*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc ấy, Anh Béo vừa mới bước vào đời, cảm thấy rất có hứng thú với ngành chứng khoán, cũng đã dốc lòng nghiên cứu một năm có thừa, khá là nhiệt huyết.
Với thuật toán chiến lược do mình dốc bao tâm huyết nghiên cứu phát triển, anh rất nóng lòng muốn đạt được thành tựu.
Bình thường Đỗ Hoằng Đình dùng nền tảng ảo để mô phỏng giao dịch, tuy là tôi chưa bao giờ tìm hiểu cách vận hành, nhưng giao diện thì tôi vẫn nhớ.
Một ngày nọ tôi thấy có gì sai sai, giao diện thay đổi rồi.
Anh thẳng thắn bảo, “Bây giờ anh đang lên sàn giao dịch thật.”
Đầu tôi như bị đập một cú đau điếng!
Tôi run bần bật: “Anh bỏ vào bao nhiêu tiền rồi?”
Đỗ Hoằng Đình: “Toàn bộ.”
Bố mày tức giận đến mức ngất xỉu!
Cũng may Anh Béo nói, anh dùng mô hình mà anh tự biên dịch để tiến hành mua cổ tự động theo lập trình, mỗi tháng đều có được ít tiền lời. Anh tâng bốc đến là trâu bò, như thể anh đã phát minh ra máy in tiền vậy.
Tôi chảy nước miếng hỏi anh: “Tới giờ anh đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”
Anh Béo mặt mày vô cảm: “Mười triệu.”
Ôi.
Cút đi.
Tôi: “Chẳng dám giấu anh, mấy hôm trước trên đỉnh đầu em còn từng có một trăm triệu.”
Anh Béo nheo mắt nhìn tôi.
Tôi: “Không tin à?”
Anh Béo: “Sao đột nhiên em lại cởi quần anh ra?”
Tôi: “Để cho anh xem đề án trăm triệu của em đấy.”
Phải rất lâu sau Anh Béo mới hiểu ra, thẹn quá hóa giận: “Cút đi. Không cho. Cút.”
Miệng chê mà thân thể lại thành thật.
Cuối cùng không phải anh vẫn cho tôi đề án hơn hai trăm triệu đấy ư?
(Để anh nói em nghe về đề án trăm triệu: Nguồn gốc thuật ngữ này xuất phát từ nghiên cứu cho biết nam giới trưởng thành có khả năng sinh sản bình thường sẽ có lượng t*ng trùng xuất ra từ 2-6ml, trung bình là 3,5ml. Một lần xuất tinh có thể xuất ra hàng chục triệu thậm chí lên đến 200 triệu t*ng trùng. Vì vậy, nhiều anh chăn rau lão làng hay dùng câu “Anh muốn nói với em về đề án trị giá hàng trăm triệu” để bày tỏ là muốn đi chịch gái.)
Sau một thời gian, tôi thấy anh cau mày nhìn sàn giao dịch chằm chằm, lại sửa chữa và phân tích chiến lược lại, trông có vẻ áp lực như núi.
Tôi thấy không ổn rồi.
Tôi hỏi một cái, quả nhiên.
Anh Béo nói mấy ngày nay anh thua một ít.
Tôi nơm nớp lo sợ hỏi: “Bao nhiêu?”
Anh mở số liệu lợi nhuận cho tôi xem.
Một không không không không không……
Bảy chữ số!
Mười triệu!
Tôi: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế này?”
Anh Béo: “Kiếm được lúc kinh doanh công ty của bố anh.”
Tôi vùi hai tay lên gương mặt suy sụp: “Không không không, đây là giao dịch mô phỏng, không không không, mình đang nằm mơ……”
Cho dù mới thua mất mười triệu, Anh Béo vẫn bình tĩnh vô cùng: “Ngành này vốn là một ngành có rủi ro cao, có lợi nhuận thì sẽ có thua lỗ, đều là hiện tượng bình thường, nằm trong phạm vi khống chế.”
Kiếm được món lớn cũng chẳng thấy anh vui vẻ hớn hở.
Thua lỗ nhiều cũng không gặp cảnh anh khóc long trời lở đất.
Cảm xúc của anh bình ổn không chút lên xuống.
Có lẽ ở trong mắt anh, tiền tài cũng chỉ là một chuỗi số mà thôi.
Trạng thái tâm lý tốt thật.
Không giống như tôi.
Vừa nghe nói bạn trai thua mười triệu tệ, tôi lập tức lên chùa xin quẻ.
Thầy giải quẻ phán rằng qua năm 20 tuổi tôi sẽ giàu to.
Suýt thì tôi tin.
Ai dè thầy giải quẻ còn nói, người mà sau này tôi gả cho, sẽ là một người có tướng mạo vô cùng xuất sắc, tìm ngàn dặm mới được một anh.
Buồn.
Quả nhiên bói toán toàn là lừa phỉnh.
Xem ra trông chờ vào Anh Béo thì không thể giàu to được rồi.
Tôi còn đang cân nhắc về đề án của mình. Sang năm là tôi 20 rồi, thôi, muốn giàu to thì phải tự cậy sức mình thôi.
Tôi bắt đầu tập trung hết sức lực vào sự nghiệp của bản thân.
Tôi nghĩ thầm, về sau lỡ như Anh Béo thua táng gia bại sản, ít nhất tôi có thể cho anh một chỗ dựa cơm áo gạo tiền: “Em nuôi anh.”
Ban đầu, tôi hẹn Chu Thái Địch ra ngoài bàn chuyện.
Chu Thái Địch nói dù chúng mình không là gì của nhau nhưng em cũng đừng vừa ăn xiên nướng vừa bàn chuyện làm ăn được không?
Tôi nói: “Được.”
Cuộc nói chuyện diễn ra cực kỳ thuận lợi.
Chu Thái Địch đồng ý mua cổ phần.
Sau đấy, tôi nhớ tới Quý Á Cốc ở khoa Tài chính.
Cái anh khóa trên từng mời tôi đi hẹn hò ở nhà ma ấy.
Không ngờ thực lực kinh tế của nhà bên đấy lại khá hùng hậu.
Cá nhân anh ta cũng cảm thấy cực kì hứng thú với tôi —— ý tôi là đề án của tôi.
Vì thế mọi người cùng ngồi ở quầy thịt xiên nướng ven đường.
Trò chuyện với nhau đến là vui.
Chắc là do khoảng thời gian đấy tôi dành toàn bộ tinh lực vào phát triển đề án, để Anh Béo đìu hiu đơn chiếc, nên anh đã bắt đầu sinh nghi.
“Cái đề án kia, Phát Đại Tài ấy, em vẫn còn làm nó à?”
Tôi: “Không. Không phải anh phản đối em sao?”
Anh Béo: “Ừ. Vậy em bắt đầu làm đề án khác rồi à?”
Tôi: “Không luôn, làm sao thế?”
Anh Béo: “Không có gì.”
Tôi: “Dạo này em học được mấy thứ mới nên khá là bận. Cuối tuần này em tới nhà anh chơi nhé.”
Anh Béo không nói gì.
Hồi lâu, “Xiên nướng không vệ sinh, em đừng ăn nhiều.”
Tôi: “Sao đang dưng anh lại đề cập đến xiên nướng?”
Anh Béo: “…… Không có gì, đến mùa ăn xiên nướng thì anh nhắc nhở em chút thôi. Cúp đây.”
Hay là mình bị anh ấy bắt gặp rồi?
Không đâu, không đâu.
Nếu anh ấy mà túm được thì chắc hẳn đã cầm xiên nướng xiên chết tôi tại chỗ rồi.
Cuối tuần tôi tới nhà Anh Béo chơi.
Anh Béo rất là kiêu ngạo nói cho tôi hay, có một công ty bên Đức cảm thấy rất hứng thú với thuật toán của anh, muốn gặp mặt nói chuyện, xem thử có khả năng hợp tác với nhau không.
Tôi khen anh lấy để một lát, “Vậy anh có tính đi không?”
Anh Béo nói xa lắm, lỡ mà hợp tác thì ít nhất nửa năm không được về.
Tôi vốn định nói, nửa năm dài quá, đừng đi.
Nhưng tôi ngẫm lại, nói như vậy có phải hẹp hòi quá không, thế là tôi lại cổ vũ anh: “Nếu anh muốn sang bên kia, thì cứ đi nhìn trước xem sao?”
Chẳng biết tôi nói sai chỗ nào.
Anh Béo rầu rĩ không vui cả buổi chiều, chỉ dí mặt vào sàn giao dịch, chẳng thèm để ý đến tôi.
Tôi thấy tâm tư đàn ông khó đoán thật.
Thành viên cứng cựa của Phát Đại Tài đã tề tụ, hiện tại là ba thiếu một, còn thiếu một nhân vật linh hồn nữa.
Người này cần phải rất giỏi toán.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, vốn tôi định kéo Anh Béo vào làm cổ đông.
Nhưng giờ xem chừng người phù hợp duy nhất chỉ còn kẻ kia thôi.
Tôi vẫn hẹn ra thư viện như thường lệ.
Thẩm Thành: “Nghĩ kĩ muốn làm bạn gái anh rồi hả?”
Anh còn vậy nữa là cẩn thận em kêu Anh Béo đặt mông ngồi bẹp chết anh đó.
Tôi thầm ngồi bẹp dí anh ta ở trong lòng cả vạn lần.
Ngoài mặt, tôi vẫn cười khanh khách nói chuyện đề án với anh ta.
Thẩm Thành nghe xong: “Anh không cần tốn cắc nào em vẫn cho anh 20% cổ phần à?”
Tôi: “Không có hứng thú thì anh cứ nói, em không miễn cưỡng.”
Thẩm Thành: “Em hiểu lầm rồi. Ý anh là, anh muốn rót tiền vào để lấy 40% cổ phần.”
Tôi: “Cảm ơn ông chủ Thẩm!”
Ở bên tôi, công ty đã đăng ký thành công, phần mềm đã đi vào hoạt động thử, viễn cảnh sáng sủa tưng bừng.
Còn bên Anh Béo thì suốt ngày đối mặt với đám số dày lít nhít trên màn hình, làm nghiên cứu như nhà sư khổ hạnh vậy.
Tối hôm đấy Anh Béo hẹn tôi ra ngoài ăn lẩu Macao.
Ăn được một nửa, Anh Béo đột nhiên nói với tôi: “Trước kia có một thiên tài ở khoa Số học của Thanh Hoa, sau khi tốt nghiệp anh ấy làm việc trong một công ty chứng khoán ở Thâm Quyến. Anh ấy cực kì nổi danh, có tiếng là anh cả của làng chứng khoán. Người đấy tên là Tiếu Triệt.”
Tôi: “Nghe y như là thần linh ấy nhỉ. Là thần tượng của anh à?”
Anh Béo: “Không. Hôm nay anh ấy gọi điện cho anh, muốn hợp tác với anh.”
Tôi: “Thật hay giả thế, trâu bò quá đi!”
Anh Béo: “Rất nhiều ý tưởng của bọn anh đồng điệu với nhau, anh rất muốn sang bên anh ấy……”
Tôi: “Vậy đi đi!”
Anh Béo: “Phòng làm việc của anh ấy ở New York.”
Tôi: “Ôi……”
Động tác lấy hàu sống của tôi khựng lại giây lát, “Cứ đi xem sao……”
Anh Béo: “Ừ.”
Tôi đờ đẫn lấy hàu sống sang, đổ chút mù tạt.
Anh Béo: “Giờ anh tính tốt nghiệp trước đã, rồi xin thi làm tiến sĩ, bay qua Mỹ vừa học vừa làm. Em thấy sao?”
Đờ mờ anh quyết định hết cả rồi còn hỏi em ý kiến ý cò gì nữa?
Cút pẹ đi!
Tôi nuốt hết hàu sống trong một hơi.
Mù tạc khé cổ quá!
Anh Béo: “Em khóc à?”
Tôi nghẹn ngào: “Không ạ, cay.”
Anh Béo: “……”
Tôi: “Suy nghĩ của anh ổn đấy, em ủng hộ anh.”
Anh Béo không nói gì, uống một hớp nước ô mai.
Trầm mặc là cầu Khang đêm nay……
Anh Béo thê lương hừ lạnh một tiếng: “Anh sắp đi mà hình như em chẳng luyến tiếc anh chút nào.”
Tôi: “……”
Anh Béo: “Em chẳng yêu anh gì cả, em chỉ ham mê xác thịt của anh thôi.”
Tôi:!!!
Anh Béo: “Chu Thái Địch, Quý Á Cốc, Thẩm Thành. Em đã tìm được thằng hợp size của em chưa?”
Tôi: Bị điên à!
[HẾT CHƯƠNG 20]
Trầm mặc là cầu Khang đêm nay (Tonight’s Cambridge is silent): Một câu trong bài “Tạm biệt Khang kiều” (Goodbye Cambridge) của nhà thơ Từ Chí Ma viết năm 1928.
Tôi lặng lẽ ra đi
Như tôi từng lặng lẽ đến
Tôi vẫy tay nhè nhẹ
Tạm biệt áng mây phía tây
Cành liễu vàng ven sông
Như nàng dâu trong hoàng hôn
Thân hình nàng in trên mặt nước
Bồng bềnh trong trái tim tôi
Lớp rêu xanh trên mặt bùn
Mịn màng vẫy vẫy dưới đáy sông
Trong làn sóng mềm mại hồ Khang
Tôi cam lòng làm ngọn cỏ nước
Dòng sông ẩn dưới vòm cây du
Không phải dòng sông, là dải cầu vồng
Vụn tan trong lớp bèo trôi dạt
Giấc mơ như cầu vồng lắng đọng
Tìm mơ? Hãy chống một cây sào
Chèo đến lớp cỏ kia xanh hơn
Thuyền chở đầy sao sáng
Cất tiếng hát lấp lánh ánh sao
Nhưng giọng tôi không cất lên được
Âm thầm là cây sáo tạm biệt
Giun dế cũng im hẳn tiếng kêu
Trầm mặc là cầu Khang đêm nay
Tôi lặng lẽ ra đi
Cũng như tôi từng lặng lẽ đến
Tôi vẫy vẫy cánh tay áo
Không mang theo một áng mây trời
Nguồn: Ánh nắng và màu trăng (Tản văn và thơ Trung Quốc), Ngọc Ánh biên dịch, NXB Văn học, 2014