Sáng sớm ngày hôm sau, Cảnh Tử cùng Đông Khiết được lệnh đi làm thủ tục xuất viện cho Hoắc Dịch Thành. Không ai có thể tưởng tượng được Cảnh Tử thật muốn đánh cho tên Đông Khiết ngu ngơ kia một trận đến nhường nào. Đôi mắt tức tối liếc nhìn dáng vẻ điềm nhiên như chưa hề xảy ra chuyện gì của Đông Khiết, kìm không được đánh cậu ta một cái vào đầu. Đông Khiết nhìn Cảnh Tử đầy khó hiểu, ôm đầu nói lớn.
''Này, cậu định giết tôi đúng không?''
''Giết được cậu tôi giết lâu rồi!'' Cảnh Tử trừng mắt, hằn giọng nói với anh.
Nếu không phải cái tên đần độn này nói chuyện của tiểu thư Sở Du tối qua thì sao bầy tôi tớ như họ phải chịu khổ thế này cơ chứ. Càng không nói đến mối quan hệ giữa ông chủ và tiểu thư mới có chút tiến triển liền xảy ra mâu thuẫn. Cả công ty còn phải hứng chịu cơn thịnh nộ dữ tợn của tổng giám đốc ngay khi vừa mới đặt chân đến làm việc. Thật muốn xiên cho anh ta vài nhát.
Sở Du sau trận say tối qua, vừa tỉnh lại đầu đã dội đến một cơn đau dữ dội. Cô khó nhọc vừa day nhẹ trán vừa ngồi dậy. Ánh mắt khẽ đảo khắp không gian nơi đây sau đó liền cảm thấy có chút xa lạ, cô cất giọng yếu ớt.
''Đây là đâu?''
Dục Lăng chợt phát hiện cô đã tỉnh, vội đến bên cô hỏi thăm.
''Em thấy trong người thế nào rồi, có đau đầu không?
Sở Du cười nhẹ, vẻ mặt nhợt nhạt thiếu đi sức sống khiến anh hơi lo lắng.
''Em không sao, tối qua làm phiền anh rồi.''
''Có gì là phiền chứ, anh mua cháo cho em rồi, để anh đi lấy.''
Cô chỉ biết gật nhẹ đầu,ngồi chờ anh. Chợt có tiếng gõ cửa bên ngoài, Sở Du sợ có bệnh nhân nào đó cần anh khám bệnh nên có chút chật vật ra mở cửa. Nhưng người tới lại là một nhân viên giao hoa, trên tay cậu ta là một bó hồng vô cùng rực rỡ. Cậu ta nhìn thấy cô liền nở nụ cười thân thiện.
''Cô là tiểu thư Sở Du phải không? Dục tiên sinh tặng cô bó hoa này.''
Sở Du còn chưa kịp phản ứng thì nhân viên giao hoa đã rời đi. Cô hơi ngẩn người ôm bó hoa vào trong, những đóa hồng xin đẹp này khiến cô bất giác nhớ tới vườn hồng rực đỏ ở bảo thành. Ánh mắt Sở Du dừng lại trên tấm thiệp kẹp giữa bó hoa, cô tò mò mở ra xem. Bên trong là dòng chữ cứng cáp, uyển chuyển.
-''Sở Du, từ lúc gặp em, anh đã có một cảm giác vô cùng khác lạ. Được ở bên em là điều anh hạnh phúc nhất. Mặc kệ quá khứ của em thế nào, có thể cho anh cơ hội chăm sóc em được không? Anh thật sự rất thích em, từ rất lâu rồi...''
Nét chữ thân thuộc này cô dễ dàng nhận ra là của Dục Lăng, đối diện với lời tỏ tình này cô lại có chút do dự cùng lo sợ. Dục Lăng lúc này vừa bước ra bắt gặp Sở Du đang cầm tấm thiệp trên tay, anh đặt hộp cháo xuống bàn, tiến đến gần cô.
''Em đọc hết rồi?'' Âm thanh dịu dàng vang lên.
Cô gật đầu không nói gì bởi căn bản cô không biết đối diện với tình cảm của anh thế nào. Anh là một người đàn ông tốt, ân cần, luôn mang đến sự an toàn khiến người ta rúng động tâm can. Một người như vậy đâu thiếu phụ nữ, tại sao lại thích cô. Sở Du không muốn Dục Lăng gặp nguy hiểm, với tính cách của cha nuôi khi biết chuyện này sẽ không tha cho anh. Thấy cô im lặng, anh thừa dịp nắm lấy hai tay cô, giọng đầy thâm tình.
''Du nhi, anh biết Hoắc Dịch Thành là cha nuôi của em, ông ta có phải đang ép buộc em không? Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em. Đồng ý làm bạn gái anh nhé?''
''Em....''
UỲNH.... Cánh cửa phòng bị đạp tung ra.
Hoắc Dịch Thành vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn trực diện hai người họ. Sở Du hốt hoảng, luống cuống rút tay lại, giây sau đó anh bước vào, túm chặt lấy cổ tay cô một cách thô bạo. Lực bóp của anh khiến Sở Du cảm giác xương mình như sắp vỡ ra, nét mặt thoáng rõ vẻ đau đớn. Hoắc Dịch Thành lạnh lùng nhìn cô.
"Tôi cho em đến đây để làm việc chứ không phải đến tình tứ với tên đàn ông khác!''
Dục Lăng không thể để cô bị cưỡng ép như vậy liền nhìn thẳng Hoắc Dịch Thành, ngữ khí tràn ngập sự phẫn nộ.
''Hoắc tiên sinh, đây là bệnh viện anh đừng có ép người quá đáng. Mau thả cô ấy ra.''
Đôi mắt lạnh lùng tựa chim ưng đảo qua người Dục Lăng, vẻ mặt không chút tình người khiến người ta không rét mà run.
''Dục thiếu gia, có vẻ Dục lão gia không dạy cậu rằng người của Hoắc Dịch Thành không ai được phép động vào.''
Nói xong, anh liền kéo cô rời khỏi, Dục Lăng định đuổi theo nhưng lại bị người của anh ngăn lại. Sở Du trực tiếp bị đẩy vào trong xe, không khí ngột ngạt đến đáng sợ. Suốt cả dọc đường không ai nói với ai câu nào, cô biết lần này cô hoàn toàn đã chọc tức anh, chỉ cần nhìn sắc mặt cũng đủ hiểu anh phẫn nộ tới cỡ nào.
Trở về Huyền Lâu bảo, mặc cho mọi ánh mắt kinh ngạc của người làm, Hoắc Dịch Thành trực tiếp lôi Sở Du lên phòng. Đến nơi, anh thô bạo đẩy cô lên giường, con người chết chóc ấy tiến sát đến gần khiến cô lùi về sau vì sợ hãi. Cô run rẩy cố gắng đè nén sự hãi hùng, giải thích với anh.
''Tôi...tôi và học trưởng không phải như anh nghĩ đâu, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi...''
Bàn tay to lớn nắm lấy chiếc cằm nhỏ bé của cô khiến nó truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng, anh nở nụ cười giễu cợt nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh run rẩy kia, giọng gằn lên từng tiếng.
''Em nghĩ tôi bị mù? Hay nghĩ tôi là kẻ khờ cho em muốn làm gì thì làm? Tôi cho em đi làm, em lại không biết ơn điều đó còn ở sau lưng cùng người đàn ông khác dây dưa. Được! Từ giờ em đừng mong có thể bước chân ra ngoài.''
Lời tuyên bố của anh như quả bom phá nát mọi hi vọng của cô. Anh đây là muốn giam cầm cô, tước đoạt quyền tự do của cô. Nước mắt liên tục rơi xuống hai gò má nhợt nhạt. Sở Du lắc đầu không dứt, giọng cầu xin yếu ớt khôn cùng.
''Đừng...xin đừng giam cầm tôi như thế...'' Tiếng khóc cùng tiếng nấc nhẹ khiến người ta không khỏi đau lòng.
Hoắc Dịch Thành dường như không để tâm, tức tối gọi Á Lan quản gia tới. Bà hốt hoảng chạy tới lại nhìn thấy cảnh này liền lo sợ anh thật sự sẽ làm gì cô.
''Từ nay về sau, mọi sinh hoạt của tiểu thư chỉ được phép diễn ra trong căn phòng này. Không có sự do phép của tôi, không ai được bước vào.''
Anh hung dữ rời đi, ra ngoài anh còn cho người khóa cửa lại, đưa chìa khóa cho Á Lan, giọng lạnh lẽo.
''Chỉ đưa đồ ăn mới được phép mở cửa. Đừng để tôi ra tay với bà.''
Hoắc Dịch Thành đùng đùng bỏ đi, Sở Du bước vội những bức đi chập choạng đến phía cửa, cố gắng gào trong nước mắt.
''Mở ra...anh thả tôi ra...đừng...đừng mà...''
Cô tuyệt vọng ngồi khụy xuống cửa, nước mắt lã chã rơi không ngừng.
Tại sao chứ?
Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy. Cô chỉ muốn một hạnh phúc bình dị thôi mà, vì sao ông trời không cho cô dù chỉ một chút. Sở Du kiệt sức thiếp đi trong nước mắt. Người đàn ông ma quỷ Hoắc Dịch Thành đã định sẽ vây giữ lấy số phận cô. Cô chỉ biết học cách chấp nhận nó, chấp nhận để anh ta trêu đùa.
Hoắc Dịch Thành xử lí xong việc ở công ty cũng đã gần nửa đêm, anh uể oải trở về bảo thành. Chỉ cần cô có ở nhà, dù muộn mấy anh cũng sẽ trở về, bất luận ở đâu, nơi nào có cô thì nơi ấy chính là gia đình của anh.