Hắn gục vào miệng giếng, nhớ lại ngày xưa, không nhịn được khóc òa lên.
Phụ mẫu của Giang Đại Ngưu đã mất, vậy mà bảy năm nay hắn chưa một lần về nhà.
Giang Đại Ngưu không còn là Giang Đại Ngưu, là Giang Hoài Trình.
Rốt cuộc ếch tinh đã hiểu, tất cả những thứ liên quan đến tiểu thôn này, ngay cả cái tên, đều đã bị nam nhân kia từ bỏ, bây giờ hắn không phải Giang Đại Ngưu, hắn là Giang Hoài Trình.
ღღღ
Ếch tinh khóc một lúc lâu, nhảy xuống giếng.
Hắn đổ mọi thứ trong túi Càn Khôn ra, rất nhiều thứ lộn xộn chất đống trên mặt đất.
Ếch tinh ngồi thẫn thờ trong giếng một lát, bỗng nhiên muốn ra ngoài bái tế cha mẹ của Giang Đại Ngưu. Vì thế hắn ra khỏi giếng, chạy tới từ đường trong thôn.
Tang lễ không lớn, hai cỗ quan tài gắt gao đặt cạnh nhau trong từ đường.
Ếch tinh quỳ gối trước quan tài, “bang bang bang” dập đầu ba cái.
Hắn nói, ta thay đứa con bất hiếu của các người đến bồi tội.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tại sao mình phải thay cái tên hỗn đản kia bồi tội? Nghĩ tới đây, ếch tinh lại phồng má.
Thương tâm đủ rồi, buồn bực đủ rồi, tức giận cũng đủ rồi, tuy rằng trong lòng vẫn rất không vui, nhưng ếch tinh không nháo tâm như lúc vừa mới trở về nữa.
Hắn thất thần về giếng, trên đường đi nghe người trong thôn bàn tán chuyện cha mẹ Giang Đại Ngưu một đêm bạo bệnh qua đời.
Ếch tinh nhìn xuống đất, chậm rãi chậm rãi đi, bỗng nhiên một hình người thân đầy máu xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Ếch tinh hoảng sợ, hắn chợt nhớ, lúc đi kinh thành thiết lập kết giới ở miệng giếng, về nhà đã quên giải trừ!
ღღღ
Ếch tinh chạy tới phía trước kéo về.
“Đại Ngưu!”
Ếch tinh choáng váng, hắn không biết tại sao Giang Hoài Trình lại ở đây.
Nhưng cứu người là chuyện khẩn cấp, hồn phách của Giang Hoài Trình đã bắt đầu tan biến, ếch tinh vận dụng phép thuật, khởi động nội đan, cuối cùng cũng ổn định được hồn phách của hắn.
Ếch tinh thở dốc, dần dần trở về nguyên hình.
Đạo hạnh của hắn không cao, mặc dù đang ở địa bàn có thể tự bảo vệ mình, nhưng cứu một mạng người phải hao tổn đại nguyên khí.
Giang Hoài Trình dần tỉnh lại, vừa nhìn thấy ếch tinh, bật người chộp lấy hắn: “Ngươi không được chạy nữa, không được chạy nữa…” Hắn nỉ non.
Ếch tinh toàn thân vô lực, cúi đầu mặc hắn nắm trong tay.
Giang Hoài Trình nhận ra ếch tinh không bình thường, lại nhìn đến hiện trạng của chính mình, phun ra một búng máu.
Hắn ôm ếch tinh vào trong lòng, tập tễnh bước về phía núi.
Nhưng trong lòng ếch tinh hiện tại nóng như lửa đốt.
Hắn biết rõ ngọn núi này có bao nhiêu vũ tộc dã thú khát máu, Giang Hoài Trình còn cố tình càng lúc càng đi vào sâu trong. Nếu như là hắn lúc bình thường, thật sự có thể bảo hộ cả hai người chu toàn, nhưng hắn hiện tại ngay cả hình người cũng không hóa được.
Ếch tinh giãy giụa trong ngực Giang Hoài Trình: “Đại Ngưu, ngươi mau trở về! Trở về!”
Giang Hoài Trình lau vệt máu trên môi, phớt lờ lời ếch tinh nói, tiếp tục đi vào trong núi.
Chuyện ếch tinh lo lắng đã đến, vài con chó hoang ngửi được mùi máu chạy tới, nhe nang hướng Giang Hoài Trình hú điên cuồng.
Ếch tinh tức giận la: “Lũ súc sinh! Nếu các ngươi đả thương bọn ta, chờ đến lúc ta khôi phục nguyên khí sẽ đến tìm các ngươi!”
Bọn chó hoang nghe vậy lại ô ô vài tiếng, lùi ra.
Cho dù pháp lực của hắn đã suy giảm, nhưng vẫn có uy lực đối với dã thú.
Nguyên là ở đây, trong Thiên Tỉnh Thôn, ngoài hắn ra còn có một yêu quái tu luyện thành tinh nữa. Mặc dù con yêu tinh đó đạo hạnh vốn không bằng hắn. Nhưng hiện tại thì khác, yêu tinh đó muốn lấy mạng hắn đoạt nội đang dễ như trở bàn tay.
Ếch tinh đành phải thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng gặp phải tên kia.
Đáng tiếc vô xảo bất thành thư (sự tình thập phần đúng dịp, vô xảo bất thành thư, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo có mặt), tên kia vẫn theo mùi máu tìm tới.