Tiếng khóc của Chu Nịnh vang lên khắp nơi, khuôn mặt vốn được trang điểm đẹp đẽ cũng trở nên lem nhem.
Trong phòng, có một nữ sinh khá thân thiết với Chu Nịnh đưa khăn giấy cho cô ta lại bị cô ta hung dữ hất ra.
Cô nàng kia trợn tròn mắt hỏi: "Cậu làm gì vậy Chu Nịnh?"
Chu Nịnh khóc: "Đừng làm phiền tôi!" Nói xong cô ta quay người muốn đi, Đường Tiếu đứng phía sau cô ta thêm mắm thêm muối: "Vội vã đi như vậy làm gì, trở lại chơi thêm vài ván trả nợ đi chứ."
Chu Nịnh trực tiếp đóng sập cửa.
Đường Tiếu nở nụ cười giễu cợt, khẽ lẩm bẩm: "Bắt nạt Tô Đàm nhà tôi ư? Đánh đến nỗi mẹ cô cũng không nhận ra luôn."
Tô Đàm: "Tiếu Tiếu, chúng ta về thôi."
"Đi nào, chán chết đi được." Đường Tiếu chào hỏi các bạn cùng lớp rồi đi ra cửa với Tô Đàm.
Đường Tiếu ra ngoài liền lén lút hỏi Tô Đàm: "Đàm Đàm, rốt cuộc hôm nay cậu thắng được bao nhiêu?"
Tô Đàm: "Không nhiều... đủ tiền sinh hoạt một tháng."
Đường Tiếu bật cười lớn, cũng không biết vì sao Chu Nịnh luôn ngứa mắt Tô Đàm. Cũng may bởi vì Tô Đàm khá bận rộn, không tham gia hoạt động lớp nhiều nên cũng không gặp mặt cô ta. Không ngờ hôm nay cô ta đột nhiên cố ý làm khó dễ.
Đường Tiếu: "Sắc mặt cô ta chắc là khó coi lắm nhỉ?"
Tô Đàm cũng cười theo: "Đúng là rất khó coi."
Hai người đi tới quán trà sữa, mỗi người gọi một cốc trà sữa rồi vừa uống vừa đi về kí túc xá.
Đường Tiếu nhai trân châu, hỏi: "Đàm Đàm, cậu học chơi mạt chược từ bao giờ thế, sao ba năm đại học cũng không thấy cậu chơi bao giờ?"
Tô Đàm chậm rãi đáp: "Trước đây tớ làm thêm ở một quán đồ ăn nhanh, ông chủ buôn bán không tốt nên cứ có thời gian rảnh thì thích chơi mạt chược, có đôi khi không tìm đủ người, tớ phải vào chơi thay nên học được chút bản lĩnh."
Đường Tiếu: "Ồ, ra vậy ..."
Hai cô gái vừa đi vừa cười đến dưới kí túc xá, những bông hoa tuyết lại bắt đầu tung bay trên bầu trời.
Tô Đàm ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, giơ tay ném cốc trà sữa vào thùng rác.
Sau cuộc ăn uống vui chơi cuối kỳ, các cô gái trong phòng bắt đầu lần lượt rời đi.
Đường Tiếu là người rời khỏi cuối cùng, do cô ấy biết Tô Đàm muốn ăn Tết một mình ở trường học nên nhiều lần khuyên cô về ăn Tết cùng mình.
Đường Tiếu thấy không khuyên được, chỉ có thể than thở: "Một mình cậu trong trường học phải chú ý an toàn đấy."
Tô Đàm gật đầu: "Cậu cũng cẩn thận trên đường đi nhé."
Đường Tiếu: "Được rồi, tớ đi đây, bye bye."
Tô Đàm vẫy tay với cô ấy, nhìn cô nàng có tính tình nóng nảy này xách theo vali dần khuất bóng ở cuối hành lang.
Tất cả các phòng trong kí túc xá đều trở nên yên tĩnh, giống như một căn nhà bỗng nhiên bị sơ tán, chỉ còn lại Tô Đàm lẻ loi một mình. Cô ngồi yên lặng một lúc liền đứng dậy đi ra ban công cầm chổi, nghiêm túc quét dọn lại phòng kí túc hơi lộn xộn.
Cô đứng ở bên cửa sổ nhìn thế giới đang bị phủ đầy tuyết trắng qua cửa kính, bỗng nhiên cảm thấy hơi cô đơn.
Nhưng Tô Đàm lại khá thích kiểu cô đơn này.
Cô rửa sạch tay rồi rót cho mình một cốc trà nóng, sau đó mở màn hình máy tính ra, bắt đầu làm luận văn tốt nghiệp.
Bởi vì năm thứ tư đại học phải chuẩn bị thi nghiên cứu sinh nên Tô Đàm và giáo sư đã bàn trước chủ đề luận văn, bắt đầu viết từ sớm rồi. Giáo sư nói nếu viết tốt còn có thể được đăng trên các tạp chí khoa học, đối với việc thi nghiên cứu sinh của cô sẽ có nhiều lợi ích.
Tô Đàm đang gõ bàn phím thì chuông điện thoại di động vang lên. Cô cầm lên xem, phát hiện là một dãy số lạ.
"A lô." Tô Đàm do dự một chút nhưng vẫn nghe máy.
"Tô Đàm." Giọng nói của Lục Nhẫn Đông truyền đến.
Tô Đàm hỏi: "Anh Lục, có việc gì sao?"
Lục Nhẫn Đông lên tiếng: "Cô đã thi cuối kỳ xong chưa?"
Tô Đàm khẽ đáp: "Xong rồi.”
Lục Nhẫn Đông: "Có rảnh không, lúc trước không phải nói chờ sau khi tôi bình phục sẽ mời cô ăn cơm để tỏ lòng cảm ơn sao?"
Tô Đàm thản nhiên ừm một tiếng, bảo mình còn có chút chuyện, sau đó cúp điện thoại.
Lục Nhẫn Đông vừa mới nói "Được" thì chợt nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tút tút, anh nhíu mày, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, ngón tay thon dài dừng lại ở trên hai chữ Tô Đàm, nhẹ nhàng vuốt một cái.
Phần lớn sinh viên đều về nhà sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ vài ngày, năm nay Tết đến sớm, chỉ còn hơn mười ngày nữa là giao thừa.
Tô Đàm xuống tầng đúng lúc dì quản lý kí túc xá đang đi lên.
Dì quản lý kí túc xá nhận ra Tô Đàm, cô gái này có dáng vẻ ngoan ngoãn, tính cách cũng dịu dàng ít nói, rất dễ làm người ta có thiện cảm. Bà thấy Tô Đàm đến đăng ký thì mới hỏi: "Năm nay Tết cũng không về sao?"
Tô Đàm đã hai năm không về quê, nghỉ hè lẫn nghỉ đông đều ở lại trong kí túc xá, cô viết tên mình vào cuốn sổ ghi chép, đáp lại: "Đúng ạ."
Dì quản lý kí túc xá bảo: "Con bé này, nếu không cháu đến nhà của dì ăn Tết đi? Trong nhà dì rất náo nhiệt, thêm một người nữa cũng không sao..."
Khóe mắt Tô Đàm cong cong, cô nói cảm ơn nhưng vẫn từ chối ý tốt của dì quản lý kí túc xá giống như đã nói với Đường Tiếu. Dì quản lý thở dài nhưng cũng không ép buộc, chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Tô Đàm có vài phần thương yêu. Sau khi cầm lấy cuốn sổ ghi chép nhìn một lượt, còn nói vài câu khen chữ Tô Đàm đẹp.
Chữ Tô Đàm không giống vẻ bề ngoài của cô mà mạnh mẽ có lực, không thanh tú, ngược lại hơi giống chữ của đàn ông.
"Một mình cháu nhất định phải chú ý an toàn, trở về kí túc xá sớm hơn." Bà dặn dò, "Bên cạnh trường đang thi công, nhân viên hỗn loạn, thời gian trước còn có một sinh viên bị cướp..." Lời của bà rất giống Đường Tiếu.
Tô Đàm gật đầu, tiếp thu lời bà dặn.
Sau khi các sinh viên rời trường, ngôi trường vốn náo nhiệt bỗng nhiên trở nên yên lặng. Căn tin ngày thường đông nghịt sinh viên cũng chỉ còn lại hai ba người.
Buổi sáng Tô Đàm đọc sách một lúc, buổi trưa sau khi ăn cơm trưa xong thì đi làm ở quán cà phê đã phỏng vấn hôm trước. Buổi tối lại ở trong kí túc xá làm luận văn hoặc nghỉ ngơi.
Ngày qua ngày cứ thế trôi qua, thật ra cũng rất phong phú.
Chỉ là gần đây thời tiết càng ngày càng tệ, dự báo thời tiết nói mấy ngày tiếp theo đều có tuyết lớn.
Không gian trong quán cà phê cũng rất thoải mái, lò sưởi luôn được mở, trong phòng bật nhạc nhẹ.
Bình thường chị chủ đều ở trên tầng, thỉnh thoảng mới xuống dưới pha một cốc cà phê.
Trong quán cà phê, tổng cộng cũng chỉ có bốn người, một cô gái thu ngân, một chàng trai xay cà phê, còn lại là Tô Đàm và chị chủ xinh đẹp nhìn như không có việc gì có thể làm chị ấy hứng thú nổi. Chẳng qua có vẻ chị chủ rất có hứng thú với Tô Đàm, hỏi cô học chuyên ngành gì, thành tích như thế nào.
Nhưng những chuyện chị chủ tán gẫu cũng trong khuôn phép, không làm cho Tô Đàm cảm thấy việc riêng bị xâm phạm.
Quán cà phê mở suốt một ngày, hầu như không có khách tiến vào, Tô Đàm tò mò hỏi: "Chị chủ, chị không sợ lỗ vốn ạ?"
Chị chủ cầm quyển sách trong tay, đáp: "Sợ chứ." Cô ấy biết Tô Đàm muốn hỏi gì, khẽ cười: "Nhưng nếu không ra quán chị cũng ở nhà cả ngày, rảnh rỗi muốn chết."
Tô Đàm không ngờ là vì nguyên nhân này: “Ồ ra vậy..."
"Nếu em không có việc gì thì cầm sách đến đây đọc cũng được." Chị chủ bảo, "Dù sao tất cả mọi người đều rảnh rỗi."
Vì thế ngày hôm sau Tô Đàm cầm theo một cuốn sách đến.
Chị chủ còn tưởng rằng cô đọc tiểu thuyết gì, không ngờ lại phát hiện toàn là sách tiếng Anh chuyên ngành, cô ấy chống cằm, bất đắc dĩ nói: "Hầy... Tô Đàm, em yêu học tập quá rồi."
Tô Đàm nghiêm túc: "Không học tập sẽ không có cơm ăn."
Chị chủ cười: "Cũng phải."
Trước Tết mấy ngày, Tô Đàm nhận được một ít tin nhắn chúc mừng, trong đó cũng có Lục Nhẫn Đông, nội dung tin nhắn vô cùng nghiêm túc, ít nhất có thể nhìn ra không phải anh gửi hàng loạt.
Tô Đàm đọc qua, cũng khách sáo gửi lại một tin rồi thuận tay xóa đi.
Dường như biết chắc cô sẽ không về nên mẹ cô cũng không hỏi, nhưng em trai Tô Đàm lại gọi mấy cuộc điện thoại đến, tất cả đều bị Tô Đàm trả lời qua loa vài câu rồi cúp máy.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này tuyết luôn rơi nhưng đến mấy ngày Tết thì tuyết lại ngừng.
Vào một buổi sáng nào đó, đột nhiên có người chuyển phát nhanh tới cửa, Tô Đàm đi xuống thì thấy được một bó hoa mai vàng thanh khiết.
"Xin chào, cho hỏi cô là cô Tô phải không ạ?" Người chuyển phát nhanh hỏi.
Tô Đàm gật đầu.
Người chuyển phát nhanh: "Phiền cô ký vào đây."
Tô Đàm nhận lấy bút, viết tên mình xong thì hỏi: "Nhân viên chuyển phát nhanh còn chưa được nghỉ phép à?"
Anh ta chà xát tay rồi cười: "Không đâu, năm nay không nghỉ, tiền lương gấp ba cơ mà, đâu bỏ được."
Tô Đàm: "Vâng, cảm ơn anh." Cô ôm bó hoa vào trong ngực, cả người giống như được bao phủ bởi một mùi hương thơm ngát, nhưng nếu hái một bông xuống, cẩn thận ngửi một chút thì lại không có hương thơm gì.
Tô Đàm trở về phòng ngủ, đặt bó hoa sang một bên, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Nhẫn Đông.
"Anh Lục, cảm ơn hoa của anh nhé." Tô Đàm cất lời.
Lục Nhẫn Đông cười: "Cũng biết là tôi tặng à?"
Tô Đàm đáp: "Đúng vậy, tôi không nghĩ được còn có ai khác ngoại trừ anh ra."
"Năm mới vui vẻ." Lục Nhẫn Đông nói, "Chờ sang năm sẽ lại mời cô ăn cơm, ngoài ra có thể đừng gọi tôi là ngài (1) được không?" Từ hồi còn ở bệnh viện, anh vốn cho rằng mình và Tô Đàm đã thân thiết hơn một chút, nhưng không nghĩ rằng cô nàng này xoay người một cái liền coi anh như người lạ.
(1) Bình thường Tô Đàm đều gọi Lục Nhẫn Đông là Lục tiên sinh. Theo nghĩa thuần việt thì tiên sinh là ngài. Nhưng khi edit mình để anh Lục thay vì ngài Lục cho hợp lý hơn. Giờ giải thích chút đề phòng mọi người thấy khó hiểu.
"Đương nhiên có thể." Tô Đàm nói, "Anh Lục năm mới vui vẻ nhé."
Cúp điện thoại, Tô Đàm tìm cái chai rồi cắm bó hoa mai vàng đẹp đẽ vào. Cái chai bằng nhựa bình thường, phía trên lại cắm bó hoa được đóng gói rất tinh tế, nhìn qua không hợp nhau cho lắm.
Tô Đàm nhìn vài lần, dứt khoát lấy mai vàng ra, bỏ cái chai xuống. Về phần bó hoa có thể tươi được mấy ngày mà không có nước thì cô cũng không quan tâm lắm.
Tô Đàm hiểu rằng, hoa đã bị hái thì nhất định sẽ nhanh chóng héo tàn.
Người cũng như vậy thôi.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Đàm Đàm rất lạnh nhạt với tôi hu hu hu.
Tô Đàm: Còn khóc nữa sẽ đánh anh.
Lục Nhẫn Đông: Rất kích thích, tôi cũng thích cô như vậy, dùng sức nhiều lên càng tốt.