Lúc thử tinh tìm tới, Giang Hoài Trình vẫn lảo đảo tiến về phía trước, vì thế thử tinh chỉ có thể đi theo hắn nói nhảm.
“Hắc hắc hắc.” Con chuột cười gian: “Thanh oa tinh, lúc này ngươi đã rơi vào tay ta!”
Ếch tinh ló đầu ra khỏi xiêm y của Hoài Trình: “Không được thương tổn người này.”
Con chuột run run râu, miệng nói: “Một người phàm bình thường, ta tự nhiên sẽ không hạ thủ.” Tâm lại nghĩ, giết người chính là tội lớn, sẽ bị trừ âm đức. “Nhưng nếu giết ngươi, sẽ không sao!”
Con chuột lùi ra xa lấy đà nhảy lên, giơ móng vuốt sáng loáng cắt quần áo của Giang Hoài Trình.
Nhưng Giang Hoài Trình lại vươn tay chộp ếch tinh đang rơi xuống theo quần áo ôm vào lòng.
Con chuột tức giận giơ chân: “Phàm nhân! May bỏ tay ra, coi chừng ta cắt tay ngươi!”
Giang Hoài Trình im lặng, như không nghe lời hắn nói, vẫn vội vàng tiến về phía trước.
Con chuột nhướng cao mày, vươn móng vuốt: “Ngươi đã không nghe ta nói, vậy đừng trách ta không khách khí!” Nói xong, “sưu” một tiếng cắt đứt ngón tay cái của Giang Hoài Trình.
Giang Hoài Trình dừng lại một chút, vẻ đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt, vẫn cố gắng che kín ếch tinh trong lòng.
“Đại Ngưu! Đại Ngưu!” Ếch tinh khóc lớn, “Chạy mau a!”
Giang Hoài Trình vẫn im lặng, bảo hộ ếch tinh tiếp tục hướng vào núi sâu.
Thử tinh say mùi máu, hắn không nóng lòng giết ếch tinh, ngược lại tiếp tục cắt thêm một đốt tay nữa của Giang Hoài Trình.
Lúc này, Giang Hoài Trình bước đến đâu đều lưu lại một đường máu.
Ếch tinh giãy giụa trong tay Giang Hoài Trình, hắn không biết tại sao Hoài Trình lại che chở hắn, hắn không phải đã bị Hoài Trình vứt bỏ? Nếu là Giang Đại Ngưu trước kia, hắn nhất định sẽ cho rằng người này vì cần pháp lực của mình giúp hắn đi học. Còn Giang Hoài Trình hiện tại? Hắn không phải đã hoàn thành tâm nguyện làm đại quan rồi sao? Tại sao chỉ vì một con ếch mà phải chịu đau đớn?
Rốt cuộc, Giang Hoài Trình dường như đã đến nơi cần đến, tay phải của hắn đã bị thử tinh tàn nhẫn cắt trụi.
Giang Hoài Trình dùng bàn tay không rõ hình dạng dốc sức ấn lên một cái khóa đá, thạch môn từ từ mở ra.
Giang Hoài Trình bước một bước vào trong động, ngã xuống.
Có hai người từ trong động bước ra, một người dùng bội đao mang bên hông một nhát chém con chuột dai dẳng ngoài động thành hai mảnh, người còn lại tiến đến bắt mạch cho Giang Hoài Trình, phiền não nhíu mày.
Người đeo bội đao muốn kéo ếch tinh trong tay Giang Hoài Trình, nhưng chưởng lực kia cho dù hắn hôn mê vẫn rất mạnh mẽ, cố gắng nửa ngày, rốt cuộc cũng lấy được ếch tinh.
ღღღ
Lúc Giang Hoài Trình sắp tỉnh dậy, thân thể bất an loạn động. Nếu tiếp tục như vậy sẽ làm rách miệng vết thương, Tiêu Lương bất đắc dĩ cầm cái bánh bao nhét vào tay hắn, hắn mới tiếp tục yên giấc.
Sau đó, Tiêu Lương xoay người hướng ếch tinh.
“Huynh đài cao danh quý tánh là chi?” Tiêu Lương cười tủm tỉm hỏi.
“Ta tên Tiểu Thanh”
“Nga, Tiểu Thanh huynh, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu”. Tiêu Lương nhìn hắn trầm tư. “Mấy ngày trước đây Giang Hoài Trình đêm nào cũng mượn rượu giải sầu, gọi cái tên này.”
Ếch tinh bị hắn nhìn có chút chột dạ, cúi đầu.
“Không thể tưởng tượng được Tiểu Thanh huynh lại… có thân phận đặc biệt như vậy.”
“Cái kia, Đại Ngưu hắn, có sao không?” Ếch tinh đắn đo hỏi.
“Đại Ngưu?” Vẻ mặt Tiêu Lương kì quái. “Hoài Trình huynh tánh mạng có thể bảo toàn, chỉ là tay phải…”
Ếch tinh nhìn Giang Hoài Trình nằm như cá chết trên giường, lại nhìn bàn tay bị băng bó giống cái bánh mì của hắn, lệ trong mắt tràn ra. “Ta, ta biết trên núi Côn Lôn có một loại Đoạn tục thảo, nghiền nát thoa lên vết thương có thể làm cho xương cốt tái sinh, đến lúc ta khôi phục pháp lực, ta nhất định đi hái cho hắn.”
“Vậy, pháp lực của ngươi chừng nào mới hồi phục?”
Ếch tinh vẻ mặt buồn bã: “Bảy, bảy ngày.”
“Vậy bảy ngày này ngươi hảo hảo ở cạnh hắn, Đoạn tục thảo kia cứ để Lý Mộ đi hái.” Tiêu Lương bĩu môi, nam nhân mang bội kiếm đứng bên cạnh lập tức biến mất.
Ếch tinh há to miệng: “Nhanh quá!”
Tiêu Lương đắc ý cười: “Đó là đương nhiên, Lý Mộ là thị vệ võ công cao cường nhất của thái tử.”
Nguyên lai Giang Đại Ngưu là hậu duệ của trọng thần tiền triều, trước đây hắn vô tình phát hiện bài vị tổ tiên giấu kín trong nhà, mới nghĩ đến chuyện đi tranh quan lộ.
Sau đó Giang Đại Ngưu nhờ vào pháp thuật của ếch tinh lén ở học đường tự học thành tài, lên kinh ứng thí, tuy rằng không tranh được công danh, nhưng âm soa dương thác ( vì chuyện ngẫu nhiên tạo thành sai lầm) được Lương Vương tán thưởng.
Lương Vương dùng nhiều thủ đoạn đem hắn thay tên đổi họ bồi dưỡng thành mưu sĩ của mình, còn âm thầm nắm phụ mẫu của Giang Hoài Trình trong tay, lấy chuyện này uy hiếp Giang Hoài Trình phải trung thành với hắn.
Nguyên nhân là vậy, Giang Hoài Trình cũng không muốn đáp ứng Lương Vương, mục đích của Lương Vương là lật đổ thái tử, ngồi lên vương vị, nhưng trong lòng Giang Hoài Trình biết người này căn bản không thể làm nghiệp lớn.
Vì thế, hắn âm thầm nương nhờ phe cánh của thái tử— đương kim thái tử là người chính chắn, biết trọng hiền thần, yêu thương trăm họ, hắn tin tưởng người này nhất định sẽ trở thành minh quân.
Lần này, vì để Giang Hoài Trình hoàn toàn thoát khỏi bè phái của Lương Vương, thái tử phái Tiêu Lương, Lý Mộ đến Thiên Tỉnh thôn cứu cha mẹ của Giang Hoài Trình.
Căn bản chuyện này không cần Giang Hoài Trình đích thân đến đây, nhưng hắn lại cố ý cùng Tiêu-Lý hai người về thôn. Được nửa đường lại chia hai ngã, hắn nói muốn đi một mình gặp lại cố nhân. Không nghĩ lúc hắn trở lại hang đá giao hẹn, cư nhiên lại bị yêu quái bám theo, bản thân bị trọng thương bất tỉnh nhân sự, trong tay ôm một con ếch biết nói.
Tiêu Lương biết được thân phận của ếch tinh, không chút do dự vạch trần tất cả bí mật của Giang Hoài Trình.
“Tiểu Thanh? Thật tốt quá, ngươi không bỏ đi…” Giang Hoài Trình rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm, dùng bàn tay trái lành lặn lau nước mắt cho hắn: “Làm sao ếch cũng biết khóc chứ?”
Ếch tinh xoay người sang hướng khác đưa lưng về phía hắn: “Không cần ngươi xen vào! Tiêu Lương nói cho ta biết rồi, ô ô ô…”
Giang Hoài Trình vỗ vỗ đầu hắn, mỉm cười: “Khóc cái gì, nhiều năm như vậy ta không về tìm ngươi là ta không đúng, đừng giận nữa được không?”