Tóm lại, dùng bánh rán hành trao đổi là một chuyện thú vị, Tô Đàm nghĩ là mình đã lãi lớn suốt mấy tháng. Cho đến một ngày nào đó, cô nhìn thấy anh trên một chương trình về pháp luật.
Trong TV, Lục Nhẫn Đông mặc một bộ âu phục đơn giản được cắt may rất tinh xảo, tôn lên dáng vẻ vai rộng eo nhỏ và đôi chân thon dài của anh. Chắc hẳn anh đã từng đi lính, anh ngồi ở trên ghế phỏng vấn, sống lưng thẳng tắp, tràn đầy khí khái anh hùng, vô cùng đẹp trai. Giọng nói hết sức dễ nghe còn nổi bật hơn người dẫn chương trình bên cạnh.
Tất nhiên Tô Đàm không quan tâm về điều đó, cái cô quan tâm là Lục Nhẫn Đông đang trình bày chi tiết vụ án trong chương trình này, tỉ mỉ kể lại từ đầu đến cuối một lần, còn kết hợp thêm các loại hình ảnh và video.
Khi đó Tô Đàm đang ăn cơm, động tác của cô ngừng lại, đặt đũa xuống.
Em trai đang ăn cơm với cô thấy thế lập tức hỏi cô làm sao vậy.
Tô Đàm cười: "Không có gì, chỉ là phát hiện mình bị lừa mất hai cái bánh rán hành thôi."
Vẻ mặt em trai đầy khó hiểu, nhưng thấy Tô Đàm không có ý định giải thích thì cũng không tiếp tục hỏi.
Mùa đông càng ngày càng lạnh, tháng mười hai vừa qua, chớp mắt đã đến cuối năm.
Còn Lục Nhẫn Đông - người nằm trong bệnh viện gần một tháng cuối cùng cũng có thể xuất viện.
Vài ngày trước khi xuất viện, Lục Nhẫn Đông trả tiền lương cho Tô Đàm.
"Sao lại nhiều hơn vài trăm?" Tô Đàm đếm con số trong tin nhắn trên điện thoại, phát hiện đúng là nhiều hơn.
"Không phải vẫn còn vài ngày sao?" Lục Nhẫn Đông trả lời, "Vài ngày còn lại cũng phải làm chứ."
"Có ảnh hưởng đến việc thi cuối kỳ của cô không?" Lục Nhẫn Đông chợt nhớ tới chuyện này, lên tiếng hỏi một câu.
"Không sao." Bình thường cô rất chăm chỉ, ôn thi cuối kỳ thiếu hai tiếng cũng không sao, dù gì thì tất cả thời gian học đại học của cô đều trải qua ở chỗ làm thêm hoặc trong thư viện, "Không ảnh hưởng gì đâu."
"Vậy thì tốt rồi." Lục Nhẫn Đông nói, "Sắp đến kỳ nghỉ, cô mua vé xe về nhà chưa?"
Tô Đàm yên lặng một lát mới nhẹ nhàng trả lời: "Năm nay hơi bận, tôi không định về nhà."
Lục Nhẫn Đông nghe được câu trả lời của Tô Đàm nhưng cũng không có vẻ kinh ngạc, không giống như những người khác ra vẻ thương hại với Tô Đàm, anh khẽ nở nụ cười dịu dàng: "Nếu trong kì nghỉ đông có cơ hội tìm việc, tôi sẽ để ý giúp cô."
"Cảm ơn anh." Tô Đàm cảm kích.
"Không có gì." Lục Nhẫn Đông đáp.
Ngày hôm sau, người nhà Lục Nhẫn Đông đến làm thủ tục xuất viện cho anh, lúc ấy Tô Đàm gặp được em trai anh.
Không giống như Lục Nhẫn Đông, em trai anh nhìn rất ngay thẳng, vừa vào phòng bệnh liền chào hỏi Tô Đàm, hỏi cô gái này từ đâu tới, còn khen cô đáng yêu.
Lục Nhẫn Đông: "Lục Thiên Nhật, khi em nói chuyện với anh sao miệng không ngọt như vậy nhỉ?"
Lục Thiên Nhật thản nhiên: "Tại anh xấu tính."
Lục Nhẫn Đông: "Em nghĩ anh gãy chân nên không thể đánh em đúng không?"
Lục Thiên Nhật nhanh chóng chuyển đề tài câu chuyện.
Có lẽ là do tài năng thiên phú của người nhà họ Lục nên dù là Lục Nhẫn Đông hay Lục Thiên Nhật đều sẽ tìm ra đề tài để trò chuyện, dù ở chung với người lạ cũng không hề cảm thấy lúng túng.
Lục Thiên Nhật nhỏ hơn Lục Nhẫn Đông năm tuổi, mới 26 tuổi, đang học nghiên cứu.
Tô Đàm trò chuyện với Lục Thiên Nhật trong phòng bệnh một lát liền đứng dậy chuẩn bị tạm biệt, Lục Thiên Nhật nói rằng muốn lái xe đưa cô về trường học, nhưng Tô Đàm từ chối ý tốt của anh ta.
"Tôi có một số việc." Tô Đàm nói, "Tạm thời không về trường học, cảm ơn anh."
"Thế sao?" Lục Thiên Nhật có vẻ hơi tiếc nuối, "Vậy cô hãy chú ý an toàn."
Tô Đàm gật đầu, cầm lấy túi đi ra khỏi phòng bệnh, thuận tay đóng cửa phòng bệnh lại.
Sau khi Lục Thiên Nhật xác định Tô Đàm đã đi rồi mới quay đầu nhìn về phía anh trai nhà mình còn nằm trên giường, khẽ hỏi: "Anh à, chừng nào thì anh mới có thể ổn định đây?"
Lục Nhẫn Đông tiện tay cầm cuốn sách bên cạnh lên lật ra: "Anh chưa nghĩ đến việc đấy."
Lục Thiên Nhật: "Vậy anh sẽ còn chia tay?"
Lục Nhẫn Đông đáp: "Nếu em là anh, em cũng sẽ làm thế."
Lục Thiên Nhật than thở: "Cũng chưa chắc."
Lục Nhẫn Đông nhíu mày: "Lục Thiên Nhật, em chờ chân anh lành...”
"Được được được, em sẽ giúp anh xem bao lâu nữa có thể xuất viện." Lục Thiên Nhật không dám nhiều lời với Lục Nhẫn Đông, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tô Đàm đi phỏng vấn ở quán cà phê bên cạnh trường học. Cô dự định trong kỳ nghỉ đông sẽ ở đây làm nhân viên part-time để kiếm tiền sinh hoạt cho năm sau.
Cô luôn luôn không có cảm giác an toàn về vấn đề tiền bạc trong cuộc sống, dù chỉ một giờ.
Chị chủ quán cà phê có vẻ mới ba mươi tuổi, thật sự không nhận ra là một người phụ nữ đã có chồng, cô ấy chỉ hỏi Tô Đàm mấy vấn đề liền nhận cô.
"Mỗi ngày làm ba tiếng, đến lúc đó chị sẽ sắp xếp lịch làm cho em." Chị chủ nói, "Em là sinh viên ở đây à?"
Tô Đàm gật đầu: "Vâng ạ, năm nay là năm thứ ba."
Chị chủ: "Nghỉ Tết cũng không về sao?"
Tô Đàm nói dối bừa: "Em không mua được vé xe."
Chị chủ nghe vậy thì nở nụ cười: "Thật trùng hợp, chị cũng không mua được vé xe."
Vì thế sự việc liền quyết định như vậy, Tô Đàm thở phào nhẹ nhõm bước ra từ quán cà phê. Lúc này tuyết vừa mới ngừng rơi, để lộ bầu trời xanh thẳm sau tầng mây.
Không khí giá lạnh xâm nhập vào phổi khiến cô cảm thấy hơi đau. Tô Đàm dùng khăn quàng cổ che kín miệng và mũi, chậm rãi quay về kí túc xá.
Sau khi Lục Nhẫn Đông xuất viện, cuộc sống của Tô Đàm rất nhàn rỗi.
Tới gần cuối kỳ, phần lớn chương trình học đều đã kết thúc, không khí căng thẳng tràn ngập khắp trường.
Tất cả chỗ ngồi trong thư viện đều có người và thậm chí cả phòng tự học có hệ thống sưởi ấm cũng toàn là những học sinh đang điên cuồng ôn tập.
Tô Đàm tạm thời dồn tất cả năng lượng của mình vào việc học tập, dù sao thành tích cuối kỳ cũng liên quan đến học bổng năm sau.
Trong phòng ngủ, bầu không khí vui đùa bình thường cũng trở nên căng thẳng hơn nhiều, bạn cùng phòng Đường Tiếu khóc sướt mướt tìm Tô Đàm xin giúp đỡ.
Tô Đàm hỏi rõ môn học mà cô ấy muốn ôn tập rồi đưa cho cô ấy một cuốn sổ tay.
Sau khi Đường Tiếu lật một trang ra xem liền hét: "Oa, Tô Đàm, cậu ghi chép lại trên lớp sao?"
Tô Đàm lắc đầu: "Không phải ghi chép trên lớp, là một ít ý chính trong sách, tớ sắp xếp lại thôi."
Đường Tiếu: "Yêu cậu quá, yêu cậu chết mất, cậu quả thực là báu vật của phòng chúng ta." Nói xong còn hôn Tô Đàm một cái.
Mặt Tô Đàm đầy vui vẻ: "Được rồi, nhanh đi học đi, năm nay đừng trốn học nữa."
Đường Tiếu gật đầu rồi cầm sổ tay đi ôn tập.
Năm nay tổng cộng có tám môn học, thi trong vòng một tuần lễ. Có khi còn thi vào buổi tối.
Mỗi ngày lúc sáu giờ bốn người trong phòng bắt đầu rời giường rửa mặt, thúc giục nhau ra ngoài tự học. Học đại học mà gặp được những người bạn cùng phòng hợp nhau như vậy cũng là chuyện vô cùng may mắn.
Tô Đàm không phải một người may mắn nhưng đôi khi ông trời lại lặng lẽ thiên vị cô một chút.
Sau khi kỳ thi kết thúc chóng vánh, tất cả mọi người mới có thời gian thư giãn, bạn học trong lớp hẹn nhau ra ngoài ăn cơm ca hát, Tô Đàm cũng đi.
Giống như bình thường, cô không thích nói chuyện trên bàn ăn, ngoại trừ mấy cô bạn bên cạnh, cô gần như không nói gì cả.
Cơm nước xong xuôi, mọi người còn nói muốn đi chơi mạt chược.
Tô Đàm không muốn đi, các bạn cùng phòng cũng biết tình hình tài chính của cô nên liền nói muốn về kí túc xá với cô.
Ai ngờ trong khoa có một cô nàng tên là Chu Nịnh quái gở bắt đầu xỉa xói: "Tô Đàm, tớ cũng biết là cậu thích học, nhưng không phải bây giờ thi xong rồi sao, mọi người cùng nhau chơi một lúc không vui à? Cậu không nên làm mất hứng như vậy chứ?"
Tô Đàm cũng không nhớ rõ tên cô nàng này, đến khi Đường Tiếu nhắc cô mới nhớ ra.
Bạn cùng phòng Đường Tiếu nghe xong thì rất khó chịu: "Chu Nịnh, cậu nói thế là sao?"
Chu Nịnh: "Xin lỗi nhé, tính tình tớ thẳng thắn, nói chuyện cứ như vậy thôi, nếu làm cậu mất hứng thì tớ xin lỗi." Rõ ràng là cô ta cố ý nói như vậy, nếu đám Đường Tiếu còn tiếp tục truy cứu tiếp, ngược lại có vẻ là bọn họ không rộng lượng.
Tô Đàm chớp chớp mắt rồi chậm rãi lên tiếng: "Được rồi, thế thì chơi với mọi người một lát vậy."
Đường Tiếu tức giận, còn muốn nói gì đó thì đã bị Tô Đàm ngăn lại.
Một nhóm hơn ba mươi người nhanh chóng tìm được một quán trà và tụ tập lại thành mấy bàn, nếu không chơi mạt chược thì có thể sang KTV bên cạnh ca hát.
Lúc đầu Đường Tiếu muốn kéo Tô Đàm đi hát, Tô Đàm cười: "Nếu Chu Nịnh muốn chơi mạt chược như vậy thì chúng ta chơi cùng cậu ta không phải tốt hơn sao?"
Đường Tiếu lẩm bẩm nói mình không thích, Tô Đàm xoa tay cô ấy: "Cậu đi hát đi, đợi đến khi hát mệt rồi thì quay lại đây là được."
Đường Tiếu vẫn hơi lo lắng cho Tô Đàm, nhưng thái độ của Tô Đàm rất kiên quyết, cô ấy cũng không tiện khuyên nữa, chỉ nói nhỏ nếu không muốn chơi nữa thì nhớ gửi tin nhắn cho cô ấy, cô ấy sẽ tìm một cái cớ để về cùng Tô Đàm.
Tô Đàm gật đầu, nhận lòng tốt của Đường Tiếu.
Trước khi đi, Đường Tiếu nhìn thấy ba người cùng bàn với Tô Đàm, trong lòng càng lo lắng, nhà trên là bạn trai của Chu Nịnh, nhà dưới là một nam sinh bình thường không thích giao tiếp nhiều, còn Chu Nịnh sắc mặt không tốt ngồi đối diện Tô Đàm.
Lòng bàn tay Đường Tiếu đổ mồ hôi, trong lòng hối hận vì đã không khuyên cô, nhưng nếu hiện tại lại chạy ra khuyên Tô Đàm thì chắc chắn sẽ bị Chu Nịnh chế giễu. Chỉ có thể quay lại đây sớm, nếu tình hình không ổn thì kéo Tô Đàm về.
Bởi vì chuyện này nên Đường Tiếu ở KTV cũng không tập trung hát, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, chỉ sợ bỏ lỡ tin nhắn của Tô Đàm.
Ai ngờ thời gian trên chiếc đồng hồ trong KTV trôi qua nhanh như vậy, bên Tô Đàm vẫn không có tin tức gì, cuối cùng Đường Tiếu thực sự không thể ngồi yên, vội lén lút chạy qua quán trà chơi mạt chược.
Kết quả cô ấy còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng gào thét của Chu Nịnh.
Ban đầu Đường Tiếu còn tưởng rằng Chu Nịnh và Tô Đàm cãi nhau, vén tay áo lên chuẩn bị đi vào, vừa nghe kĩ thì lại phát hiện ra Chu Nịnh và bạn trai cô ta đang cãi nhau.
"Rốt cuộc anh có biết chơi mạt chược không vậy?" Rõ ràng Chu Nịnh tức muốn chết, không để ý hình tượng mà gào thét, "Anh là heo à? Sao có thể đánh quân Tam Đồng này?"
Lúc đầu bạn trai của Chu Nịnh còn chịu đựng, về sau không nhịn được nữa cũng gào lên: "Con mẹ nó, tôi vốn dĩ đã chơi không giỏi, cô cứ nhất định phải kéo tôi vào, giờ thua lại trách tôi?"
Chu Nịnh: "Ai ngờ anh ngu xuẩn như vậy?"
Bạn trai cô ta đen mặt: "Chu Nịnh! Con mẹ nó chứ, tôi chịu cô đủ rồi!"
Nói xong bạn trai Chu Nịnh xông ra ngoài, đạp mạnh vào cửa. Tiếng vang kia làm Đường Tiếu đứng ở cửa sợ hết hồn, cô ấy nhanh chóng vào phòng, chứng kiến cảnh tượng gào khóc của Chu Nịnh và Tô Đàm với vẻ mặt vô tội đứng bên cạnh.
Đường Tiếu đi đến chỗ Tô Đàm: "Đàm Đàm, cậu không sao chứ?"
Ánh mắt Tô Đàm cong lên, khẽ nở một nụ cười vô hại: "Không có việc gì hết."
Nghe tiếng khóc của Chu Nịnh, Đường Tiếu đột nhiên cảm thấy cô nàng Tô Đàm này thật sự dễ thương muốn chết.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Tô Đàm: Anh xem, tất cả mọi người đang nói anh là người xấu, làm thế nào để tôi tin anh là người tốt đây?
Lục Nhẫn Đông: Bọn họ ghen tị tôi nên mới nói tôi là người xấu.
Tô Đàm: Ghen tị anh cái gì?
Lục Nhẫn Đông hợp tình hợp lý nói: Ghen tị tôi đẹp trai.