*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi biết được Đỗ Hoằng Đình là bạn trai tôi, Lưu Lệ Quyên lập tức follow Weibo của anh.
Cứ rảnh rỗi là nó lại ngồi một chỗ lướt lướt lướt.
Tôi hỏi nó: “Mày ngồi u mê bạn trai tao ngay trước mặt tao là có ý gì hử?”
Lưu Lệ Quyên: “Người ở gần quán bánh bao, dễ mua được bánh bao nóng.”
Người phân theo nhóm, vật họp theo loài.
Người đàn ông ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ giao du cùng những người đàn ông ưu tú giống thế.
Follow Weibo của Đỗ Hoằng Đình, rồi thông qua Weibo của anh, khai quật ra những người đàn ông ưu tú như anh.
Tôi cười nó, nếu nó cũng có tâm thế này với việc học hành, chắc sẽ vào được cả Thanh Hoa Bắc Đại.
(Thanh Hoa, Bắc Đại – đại học Bắc Kinh là hai trường đại học nổi tiếng và khó vào của TQ.)
Trải qua quá trình quan sát dài hơi, Lưu Lệ Quyên rốt cuộc đã khai quật được một gã đàn ông độc thân bề ngoài đẹp trai, chỉ số thông minh cao, siêu nhiều tiền.
Thẩm Thành.
Tôi nói, kèo này mày không có cửa đâu.
Bạn gái của Thẩm Thành, từ trước đến nay đều có sắc đẹp cỡ hoa khôi trường, IQ cao chót vót.
Mày như này, lão còn chẳng thèm liếc lấy một cái ý chứ.
Lưu Lệ Quyên nghe xong thì không tự ái tí nào, ngược lại khờ dại hỏi tôi: “Vậy tại sao trong truyện trên Tấn Giang hotboy trường toàn yêu nữ chính phình phường nhỉ?”
Tôi: “……”
Đúng là chỉ muốn giẫm nát nhừ trái tim thiếu nữ của mày thôi.
Nhưng tôi nhịn.
Hiện thực đã vô cùng tàn khốc rồi, cứ mơ mộng lúc còn cơ hội cũng tốt.
Cứ để tao bảo vệ trái tim thiếu nữ của mày đi.
Hậu quả là, nó tự tay làm bánh donut red velvet, nhờ tôi chuyển tới cho Thẩm Thành.
Mày từng này tuổi đầu còn chơi cái trò như học sinh tiểu học vậy hả?
Nhưng mà, tôi đã trơ mắt nhìn nó đi mượn lò nướng, mua nguyên liệu nấu ăn, còn bị phỏng tay vì làm thứ này suốt ba ngày qua.
Từ chối nó thì đúng là tôi không làm nổi.
Tôi nói với nó, không có lần sau đâu.
Sau đó tôi cầm theo trò hề này đi gặp Thẩm Thành.
Tôi tìm được số di động của Thẩm Thành, gửi cho anh ta một tin nhắn.
“Chào anh, em là bạn gái của Đỗ Hoằng Đình, Mạnh Kỳ Kỳ.”
Quả thật bọn tôi rất ít khi liên hệ, may mà anh ta không đổi số máy.
Thẩm Thành rep lại: “Chào em.”
Tôi: “Em có một người bạn, tên là Lưu Lệ Quyên, cậu ấy nhờ em chuyển món đồ cho anh. Xin hỏi em có thể tới đâu để gặp anh nhỉ?”
Thẩm Thành: “Thư viện.”
Ông chủ Thẩm, người phát ngôn 800 năm không lay chuyển nổi của giới tổng tài bá đạo lạnh lùng cao ngạo.
Người ta bảo, Trời có mưa giókhó đoán, người có hoạ phúc sớmchiều.
Lúc tôi nhìn thấy Thẩm Thành, anh ta đang ngồi cạnh Đỗ Hoằng Đình.
Tôi ngây ra như phỗng, giao đồ cho Thẩm Thành, chỉ là động tác theo bản năng.
Sau khi mở hộp quà màu hồng phấn ra, Thẩm Thành dịu dàng chan chứa: “Anh thích lắm, cảm ơn em.”
Tôi: “!!!”
Tôi chết rồi.
Vì chuyện giảm béo, tôi đã chiến tranh lạnh với Anh Béo mấy tuần liền, bây giờ có vẻ sắp cân nhắc chuyện chia tay đây.
Thừa lúc Anh Béo còn chưa hiểu lầm, tôi vội vàng nói với Thẩm Thành: “Đây là bạn em nhờ em chuyển cho anh……”
Tôi vừa quan sát vẻ mặt của Đỗ Hoằng Đình, vừa vội vã giải thích với Thẩm Thành. Cõi lòng chẳng thể chia đôi, tôi ấp a ấp úng mãi, “Chính là…… Ờ ừm…… A…… A nghĩ ra rồi…… Lưu Lệ Quyên!”
Thẩm Thành mỉm cười ga lăng: “Thế à?”
Tôi gật đầu như giã tỏi.
Thẩm Thành: “Vậy em cảm ơn cô ấy thay anh nhé.”
Không chờ tôi đồng ý, Đỗ Hoằng Đình đã đứng lên, gạt hết đống sách trên bàn vào trong túi, cứ như tôi không tồn tại vậy, chả ỏ ê tiếng nào bỏ đi luôn.
Phản ứng kiểu gì đấy?
Tôi rũ rượi ngồi xuống đối diện Thẩm Thành.
Thẩm Thành nhìn tôi, cười như không cười: “Em cảm thấy, có lẽ nào nó đang hiểu lầm chúng ta không?”
Tôi: “Sao có thể?”
Thẩm Thành duỗi tay đẩy hộp quà sang một bên, cúi người kề sát vào tôi, “Đi đâu mới tìm được người bạn gái như em nhỉ?”
Tôi: “Bọn con gái đều giống như em cả mà?”
“Đôi lúc, anh thật sự rất hâm mộ Đỗ Hoằng Đình.” Thẩm Thành: “Những người bạn gái anh từng yêu, hôm nay muốn vòng tay Cartier, ngày mai đòi túi xách Hermes. Hi sinh thì chi li từng tí một, ra yêu cầu lại đến là lành nghề.”
Tôi: “Ha ha nếu Anh Béo giàu như anh, chắc chắn em sẽ vòi vĩnh hơn bạn gái anh nhiều!”
Thẩm Thành kinh ngạc liếc nhìn tôi: “Em còn chưa rõ trên người Đỗ Hoằng Đình rốt cuộc có bao nhiêu tiền đúng không?”
Tôi: “Chắc chắn là anh ấy có một chút tiền. Nhưng đó là tiền bố anh ấy để lại cho anh ấy đi học, em thèm khát chút tiền ấy làm gì?”
Thẩm Thành cố mím chặt môi hồi lâu mới ngừng cười được, “Mạnh Kỳ Kỳ em đúng là đáng yêu ghê. Nếu em với Đỗ Hoằng Đình chia tay, nhớ gọi điện cho anh nhé.”
Phỉ phui cái giống độc mồm, phì!
Cũng may tối hôm ấy tôi nhận được tin nhắn WeChat của Anh Béo ——
“Đột nhiên muốn làm chút chuyện kích thích với em……”
Chao ôi!
Đột nhiên là đột nhiên gì đây?
Một nụ cười dê già nở trên môi tôi.
Quả nhiên ghen là gia vị của tình yêu.
Sau khi gặp nhau, Anh Béo sốt sắng vào đề tài chính với tôi luôn.
Tôi do dự một chút.
Không nhịn được, cũng chẳng có cách nào chối từ.
Ban đầu rất là ngất ngây, thêm mấy lần nữa thì bắt đầu hơi không chịu nổi.
Tôi khóc la: “A a a…… Kích thích…… Đúng là kích thích quá……”
Cánh gà nướng BT.
Loại siêu cay.
Đúng là kích cmn thích!
Sau khi làm lành, tôi không còn nhắc đến chuyện giảm béo nữa.
Hơn nữa tôi cũng lên mạng tra rồi, cho dù Anh Béo gầy đi, lớp mỡ dưới da biến mất, thì cái chỗ kia cũng chẳng thay đổi là bao.
Thậm chí có khả năng, khi chỗ từng bị mỡ giấu đi kia lộ hết ra, trông bằng mắt thường có khi còn dài hơn không biết chừng.
Cho nên tôi hoàn toàn từ bỏ.
Nhưng hình như Anh Béo không được vui lắm.
Tôi có thể cảm thấy rất rõ là anh đang khống chế khẩu phần ăn của mình.
Cũng được.
Coi như là để phòng 3 cao.
Tôi cũng không trông cậy vào việc anh gầy đi được.
Bởi vì tôi đã quen với việc bạn trai mình là một chàng béo lâu rồi.
Thật ra ấy mà, cho dù đẹp trai cách mấy thì ở chung lâu ngày cũng thấy chán thôi.
Có một anh bạn trai béo, dáng người lừng lững rắn chắc, có cảm giác an toàn hơn nhiều so với mấy anh mình dây kia.
Hơn nữa tôi đứng cạnh anh sẽ có vẻ rất mi nhon, ha ha.
Lúc sắp hết năm 2, một phần mềm nhỏ do tôi phát triển rốt cuộc cũng vận hành thành công.
Tôi lấy cảm hứng từ Anh Béo.
Chính là chuyện tôi vay tiền cho anh, ai dè anh trả lại tôi một căn biệt thự cao cấp, còn thêm cả lãi nữa.
Tôi nghĩ thế này:
Nếu trên tay tôi có tiền nhàn rỗi, tôi sẽ để nó lên một nền tảng, cung cấp cho những bạn sinh viên đang rất cần tiền mang đi quay vòng, khi nào bạn đó có tiền thì trả cả vốn lẫn lời lại cho tôi.
Như vậy sẽ giúp được các bạn cần giúp đỡ, và cũng tạo cơ hội phát tài cho một số bạn khác.
Cho nên tôi đã đặt cho nó một cái tên rất có chiều sâu ——
Phát Đại Tài.
Nói trắng ra thì, phần mềm này dân gian người ta gọi là hình thức vay tiền trên mạng P2P, gọi tắt là cho vay nặng lãi.
(P2P: Person to person, hình thức kinh doanh giữa người với người. Về phương diện tài chính còn có B2B (business to business – doanh nghiệp tới doanh nghiệp), B2C (business to customer – doanh nghiệp tới khách hàng), v.v.)
Để đăng kí thì cần thẻ sinh viên của trường hiện đang theo học, và hạn mức giao dịch tối đa là 100 tệ.
Phát Đại Tài không phụ sự mong đợi của mọi người, sau khi lên sóng một tháng tại trường tôi, đã có hơn một nghìn khách hàng đăng kí bằng tên thật, lượng tiền giao dịch đã vượt qua 100 nghìn tệ.
Tôi cảm giác bản thân sắp bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Tôi vui sướng chạy tới khoe Anh Béo niềm vui bất ngờ lớn lao này.
Mặt Anh Béo hơi biến sắc: “Em có biết đây là hành vi trái pháp luật không?”
Tôi: “Không đến mức chứ?”
Anh Béo: “Điều 292 Pháp Lệnh “Các biện pháp quản lý dịch vụ thông tin Internet” có quy định, hệ thống đăng kí hồ sơ sẽ được áp dụng cho các dịch vụ Internet phi thương mại. Những ai chưa được cho phép hoặc chưa thực hiện thủ tục nộp hồ sơ thì không được phép thực hiện dịch vụ thông tin Internet.”
Tôi: “Anh Béo của em giỏi quá, cái gì cũng biết!”
Anh Béo hơi đắc ý: “Rảnh quá không có gì làm nên anh giở ra đọc.”
Anh Béo không ủng hộ tôi làm cái này, nói là anh không đánh giá cao, cũng không thấy triển vọng trong tương lai.
Tôi không đồng ý với anh, tôi không muốn uổng phí tâm huyết cả năm trời, nên bèn làm vụng trộm.
Như vậy có nghĩa là tôi phải đi tìm nhà đầu tư cái đã.
Sau khi tính toán chi phí, một người chưa đủ, ít nhất phải ba người.
Tôi tìm tòi trong vòng xã giao của mình, chọn ra được mấy ông chủ ngốc nghếch lắm tiền.
Sau đó đi vận động hành lang từng người.
Cùng lúc đó.
Anh Béo nói gần đây anh phát minh ra một thuật toán, có thể thắng được thù lao kếch xù trên thị trường chứng khoán, anh bừng bừng hứng thú muốn khoe tôi xem.
Tôi không xem, “Bây giờ chúng mình đã ngang hàng với nhau, anh đừng có dụ dỗ đối thủ cạnh tranh một cách vô đạo đức thế được không?”
Anh Béo cười nói không quan trọng: “Trình độ phát triển của giao dịch định lượng trong nước còn rất thấp, cơ sở hạ tầng thì chưa hoàn thiện. Thuật toán giao dịch do anh thiết kế hiện tại chỉ có hiệu quả với thị trường nước ngoài thôi.”
Thế là tôi hiểu rồi: “Thật ra em có một kỹ năng đặc biệt mà trước giờ chưa nói với anh.”
Anh Béo: “Cái gì?”
Tôi: “Em biết bay.”
Anh Béo: “……”
Tôi: “Đáng tiếc là kỹ năng này không có hiệu quả trên Trái Đất.”