Duyên lệch: Cha nuôi...con yêu người!

Chương 21: Tình tay ba

Sở Du đúng là không thể chịu nổi ánh mắt bức người của Hoắc Dịch Thành nhưng thân là một y tá phải có trách nhiệm thăm khám tận tâm đối với bệnh nhân của mình. Thật may cuối cùng cũng xong, Sở Du thở phào nhẹ nhõm đôi phần, vừa định quay lưng rời đi thì đột nhiên một bàn tay cứng rắn tóm lấy tay cô lôi lại phía giường. Cả người Sở Du áp lên tấm ngực cường tráng của anh, hơi thở nam tính quen thuộc vây giữ lấy con người nhỏ bé ấy làm Sở Du bất giác cảm thấy ấm áp lạ thường nhưng ngay tức khắc, cô liền vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay ấy. Hoắc Dịch Thành nhận thấy phản ứng của cô, tay càng thêm siết chặt, giọng nói âm trầm, mị hoặc vang lên.

''Tại sao lại lảng tránh tôi?'' Câu hỏi thằng thừng không chút giấu giếm khiến Sở Du nhất thời chưa biết trả lời thế nào. 

Cô vẫn cố chấp vùng vẫy nhưng với sức lực nhỏ bé đó đâu phải đối thủ của anh. Tâm trí cô bỗng hiện ra cuộc nói chuyện ban sáng với Bành Nhiễm. Rõ ràng Hoắc Dịch Thành đã có tình nhân bên cạnh lâu như vậy, tại sao còn trêu đùa cô, chiếm đoạt cơ thể cô chứ? Nghĩ đến đây, nỗi ấm ức cùng chua xót lan tràn khắp tâm trí cô, ngữ khí bất mãn cùng xa cách.

''Cha nuôi, ông trêu đùa với tôi đủ chưa? Rõ ràng có phụ nữ bên cạnh mà vẫn còn thèm muốn con gái mình sao?''

Âm thanh sắc bén đầy quật cường ấy truyền đến tai anh một cách rành rọt, Hoắc Dịch Thành thoáng chốc trở nên bực bội, bàn tay càng dùng lực siết chặt khiến Sở Du cảm thấy khó thở.

''Tôi không...'' Anh vừa định nói thì bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa.

Hoắc Dịch Thành đành kìm nén cơn tức giận, buông Sở Du ra. Lúc này, từ ngoài Dục Lăng liền bước vào, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của cô, anh đã đoán ra được chút ít về sự việc ban nãy. Người đàn ông Hoắc Dịch Thành này không hề đơn giản chút nào, Sở Du ở bên cạnh hắn ta chắc chắn bị ép buộc. Dục Lăng tiến đến gần Sở Du, cử chỉ ân cần hỏi han.

''Em không sao chứ? Muộn rồi, anh đưa em đi ăn tối.'' 

Hoắc Dịch Thành chứng kiến một lượt toàn bộ hành động của Dục Lăng đều không có chút phản ứng. Nhưng không ai biết được rằng, đằng sau đôi mắt bình thản ấy lại là cơn cuồng phong dữ dội. Thấy Sở Du không nói gì, Dục Lăng hướng ánh nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, giọng lãnh đạm xen chút cảnh cáo.

''Hoắc tiên sinh dưỡng thương cho tốt, đây là bệnh viện chứ không phải vũ trường cho anh giở trò trêu ghẹo.''

''Tôi trêu ghẹo?'' Hoắc Dịch Thành đáp lại lời Dục Lăng đầy ý cười.

Biết bản thân không thể ở lại đây lâu, Dục Lăng liền đưa Sở Du rời khỏi phòng bệnh. Hoắc Dịch Thành vẫn nằm đó, để hai người họ rời đi, ánh mắt càng thêm băng lạnh.

Dục Lăng dẫn cô ra đến hành lang bệnh viện, Sở Du chủ động rời khỏi vòng tay anh, nở nụ cười nhẹ.

''Cảm ơn anh!''

Dục Lăng vẫn giữ nụ cười đầy thiện ý trên gương mặt, xoa nhẹ đầu cô.

''Thôi nào, em đói rồi đúng không? Chúng ta ra ngoài ăn tối nhé.'' Nói rồi cả hai cùng rời khỏi bệnh viện.

--------------------------------------------

Tại một nhà hàng Pháp sang trọng.

Dục Lăng gọi một bàn đầy đồ ăn cho Sở Du, cô thoáng nhìn qua có chút ngại ngùng.

''Anh gọi nhiều đồ ăn sao mà ăn hết được.''

''Em ăn thoải mái là được.'' Dục Lăng bật chai rượu vang, rót vào hai ly thủy tinh rồi nâng cốc với cô.

''Nào, uống rượi giải sầu.''

Sở Du nhìn ly rượu của anh trước mặt mình sau đó cũng vui vẻ nâng ly với anh. Bữa tối đó, Sở Du không biết bản thân đã uống bao nhiêu rượu. Mặc dù tửu lượng của mình không tốt nhưng cô vẫn uống, Dục Lăng biết cô có tâm sự nên cũng để cô uống tùy thích. Không biết bao lâu sau, hai gò má đã đỏ bừng, lời nói cũng bắt đầu mất kiểm soát, Sở Du loạng choạng đặt cốc rượu xuống, nhìn Dục Lăng, mơ hồ nói.

''Anh nói xem...em...em có phải con ngốc không...ưm...'' 

Dáng vẻ thanh thoát, dịu dàng thường ngày của cô giờ đã bị rượu làm cho bay biến thay vào đó là nét đáng yêu, kiều diễm, đôi môi đỏ mọng ướt át liên tục mấp máy như lực hấp dẫn trí mạng đối với anh. Dục Lăng nhẹ nhàng an ủi Sở Du.

''Cô bé ngoan, em là cô gái xinh đẹp và thông minh nhất trong lòng anh.''

Lời nói động viên ấy khiến cô cười phá lên, bất giác anh nhận ra được giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi kiều mị trông đáng thương vô cùng.

''Xinh đẹp ư? Nhưng vẫn không bằng cô ta, vẫn không thể khiến cha nuôi si mê.''

''Cha nuôi?'' Giọng nói sửng sốt xen cả kinh ngạc của Dục Lăng vang lên.

Sở Du cười lạnh, ý thức nửa tỉnh nửa mơ, gương mặt ánh lên nỗi đau xót.

''Phải! Hoắc Dịch Thành, chính là anh ta...ưm....'' Nói chưa hết, cô đã gục xuống bàn để  mặc anh bất động ở đó.

Dục Lăng hoàn toàn bị câu nói của cô làm cho chấn động run rẩy không thể kiềm chế. Hoắc Dịch Thành là cha nuôi của Sở Du. Chuyện này.....

Anh thật sự không dám tin đây là sự thật. Vậy những hành động mờ ám của Hoắc Dịch thì sao? Chẳng lẽ anh ta có ý đồ khác với cô? Dục Lăng không kìm được sự đau đớn cùng tức giận. Anh nhất định sẽ bảo vệ người con gái anh yêu. Trời đã về đêm, Dục Lăng cẩn trọng đưa Sở Du về văn phòng làm việc của mình. Nay anh phải trực ca đêm, để cô ngủ tại nhà anh không yên tâm chút nào. Đặt Sở Du xuống chiếc giường nhỏ gần đó, anh nhẹ nhàng đắp tấm chăn mỏng lên người cô. Lẳng lặng ngắm nhìn diện mạo thanh thuần của cô, ngũ quan xinh đẹp như mây như nước.

Cả căn phòng yên ắng chỉ còn lại tiếng thở đều đều, anh thật muốn thời gian có thể ngưng đọng ở giây phút này, để anh có thể ngắm nhìn dáng vẻ say giấc tựa như một thiên sứ của cô. Đôi ngươi khẽ di chuyển đến bờ môi mỏng tươi hồng như trái anh đào kia. Nội tâm nhộn nhạo thôi thúc bản năng nam tính trong anh, đặt lên đó một nụ hôn ngọt ngào. Dục Lăng hơi ngập ngừng tiến lại gần cô ngay lúc này Sở Du theo phản xạ quay người về phía anh, cánh tay vô thức quàng lên cổ, kéo anh lại. Dục Lăng hoàn toàn bị hành động của cô làm cho thảng thốt. Hai cánh môi giờ đây đã áp lên nhau, cô khẽ rên lên vài tiếng rồi hơi mút nhẹ môi anh. 

Hành động ngây ngô ấy gần như đã khiến bức tường kiên cố trong lòng anh đỗ vỡ hoàn toàn, Dục Lăng mặc kệ mọi thứ tiếp nhận nụ hôn của cô. Đôi nam nữ quấn quít vô tình lọt vào đôi mắt âm trầm xen chút bàng hoàng đằng sau cánh cửa kia. 

Đêm muộn nhưng phòng bệnh của Hoắc Dịch Thành vẫn sáng đèn, anh cùng Cảnh Tử vẫn ở bên trong bàn bạc công việc. Cảnh Tử thấp giọng báo cáo nốt phần còn lại.

''Bên xưởng sản xuất đã làm theo y như trong tài liệu chúng ta mang về. Chỉ chờ ông chủ đích thân đến kiểm nghiệm nữa thôiêi.'' 

Hoắc Dịch Thành khẽ day trán, đôi mày kiếm đen khẽ cau lại.

''Cậu chuẩn bị thủ tục mai xuất viện.''

''Dạ!'' Cảnh Tử cung kính đáp lại.

Ngay sau đó, dáng vẻ có đôi phần vội vã bước vào. Cậu nhìn hai người lưỡng lự không biết nên bắt đầu từ đâu. Hoắc Dịch Thành nhìn Đông Khiết, vẻ mặt vẫn bình thản.

''Có chuyện gì mà vội thế?''

Đông Khiết quay sang nhìn Cảnh Tử định giấu giếm nhưng rồi cậu vẫn nói. 

''Tôi...tôi vừa đi qua văn phòng của bác sĩ Dục. Thấy....thấy Sở Du tiểu thư và anh ta...'' Câu nói ngắt quãng khiến anh khó chịu.

''Thấy gì?'' Hoắc Dịch Thành gắt lên, việc liên quan đến cô anh không đợi được.

''Thấy...hai người họ...hôn...''

Vừa nghe đến đây, chiếc cốc thủy tinh trên bàn bị anh bóp đến vỡ nát. Ánh mắt chết chóc hằn lên những tia máu đỏ như một loài thú hoang làm Cảnh Tử và Đông Khiết đều phải rùng mình ghê sợ.