giờ, gần như hai bên đã trở thành đối chọi gay gắt, dù cho hắn hạ thấp thái độ cũng là vô ích.
"Bang"
Đúng vào lúc này, Bàng Bác đột nhiên ra tay, bàn tay to lớn của hắn mạnh mẽ nện vào giữa mặt Lưu Vân Chí.
Trong quá trình này, Kim Cương bảo xử và biển đồng của Đại Lôi Âm tự đều đồng thời có điểm điểm quang hoa lờ mờ lưu chuyển ra, va chạm vào nhau, bao phủ lấy hai người.
Thế nhưng, tất cả những thứ này cũng không thể ngăn cản bàn tay của Bàng Bác, mặt của Lưu Vân Chí ăn trọn một cái tát, ngay lập tức khóe miệng hắn liền chảy ra từng tia máu.
"Xin lỗi, ta cũng quá vội vàng rồi." Bàng Bác nói một cách chế nhạo với Lưu Vân Chí.
"Ngươi..."
Mọi người vội vàng ngăn cản ở giữa hai người, phòng ngừa bọn họ lại xảy ra xung đột.
Lưu Vân Chí cầm Kim Cương bảo xử trong tay, sắc mặt vô cùng âm trầm, hắn rất muốn xông lên, nhưng nhớ tới vừa nãy biển đồng cũng có điểm điểm thần huy lưu chuyển ra, hắn cuối cùng vẫn cố nhịn xuống.
"Hư "
Diệp Phàm đột nhiên làm một cái dấu tay ra hiệu im lặng, sau đó hướng về cái quan tài nhỏ ở trung tâm nghe ngóng. Sau một lúc lâu sau Diệp Phàm hướng mọi người hỏi:
"Các ngươi nghe được gì không?"
Tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi, bởi vì bọn họ không nghe thấy bất cứ cái gì. Diệp Phàm lộ ra thần sắc nghi hoặc, sau đó hắn chậm rãi đi về phái cái quan tài đồng nhỏ dài bốn mét kia.
Giờ khắc này, hạt bồ đề trong lòng hắn bỗng nhiên nóng lên, làm cho trong lòng hắn trở nên ấm áp, đúng vào lúc này thanh âm mà hắn nghe được trở nên càng thêm rõ ràng hơn.
Hắn không tự chủ mà đưa tay xoa vào cái quan tài nhỏ này. Bên trên đó che kín rỉ đồng màu xanh, cũng điêu khắc không ít viễn cổ tiên dân cùng với các Thần, phát ra một cỗ khí tức cổ phác mà lại tang thương.
Vào đúng lúc này, hắn cảm giác hạt bồ đề trong lòng như là mạnh mẽ mở ra cho hắn một cánh cửa, làm cho hắn nghe được một loại thanh âm cực kỳ đặc biệt.
Lúc đầu thanh âm này vẫn rất nhỏ bé, sau đó dĩ nhiên càng ngày càng trở nên to lớn, hạt bồ đề trong lòng Diệp Phàm cũng càng ngày càng nóng bỏng.
Cây bồ đề, cũng có tên là trí tuệ thụ, giác ngộ thụ, tư duy thụ, theo truyền thuyết thì Phật đà chính là thành Đạo ở dưới một gốc cây bồ đề.
Hạt bồ đề của Diệp Phàm có hình Phật đà do thiên nhiên sinh thành, hoàn toàn là do hoa văn tự nhiên tụ hợp lại, hiển nhiên không phải bình thường.
Thanh âm mà cái quan tài cổ bằng đồng vừa cổ phác mà vừa thần bí trước mắt truyền ra càng ngày càng lớn lao, như là thiên âm của đại đạo, hoặc như là đạo lý vô cùng huyền diệu.
Thiên âm đại đạo thần bí, câu đầu tiên chính là bắt nguồn từ danh ngôn bên trong điển tịch của Đạo Gia, thế nhưng huyền ảo cổ kinh ở phần sau nhưng chưa bao giờ nghe thấy, càng khó có thể hiểu được.
Thanh âm vừa hạo đại vừa thâm ảo, tựa như từ thời hồng hoang viễn cổ xé rách bầu trời truyền tới, cuối cùng như hoàng chung đại lữ rung động ở bên tai Diệp Phàm, truyền vào trong lòng hắn.