Đường Về - Ngải Ngư

Chương 40

Edit: Mây

Sau khi làm rõ sự việc, Giang Chu lập tức rời khỏi nhà Tần Họa.

Tần Họa ngồi trên sô pha trong phòng khách, cụp mắt nhìn chằm chằm những loại thuốc trên bàn, khóe môi cong lên cũng không hạ xuống.

Cô cầm lấy điện thoại muốn cảm ơn anh trai nhỏ kia một tiếng, kết quả lúc này mới bỗng nhiên phát hiện ra, mình cũng không có phương thức liên lạc của anh.

Thậm chí ngay cả tên của người ta là gì cô cũng không biết.

Cô chỉ biết người đàn ông với giá trị nhan sắc nghịch thiên thoạt nhìn còn nhỏ hơn cô vài tuổi, kỳ thật lại lớn hơn cô hai tuổi.

Tần Họa lặng lẽ thở dài một hơi, làm cho mình thả lỏng ra.

Không sao, dù sao với quan hệ tầng trên tầng dưới, luôn có thể gặp được, đến lúc đó lại nói cảm ơn anh cũng không muộn.

Cô nghĩ như vậy, khập khiễng đi vào phòng tắm tắm rửa, một tiếng sau, cô gái mặc váy ngủ chậm chạp bước chân đi ra.

Cô mở thuốc anh mua về cho cô ra, dựa theo tờ hướng dẫn nói, bôi thuốc mỡ lên trên mắt cá chân sưng to, sau đó lại rửa tay sạch sẽ, rót cho mình ly nước ấm, uống mấy viên thuốc hạ sốt.

Làm xong hết tất cả những chuyện này, Tần Họa trở về phòng ngủ ngủ.

Sau khi Tống Kỳ Hạc về đến nhà thì nhốt mình vào trong phòng vẽ tranh, một tay bưng bảng pha màu, một tay cầm cọ vẽ, phác họa từng nét từng nét trên giấy vẽ được cố định trên bảng vẽ.

Cảm hứng trong đầu anh gần như muốn tuôn trào ra ngoài, khuôn mặt tươi cười kia không ngừng lặp đi lặp lại, giống như ấn nút phát lại.

Không có thứ gì khác ngoài nụ cười của cô.

Anh lặng lẽ ngồi ở trước bàn vẽ, tay không ngừng vẩy vẩy, vừa chậm rãi vừa cẩn thận tô màu cho cô gái mà mình vừa vẽ.

Cuối cùng, chỉ mất chưa đầy ba tiếng đồng hồ để hoàn thành bức tranh này.

Cô gái trong bức tranh mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt đơn giản mà thanh lịch, trên chân đi một đôi giày nhỏ màu trắng, mái tóc dài mềm mại màu hạt dẻ bị gió đêm nhẹ nhàng thổi bay.

Cô đứng trên sân thượng, quay đầu mỉm cười.

Khuôn mặt của cô gái dịu dàng, cong thành hình trăng non xinh đẹp, đôi môi anh đào màu đỏ hơi cong lên, gợi lên một đường cong.

Làm cả bầu trời đêm kinh diễm.

Cũng làm cho anh kinh diễm.

Tống Kỳ Hạc buông cọ vẽ và bảng pha màu trong tay ra, ngồi ở trước mặt bức tranh hơi cụp mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trên đó không chớp mắt.

Điều làm cho bức tranh này trở nên khác biệt là thế mà lại có một mặt trời rực rỡ và ấm áp treo lơ lửng trên bầu trời đêm trong vắt.

Những tia nắng mặt trời chiếu thẳng vào người cô, giống như ánh đèn sân khấu trên sân khấu đột ngột chiếu sáng cô.

Vầng sáng chói lóa chiếu xuống dưới, bao bọc quanh người cô, cô giống như một chùm ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện trong đêm tối.

Đúng, sự tồn tại giống như nữ thần mặt trời.

Tống Kỳ Hạc ngẩn người nhìn chằm chằm vào bức tranh này rất lâu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng vẽ tranh, cởi quần áo trên người ra, ngâm mình trong bồn tắm.

Chờ đến khi anh mặc áo tắm dài đi từ phòng tắm ra thì đã hơn một tiếng sau.

Người đàn ông lau khô tóc, trước khi bước lên giường liếc mắt nhìn những lọ thuốc đặt trên tủ đầu giường, anh cầm lấy, vặn ra, đổ mấy viên ra để uống, nhưng cuối cùng lại một lần nữa thả những viên thuốc màu trắng vào lại trong lọ.

Ngay sau đó nằm lên trên giường tắt đèn.

Tống Kỳ Hạc nhắm mắt lại, trong đầu nhanh chóng hiện lên một vài hình ảnh.

Tiếng kêu khóc ầm ĩ hỗn loạn, xen lẫn với mùi máu nồng đậm quanh quẩn hơi thở của anh.

Anh giống như bị thứ gì đó đè nén, nặng đến mức gần như không thở nổi.

Nhưng anh không muốn thỏa hiệp như vậy, vẫn luôn kiên cường chống đỡ không chịu nhận thua.

Nhưng mà những cảnh tượng đẫm máu kia lại càng ngày càng rõ ràng và mãnh liệt hơn, thậm chí anh cảm nhận được quanh người mình đều là máu, mùi máu tươi vô cùng nồng tràn ngập bên cạnh anh, thậm chí trong khoang miệng cũng có thể cảm thụ được.

Trong bóng đêm, tất cả mọi thứ đều bị phóng đại một cách vô hình.

Trong căn phòng yên tĩnh có tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng nặng, cho đến khi……

Anh sợ hãi bật dậy từ trên giường, hít lấy từng ngụm từng ngụm không khí trong lành.

Tống Kỳ Hạc nhìn đồng hồ, từ khi anh  nằm xuống cho đến bây giờ, cũng chỉ mới 40 phút.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, anh lại như là gặp phải sự tra tấn dã man, cả người ướt đẫm, mồ hôi trên mặt chảy xuống tí tách, như là vừa mới rửa mặt xong.

Anh suy sụp nằm xuống lại, lật người nằm nghiêng, đôi mắt mở to, mờ mịt trống rỗng không biết suy nghĩ cái gì.

Trong đêm tối dài đằng đẵng tự như không có điểm cuối.

Anh không nhìn thấy ánh sáng, cảm giác không có một tia sáng nào.

Cũng sắp không chịu nổi nữa.

Rất muốn nhanh chóng kết thúc.

Mất mấy tiếng đồng hồ, Tống Kỳ Hạc vẫn không thể ngủ lại, vì thế chỉ có thể chấp nhận đứng lên, một lần nữa mở nắp lọ thuốc kia, định uống mấy viên thuốc ngủ cưỡng chế đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà, ngay khoảnh khắc anh đổ thuốc ra ngoài.

Cái loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này lại dâng lên trong thoáng chốc.

“Uống hết đi, mày sẽ được giải thoát ngay.”

“Tống Kỳ Hạc, không phải mày muốn chết sao? Uống hết lọ thuốc này là mày sẽ không cần phải chịu đựng sự tra tấn mỗi ngày này nữa.”

“Chết là một chuyện rất tuyệt vời, sống mà đau khổ như vậy, không bằng làm cho mình vui vẻ một chút.”

“……”

Từng câu từng câu lần lượt vang lên bên tai anh, dụ dỗ anh, đi làm chuyện đó.

Chuyện đó, vốn dĩ anh đã suy nghĩ đến việc kết chuyện này vào tối nay.

Vậy, kết thúc đi.

Anh đổ cả một lọ thuốc ngủ vào trong lòng bàn tay, cúi đầu cụp mắt nhìn một đống thuốc màu trắng trong lòng bàn tay mình, từ từ nâng tay lên.

Viên thuốc bị đưa đến trước đôi môi mỏng, bờ môi của anh cũng đã đụng vào viên thuốc màu trắng.

Người đàn ông mở miệng, dừng lại một chút, chỉ bỏ ba viên vào.

Tống Kỳ Hạc nắm chặt những viên thuốc trong tay, cánh tay buông xuống, một cái tay khác bưng ly nước lên, nuốt thuốc trong miệng xuống.

Sau đó đổ những viên thuốc còn lại vào trong lọ.

Từ đầu đến cuối vẻ mặt đều lạnh nhạt không có cảm xúc.

Chỉ là vừa rồi, ngay khoảnh khắc anh muốn nuốt đống thuốc kia xuống, lông mi run rẩy.

Bởi vì trong đầu anh bỗng nhiên vang lên một giọng nói, ngữ khí vô cùng kiên định nói: “Phải sống thật tốt!”

Là giọng nói của cô gái tầng trên, dịu dàng như nước, lại kiên định như bàn đá.

Bỗng nhiên anh trở nên tỉnh táo.

Ý định muốn tìm đến cái chết mãnh liệt như vậy đã lập tức bị dập tắt.

Sống, thử xem.

Có lẽ, sẽ có có bất ngờ.

Anh cố gắng an ủi và tự thuyết phục bản thân, một lần nữa nằm xuống trên giường, nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, Tống Kỳ Hạc mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Cũng giống như những đêm khác trong ba năm qua, cần phải mượn thuốc ngủ mới có thể đi vào giấc ngủ được.

Chẳng qua đêm nay khác với bình thường là, trong giấc mơ tràn ngập máu tanh của anh, xuất hiện một cô gái.

Cô đứng cách đó không xa, đưa lưng về phía anh, sau đó ngoái đầu nhìn về phía anh mỉm cười, trong phút chốc, tất cả máu tươi và thi thể nằm dưới chân anh đều không bao giờ nhìn thấy nữa, thay vào đó chính là từng bụi hoa tươi, còn có ong mật và bướm đang bay múa.

Giấc mơ tưởng chừng như ngày tận thế bỗng bừng lên trở thành một bức tranh đầy sức sống.

“Thì ra là anh trai nhỏ……”

Lúc Tống Kỳ Hạc bừng tỉnh, trong giấc mơ cô đang cười nói những lời này.

Tấm rèm dày cộp trong phòng được kéo kín mít, che hết tất cả nguồn sáng, lúc này bên ngoài ánh mặt trời sáng ngời, nhưng ánh sáng trong nhà vẫn tối tăm như cũ.

Tống Kỳ Hạc quay đầu liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức, đã hơn 7 giờ sáng.

Anh nằm trên giường, ánh mắt không có tiêu cự, con ngươi trống rỗng, đại não hơi rối loạn.

Giấc mơ đó là gì?

Sao lại mơ thấy một cảnh như thế?

Hình như anh hơi bất thường.

Tống Kỳ Hạc ổn định lại một lúc, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, trên người còn mặc áo choàng tắm dài của tối qua, đi vào phòng vệ sinh.

Chờ anh thay quần áo xong đi ra ngoài phòng ngủ, chú thím Dương đã tới, đang ở trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Tống Kỳ Hạc đi đến, vừa vặn chú Dương bưng sữa bò nóng đi từ trong phòng bếp ra, sau khi nhìn thấy anh thì rất quan tâm hỏi: “Tiểu Hạc, tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Tống Kỳ Hạc gật nhẹ một cái, hờ hững trả lời: “Ừm.”

Lúc này chú Dương mới yên tâm hơn chút, “Vậy là tốt rồi.”

“Xem ra can thiệp tâm lý còn có hiệu quả, tuần này chú lại mời bác sĩ về đến nhà trò chuyện với cháu.”

Tống Kỳ Hạc không từ chối, nhưng cũng không nói gì.

Chú Dương coi như anh chấp nhận.

Thật ra chú Dương là người quản lý công việc của Tống Kỳ Hạc, khi Tống Kỳ Hạc còn nhỏ mới tiếp xúc với vẽ tranh, chú Dương là trợ lý của thầy anh, sau đó Tống Kỳ Hạc thành danh từ khi còn trẻ, có phòng làm việc của mình, chú Dương liền giúp đỡ anh một tay quản lý công việc.

Nhiều năm như vậy, chú Dương vẫn luôn ở bên cạnh Tống Kỳ Hạc, ngay cả tổ chức triển lãm tranh, cũng là chú Dương lo hết mọi thứ.

Mà Tống Kỳ Hạc chỉ lo tập trung vẽ tranh, những thức khác cũng không hỏi.

Tuy rằng trên danh nghĩa chỉ là đối tác làm việc, nhưng kỳ thật, càng giống người nhà hơn.

Đặc biệt là anh đã từng trải qua biến cố như vậy, khoảng thời gian đó nếu không phải có chú Dương thím Dương vẫn luôn giúp đỡ, Tống Kỳ Hạc gần như không thể sống nổi.

“Chú Dương,” Tống Kỳ Hạc dò hỏi: “Tìm trợ lý thế nào rồi?”

Từ trước đến nay chú Dương vẫn luôn cẩn thận đối với chuyện của Tống Kỳ Hạc, đây là lần đầu tiên muốn cho người ngoài tới làm trợ lý của anh, làm trợ lý có nghĩa là sẽ không tránh được chuyện tiếp xúc với Tống Kỳ Hạc, mà trạng thái hiện tại của Tống Kỳ Hạc cũng không thể nói là quá tốt, chắc chắn chú Dương sẽ phải lựa chọn cẩn thận, thận trọng trong việc đưa ra quyết định.

“Có mấy người tương đối phù hợp, một lát nữa chú đưa tư liệu cho cháu, cuối cùng muốn thuê ai thì cháu đưa ra quyết định.”

“Ừm.” Tống Kỳ Hạc đáp một tiếng.

Lần này anh khăng khăng muốn thuê trợ lý, chủ yếu vẫn là muốn chia sẻ giúp chú Dương một chút, một mình chú Dương quá mệt mỏi, tìm người trợ lý giúp đỡ làm một vài việc vụn vặt, cũng có thể để cho chú Dương nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần làm lụng vất vả như vậy.

Sau khi Tống Kỳ Hạc ăn sáng xong thì đến phòng vẽ tranh, anh lấy bức tranh tối hôm qua đi, rất cẩn thận cuộn lại, cất kỹ.

Tống Kỳ Hạc đang tự mình cố định giấy vẽ mới, chú Dương ở bên ngoài gõ cửa, gọi: “Tiểu Hạc.”

“Chú Dương vào đi.” Tống Kỳ Hạc thấp giọng trả lời, ngữ điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, không có cảm xúc gì.

Chú Dương cầm mấy bản sơ yếu lý lịch vừa mới lấy từ trong cặp đi làm ra đi đến.

Ông đưa tư liệu của mấy ứng cử viên kia cho Tống Kỳ Hạc, nói với anh: “Mỗi một người đến ứng tuyển chú đều nghiêm túc xem qua, cuối cùng chọn ra được năm người này.”

Tống Kỳ Hạc nhận lấy mấy bản sơ yếu lý lịch kia, ngồi xuống nhất nhất mà sàng chọn.

Kỳ thật chủ yếu vẫn là xem kỹ năng của bọn họ, cùng với bức tranh do bọn họ vẽ được đính kèm ở cuối cùng.

Ngay khi Tống Kỳ Hạc lật đến sơ yếu lý lịch thứ ba, bỗng nhiên anh dừng lại.

Đôi mắt người đàn ông hơi híp lại, nhìn ảnh chụp trên sơ yếu lý lịch, qua một lúc lâu, lại nhìn về phía hàng họ tên.

Tần Họa.

Thì ra, cô tên là Tần Họa sao?

Người đàn ông tiện tay lật bức tranh đính kèm phía sau của cô ra, sau đó lập tức đưa sơ yếu lý lịch cho chú Dương, giọng nói lạnh lùng: “Chọn cô ấy đi.”

“Được.” Chú Dương cũng không khuyên Tống Kỳ Hạc xem hết hai người còn lại rồi hãy đưa ra quyết định, cứ vậy làm theo.

Khi ông chuẩn bị đi ra ngoài liên lạc với ứng cử viên này, bỗng nhiên Tống Kỳ Hạc lại nói: “Chú Dương, chờ một chút.”

Anh đứng dậy, lấy bức tranh vừa cất vào trong ống vẽ, đưa cho chú Dương, “Làm phiền chú tìm một chiếc khung thích hợp treo lên.”