Già Thiên

Chương 24: Hai lựa chọn đối lập

"Hiện tại không phải là... vấn đề tin hay không tin, mà thật sự là ngươi bị....hiềm nghi... rất lớn"

Cade ở bên người Lý Tiểu Mạn, lắp ba lắp bắp, mãi mới nói ra được một câu như vậy.

Bàng Bác nhất thời trừng mắt lên, nói:

"Ý của ngươi là gì hả tên quỷ lông vàng kia? Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng Diệp Phàm giết người."

"No, đây không phải ý nghĩ chủ quan của ta... mà là, ta đang nói... sự thực khách quan. Ta cũng không nói rằng hắn là... hung thủ, ta chỉ là đang kể sự thực, khả năng hắn là hung thủ... rất lớn."

Cade bày ra hình dáng rất nghiêm trang cùng cứng nhắc, chăm chú phân tích:

"Lưu Vân Chí nói... có lý, Diệp Phàm cùng người chết có xung đột, có động cơ.. mưu sát. Hơn nữa, cách nạn nhân... rất gần, có điều kiện... ra tay."

Tuy rằng hắn nói không có chút trật tự nào, nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng hiểu được ý tứ của hắn, giống như rất nhiều người phương Tây cố chấp khác, chỉ đem sự thực ra để làm lí lẽ.

"Tên "quỷ ngoại quốc", ngươi thật là không biết đối nhân xử thế, sự tình rất rõ ràng, không cần phải lí luận như một định lí số học, thật cố chấp!"

"Quỷ ngoại quốc... là cái gì?"

Cade cảm thấy lẫn lộn, nói:

"Ta nghe thấy ngươi nói... mấy lần rồi, là... Ý gì?"

"Ngươi chính là quỷ ngoại quốc, cố chấp, không thèm nói với ngươi nữa."

Bàng Bác tức giận, không thèm để ý đến hắn nữa, sau đó quay đầu nhìn về phía Lý Tiểu Mạn, nói:

"Ngươi vì sao không nói gì, ngươi hẳn là hiểu rất rõ Diệp Phàm chứ?"

Lý Tiểu Mạn duyên dáng yêu kiều, dưới ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, nàng như một đóa hoa sen tươi mát mỹ lệ, trong bóng đêm toả ra mùi thơm thoang thoảng, sắc mặt nàng rất bình tĩnh tự nhiên, nhẹ nhàng mở miệng nói:

"Trong lòng ta không tin Diệp Phàm là hung thủ, thế nhưng vào lúc này hắn đúng là đáng hiềm nghi..."

"Lý Tiểu Mạn!"

Bàng Bác vô cùng tức giận, nặng nề gằn từng chữ tên của nàng, cắt ngang lời nói của nàng, nói:

"Ngươi thật đúng là tuyệt tình, ta không thể ngờ rằng ngươi sẽ nói như vậy, ai không tin cũng được, chỉ có ngươi không được! Người khác không hiểu Diệp Phàm, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu? mặc dù các ngươi đã chia tay rồi, nhưng ngươi cũng không nên tuyệt tình như thế chứ, chẳng lẽ ngươi muốn xát muối vào trong tim Diệp Phàm sao?"

"Ta cũng không có ý gì khác, ta chỉ đang nói lên sự thực mà thôi."

Lý Tiểu Mạn rất bình tĩnh, dung nhan nàng vô cùng đẹp đẽ, trắng nõn như ngọc. Nàng hơi nhíu nhíu mày, nói:

"Ta căn bản không nhằm vào ai cả, ta chỉ muốn nói, hung thủ dám giết người, như vậy thì không gì không dám làm, trước mắt chúng ta đều đang ở trong tình thế rất nguy hiểm. Ta muốn khách quan một chút, chứ không phải để ý chí chủ quan nắm quyền, trên thực tế Diệp Phàm có hiềm nghi rất lớn, mà những người khác ở đây cũng đều đáng bị hiềm nghi."

Bàng Bác cười lạnh nói:

"Nói cho cùng Diệp Phàm hiềm nghi lớn nhất, ngươi không tin hắn, hà tất phải nói nhiều như vậy!"

Hắn quay ngoắt đầu đi, nói:

"Đúng là ta đã nhìn lầm ngươi rồi, ngày xưa ngươi một khi đã quyết định sự tình gì thì rất khó thay đổi, bằng hữu không ai có thể khuyên bảo ngươi, hiện tại ta mới hiểu ra, tính cách của ngươi không phải là quả đoán kiên quyết, mà là tuyệt tình."

Đúng lúc này một thanh âm vừa gấp gáp vừa có chút sợ sệt vang lên:

"Ta... Ta tin tưởng Diệp Phàm, ta tin tưởng hắn... không phải là hung thủ."

Người đó chính là người bạn học nữ có cuộc sống khó khăn trước kia. Thân thể nàng rất gầy yếu, vô cùng nhu nhược, nàng vừa cúi đầu đi ra, có vẻ hơi khẩn trương, bất an.

Nàng vốn là một thiếu nữ đơn giản, luôn vui tươi, nhưng bởi vì cuộc sống mấy năm gần đây không như ý làm cho nàng đều trở nên rất không tự tin, không còn như ánh mặt trời xán lạn, ngược lại nói chuyện ở trước mặt mọi người đều không thông thuận, mà có vẻ lo lắng bất an.

Đây cũng là lí do chủ yếu vì sao lúc họp lớp Diệp Phàm cảm giác cực kỳ đồng tình với nàng.

Bàng Bác, cũng giống như Diệp Phàm, rất đồng cảm đối với vị bạn học nữ yếu đuối này, xưa kia khi còn ở trường nàng không phải như thế này, mà là thường cùng Diệp Phàm và hắn trêu đùa, nói cười vui vẻ, quan hệ của 3 người rất tốt, người ta rất dễ cảm giác được vui sướng khi ở cùng nàng.

"Cảm ơn nàng, Liễu Y Y!"

Diệp Phàm cười cười, gật đầu với nàng.

"Không cần cảm ơn, ta tin là ngươi không giết người..."

thanh âm của Liễu Y Y rất nhu nhược, điều này làm người ta cảm thấy rất thương hại. Nói xong nàng bèn đứng khép nép ở một bên.

"Không phải hắn thì còn có thể là ai?"

Lý Trường Thanh không thôi tức giận, nói:

"Ngoại trừ Diệp Phàm, còn ai có động cơ giết người? Chính là hắn muốn trả thù."

Vị bạn nữ đứng ở bên cạnh Lưu Vân Chí cũng tiếp tục mở miệng nói:

"Diệp Phàm, tại sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy, dù sao cũng là bạn học đã quen biết nhau bốn năm!"

"Ta nói lại lần nữa, ta không giết người."

Diệp Phàm đối mặt với lời buộc tội, lẳng lặng bình tĩnh, vô cùng trấn định, nói rằng:

"Ngươi có thể hoài nghi ta, nhưng trước khi sự tình điều tra rõ ràng, xin đừng có trực tiếp đổ nước bẩn lên đầu ta."

"Sự thực rành rành ngay trước mắt, ngươi hầu như luôn ở gần người chết, khoảng cách cũng là gần nhất, người khác không thể nào vòng qua ngươi giết chết hắn mà không bị người khác phát hiện, vả lại cũng chỉ có ngươi là có động cơ gây án!"

Bàng Bác tính tình rất nóng, nhất là không nhịn được giận, bèn cả giận nói:

"Ngươi có thể nói chút lí lẽ được không, trước khi kết luận được sự việc, không nên đổ phân lên đầu người khác. Ta thực sự là không rõ, khi tốt nghiệp nếu nói dễ nghe một chút là ngươi và Lưu Vân Chí chia tay, mà nếu nói khó nghe thì chính là Lưu Vân Chí quẳng ngươi đi, làm ngươi hận đến phát điên. Tại sao bây giờ không dán chặt lấy hắn thì không chịu được, lại còn khua chiêng gõ mõ trợ uy cho hắn?"

Bạn nữ kia tức đến trắng bệch cả mặt, thân thể run rẩy, lấy tay chỉ vào Bàng Bác, nói

"Ngươi... Ngươi là đang dùng thủ đoạn công kích cá nhân ác độc!"

"Công kích? Đúng, công kê!"

Bàng Bác là một kẻ không bao giờ chịu thiệt, đôi lúc miệng lưỡi vô cùng độc ác, lại nói tiếp:

"Phương pháp của ta chính là lấy độc trị độc, gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ, còn nếu gặp cóc, tuỳ tiện nhổ mấy bãi nước bọt cho nó chết chìm!"

.

"Ngươi..."

Tên kia bạn học nữ run rẩy của người, tức giận đến mức nói không ra lời.

Sắc mặt Lưu Vân Chí trở nên âm trầm, nói:

"Được rồi Bàng Bác, ngươi có còn là đàn ông không, nói mấy lời như thế cảm thấy sướng lắm sao?"

Kim Cương bảo xử trong tay hắn có mấy đạo hào quang nhỏ bé đang lượn lờ, rất bắt mắt trong bóng tối, nhắc nhở cho mọi người rằng nó nắm giữ lực uy hiếp tuyệt đối, nếu như xảy ra xung đột, sợ rằng không ai có thể đối kháng được.

Bàng Bác cũng giận tái mặt, nói:

"Bởi vì hung thủ không phải Diệp Phàm, mà các ngươi đang làm loạn, ta chỉ lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi."

Ánh mắt Diệp Phàm đảo qua Lý Tiểu Mạn, sau đó nhìn về phía những người khác, lúc này liền có 3 người tiến lên phía trước, nói:

"Chúng ta tin tưởng Diệp Phàm không giết người."

Thêm cả Liễu Y Y, Trương Tử Lăng, Bàng Bác, thoáng cái đã có sáu người đứng ở bên Diệp Phàm, nếu tính cả hắn nữa là 7 người, trong khi đó chỉ có tổng cộng 16 người may mắn thoát nạn, cho nên số người tin tưởng Diệp Phàm gần chiếm đến một nửa nhân số.

Lâm Giai phi thường xinh đẹp, vóc người duyên dáng, lại thêm đôi mắt phượng xếch trời sinh khiến cho nàng có thêm sự quyến rũ tự nhiên, ngay cả ở trong loại bầu không khí này, mặc dù nàng chỉ bình tĩnh mà mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn toát lên vẻ xinh đẹp cùng mị hoặc.

.

"Ta cũng nghĩ không có khả năng là Diệp Phàm, chúng ta đều hiểu tính cách của hắn, hắn không phải là người tàn nhẫn như thế, hắn chưa bao giờ tính toán những chuyện nhỏ nhặt với người khác..."

Lý Trường Thanh không thích, bèn cắt đứt lời nói của nàng, nói rằng:

"Ngoại trừ hắn ra thì còn có thể là ai, mấy người chúng ta ở đây ai có thể giết người, ai sẽ có loại ý nghĩ này?"

Ngay lập tức Bàng Bác liền phát hỏa, trừng mắt nói:

"Lý Trường Thanh ngươi có thể thiếu đạo đức hơn tí nữa không, có thể tìm thêm một ít lí do, đổ thêm một ít nước bẩn? Ta bây giờ rất muốn đem khối biển đồng này đặt ở trên mặt ngươi, loại lời nói võ đoán như thế mà ngươi cũng nói ra được sao?"

"Ta mặc kệ ngươi!"

Lý Trường Thanh tức giận quay đi, cho đến bây giờ mặt mũi hắn vẫn còn bầm dập, lúc ở bên trên tế đàn ngũ sắc hắn bị Bàng Bác đánh cho không nhẹ.

"Ta cũng tin tưởng Diệp Phàm, hắn không phải là loại người như vậy, sẽ không làm ra sự việc độc ác như thế."

Lúc này, Vương Tử Văn cũng đi tới, hắn lựa chọn tin tưởng Diệp Phàm. Nguồn truyện: Trà Truyện

Từ đầu đến cuối Chu Nghị đều giống như là một người đứng xem, nhưng lúc này cũng chuẩn bị làm ra lựa chọn, hắn nhìn một chút Kim Cương bảo xử thần huy lấp loé ở trong tay Lưu Vân Chí, lại nhìn Diệp Phàm, người từ nãy đến giờ vẫn thong dong tự nhiên, nói:

"Chúng ta không thể dễ dàng có kết luận ai là hung thủ, ta tin Diệp Phàm sẽ không hại chết bạn học."

Giờ khắc này, tuyệt đại đa số người đã đứng ở phía Diệp Phàm. Hắn biết có mấy người là thật lòng, còn mấy người nhưng là thông qua quan sát lời nói, cử chỉ của hắn, cho rằng hắn đối mặt Kim Cương bảo xử của Lưu Vân Chí mà vẫn trấn tĩnh như thế, nhất định là có "con bài chưa lật", gần như là lựa chọn mang tính đầu cơ.

"Nếu không phải Diệp Phàm thì là ai, lẽ nào hung thủ là một người khác trong chúng ta sao?"

Lưu Vân Chí lạnh mặt lại, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, sau đó lại nhìn về phía Bàng Bác.

"Thu hồi cái tư thế của ngươi đi, đừng tưởng rằng ngươi nắm một cây chày gỗ phát quang thì người khác sẽ sợ ngươi."

Bàng Bác chẳng hề để ý, rất là hùng hổ, nói:

"Ta cầm cái biển đồng không phát quang này vẫn có thể đập bẹp ngươi như thường!"

Sắc mặt Lưu Vân Chí nhất thời trở nên âm trầm, dùng sức nắm chặt Kim Cương bảo xử, tiến lên ba bước!

Bàng Bác đang muốn xông lên liền bị Diệp Phàm kéo lại, sau đó hắn đối mặt với mọi người, vô cùng chăm chú và nghiêm túc, nói:

"Ta có thể nói cho mọi người, hung thủ không phải bất kỳ một ai trong chúng ta."