Cô cũng không biết vì sao anh lại bỗng nhiên cười rộ lên.
Tần Họa càng chú ý đến nhiều hơn là “người đàn ông này không chỉ có lớn lên đẹp, mà ngay cả tiếng cười cũng dễ nghe như vậy”.
Tiếng cười trong trẻo của anh có thêm một chút trầm thấp, giống như tiếng suối chảy róc rách chậm rãi chảy xuôi vào trong lòng.
Hai người ngã trên mặt đất, người đàn ông cứ như vậy nằm sấp trên người cô khẽ cười, tư thế thân mật như vậy làm cho Tần Họa rất xấu hổ, tay cô để ở trước ngực, nhẹ nhàng đẩy lên, chậm chạp mở miệng nói: “Cái kia…… Có thể đứng lên trước được không, cả người tôi rất đau.”
Lúc này người đàn ông mới lật người, rời khỏi trên người cô, ngồi xuống bên cạnh cô, còn rất lịch thiệp kéo cô nằm trên mặt đất lên.
Tần Họa ngồi song song cùng anh trên đất, hai mắt nhìn nhìn, hơi ngượng ngùng khẽ cười với anh.
Tần Họa ngã không nhẹ, chỗ xươ.ng bướm phía sau lưng rất đau, hơn nữa…… Mông cũng đau đớn, nhưng chủ yếu là, vừa rồi trong khoảnh khắc kéo anh xuống kia, hình như cô đã bị trật chân, bây giờ cũng không dám cử động.
“Vì sao anh lại leo lên trên đó?” Tần Họa hỏi.
Người đàn ông chống hai tay ra phía sau, nửa người trên ngửa ra sau, ngừa đầu lên nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, ánh mắt vừa thâm trầm vừa xa xôi, có thêm sự trống rỗng, trầm tĩnh nói: “Ngắm phong cảnh.”
“Quá nguy hiểm nha!” Tần Họa nhíu mày, sau đó lại hơi ngượng ngùng nói: “Thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi cho rằng anh…… Anh muốn nhảy lầu, cho nên……”
Người đàn ông thản nhiên nói: “Không có gì.”
Dừng một chút lại nói: “Cảm ơn.”
Đúng là vừa rồi anh muốn nhảy lầu.
Nhưng không ngờ sẽ đột nhiên có người lên sân thượng, nhìn thấy một màn như vậy.
Càng không nghĩ tới, một người xa lạ như cô, sẽ vì cứu anh mà vắt hết óc nói chuyện với anh.
Mà những gì cô nói đó, tình cờ lại có liên quan đến anh.
Cho nên giây phút cô vươn tay về phía anh, anh cũng đã từ bỏ việc tự sát.
Nhưng không có ý định làm phiền đến cô, muốn tự mình đi xuống.
Ai biết được cô phát hiện chân anh nhúc nhích, lập tức cho rằng anh còn muốn nhảy lầu, trực tiếp túm lấy anh kéo xuống.
Sau đó, anh còn đè người ta ở dưới người mình.
Cơ thể của một cô gái, thật sự rất mềm, rất thơm.
Ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay của anh thật chặt, sợ chỉ buông lỏng một chút thôi là anh sẽ mất mạng.
Giờ phút này Tống Kỳ Hạc bỗng nhiên cảm thấy, hình như sống cũng khá tốt.
“Vừa rồi tôi nói nhiều như vậy tuy rằng là muốn dời sự chú ý của anh đi, nhưng tuyệt đối không lừa anh,” Tần Họa cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao lộng lẫy, khóe miệng cong lên cười, nói: “Hôm nay thần tượng của tôi mở triển lãm tranh, vừa rồi lúc tôi đi lên, phát hiện khung cảnh nơi này vô cùng giống với một bức tranh của anh ấy.”
Thần tượng……
Tống Kỳ Hạc quay đầu, vẻ mặt vẫn thản nhiên như vậy, liếc mắt nhìn cô một cái rất nhanh, rồi lại chuyển tầm mắt đi.
“Ngay vị trí anh vừa mới đứng này, trong bức tranh của anh ấy cũng có một người.” Tần Họa vừa nói vừa từ từ đứng lên, cô thử đi về phía trước hai bước, mắt cá chân trái rất đau, nhưng vẫn là khập khiễng đi tới.
“Ở triển lãm tranh tôi không nghĩ ra, anh ấy muốn biểu đạt điều gì.” Cô gái bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn người đàn ông vẫn còn ngồi dưới đất nhếch môi cười, “Nhưng vừa rồi, tôi đã hiểu.”
Tống Kỳ Hạc ngoái đầu nhìn cô cười xem như đáp lại, sau đó cũng đứng lên, rốt cuộc ngữ điệu cũng có một chút dao động, không hề lạnh lùng, nói: “Sống thật tốt?”
Tần Họa cười lắc đầu, “Bởi vì mỗi người đều trải qua những chuyện khác nhau, cho nên cảm nhận khi nhìn thấy bức tranh kia cũng sẽ không giống nhau.”
“Có thể có người sẽ cảm thấy nó muốn thể hiện sự cô độc trong phồn hoa, cũng có thể có người nhìn thấy cuộc sống ấm áp và tốt đẹp.”
“Đối với tôi mà nói, ít nhất đối với tôi vừa rồi mà nói, chính là phải sống thật tốt.” Tần Họa khẽ cười.
Sống thật tốt.
Nhưng với bản thân sống cũng đã là một chuyện rất khó, vậy như thế nào mới có thể làm được, sống thật tốt đây?
Người đàn ông không lên tiếng, không đồng ý cũng không phản bác.
“Cho nên, em trai nhỏ à,” Tần Họa vỗ vỗ bả vai người đàn ông cao hơn cô gần một cái đầu, cười rạng rỡ nói: “Lần sau ngắm phong cảnh thì không cần leo cao như vậy, đứng ở chỗ này ngắm là được rồi.”
Em trai nhỏ.
Tống Kỳ Hạc không biết nói gì.
“Cô bao nhiêu tuổi?” Anh lạnh lùng hỏi.
Tần Họa chớp chớp mắt, “22 rồi.”
Quả nhiên.
Tống Kỳ Hạc quay đầu, cụp mắt nhìn Tần Họa.
Cô gái bị anh nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng gần như không có cảm xúc gì làm cho cả người không được tự nhiên, đang muốn hỏi anh làm sao vậy, người đàn ông đã mở miệng, ngữ điệu bình tĩnh lại thờ ơ: “Tôi 24.”
Tần Họa khiếp sợ trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn anh.
24???
Với gương mặt này???
Nói 20 tuổi cũng cảm thấy hơi lớn đó!
Tần Họa nhớ tới vừa rồi mình gọi người ta là “em trai nhỏ”, chợt thấy rất ngượng ngùng, cô gượng gạo chớp chớp vài cái, hơi xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, thì ra là anh trai nhỏ.”
Tống Kỳ Hạc: “……”
“Vậy……” Tần Họa lấy điện thoại của mình ra, lấy hết can đảm hỏi: “Anh trai nhỏ, có thể chụp giúp tôi một tấm ảnh anh?”
“Chụp từ phía sau, có cả bầu trời đêm này, tòa nhà cao tầng đối diện, còn có cả bóng lưng của tôi vào nữa là được.” Cô khẽ cắn môi, thấp thỏm nhìn anh.
Tống Kỳ Hạc không nói gì, cầm lấy điện thoại từ trong tay cô, lùi lại phía sau.
Sau đó người đàn ông tìm đúng góc độ, chụp cho cô một tấm ảnh loại bỏ những phong cảnh đó chỉ có một bàn tay của cô và một chút vạt áo ở mép bên phải.
Ngay sau đó, xoay điện thoại một chút, chụp một tấm ảnh có hoàn chỉnh bóng lưng của cô.
“Được chưa?” Tần Họa hỏi.
“Ừm.”
Ngay khoảnh khắc cô gái quay đầu lại, Tống Kỳ Hạc nhìn cô chằm chằm không chớp mắt trong nhìn vài giây, cho đến khi cô tự mình khập khiễng đi về phía bên này, anh mới nhấc chân đi qua, đưa điện thoại cho cô.
Lúc Tần Họa vừa nhìn thấy tấm ảnh kia lập tức vui vẻ nói: “Woa! Anh chụp cũng đẹp quá đi! Hiệu quả tôi muốn chính là như thế này!”
Tống Kỳ Hạc không trả lời cô, chỉ nói: “Chân cô bị thương.”
Tần Họa “A” một tiếng, mỉm cười nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ bị nhẹ thôi, qua một hai ngày nữa là sẽ tốt lên thôi.”
Giọng của người đàn ông vẫn lạnh lùng không cảm xúc như cữ, “Trở về đi.”
“Ừm.” Tần Họa gật đầu, hai người đi về phía cửa sân thượng.
Nhưng bởi vì chân bị thương, Tần Họa không đi nhanh được, hơn nữa mỗi một bước đều cố hết sức, thậm chí cô còn muốn bất chấp hình tượng mà nhảy lò cò đi.
Kết quả giây tiếp theo một cánh tay duỗi ra, người đàn ông nhìn thẳng, ngữ điệu không có hề có một chút ấm áp nào nói: “Cho cô mượn.”
“Cảm ơn.” Tần Họa hơi đỏ mặt, nắm lấy cánh tay anh, mượn một chút lực từ anh.
“Tôi thật sự xin lỗi.”
Nếu không phải vì cứu anh, cô cũng sẽ không bị thương ở chân.
“Không có việc gì,” Ngữ điệu của Tần Họa rất nhẹ nhàng, khẽ cười dịu dàng nói: “Cũng không phải là anh cố ý, hơn nữa là do tôi không cẩn thận, không trách anh.”
Tống Kỳ Hạc và Tần Họa đi đến cửa thang máy, sau khi vào thang máy mỗi người bọn họ tự ấn số tầng mình sống, Tần Họa ở tầng 6, Tống Kỳ Hạc ở tầng 5.
Sau khi thang máy đến tầng 6, Tần Họa chống cửa từ từ đi ra ngoài, còn quay đầu lại vẫy vẫy tay với anh, nụ cười trên khuôn mặt cô gái vô cùng trong sáng, giống như là ánh mặt trời ấm áp vậy.
Tống Kỳ Hạc khẽ gật đầu với cô, ngay sau đó cửa thang máy một lần nữa khép lại, đi xuống.
Sau khi trong thang máy chỉ còn lại một mình anh, Tống Kỳ Hạc lại giơ tay ấn phím tầng 1.
Anh không để thang máy đi xuống tầng 5, mà là anh đi thẳng ra ngoài, một mình đi đến hiệu thuốc gần tiểu khu.
Sau khi Tần Họa về đến nhà thì lập tức lấy một cái túi chườm nước đá từ trong tủ lạnh ra, dùng khăn lông sạch sẽ bao bọc lấy, đặt ở trên mắt cá chân trái.
Xúc cảm lạnh lẽo dần dần thấm vào trong da, Tần Họa ngồi trên sô pha cúi đầu nhìn mắt cá chân hơi sưng lên của mình, khóe miệng lại hiện lên nụ cười nhạt.
Mặc kệ là nhầm lẫn hay là hiểu lầm, chỉ cần người không có việc gì là cô đã rất vui vẻ rồi.
Nếu lúc ấy anh thật sự muốn nhảy lầu tự sát, mà cô không thể ngăn cản được, có thể nó sẽ trở thành bóng ma cả đời này của cô.
Cô sẽ tự trách mình vì đã không cứu anh.
Cho nên không tính là một lần sai lầm, cái chân này bị thương cũng không lỗ.
Ít nhất là cô cũng đã làm rõ được, anh không muốn tự sát.
Như thế là đủ rồi.
Tần Họa vừa chườm lạnh cho mình, vừa chơi điện thoại, cô tìm ra tấm ảnh vừa rồi người đàn ông kia giúp cô chụp, đăng lên vòng bạn bè.
Đẹp như Họa: Sống thật tốt (ảnh chụp.jpg)
Đúng lúc này, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Tần Họa đi dép lê, khó khăn nhảy một chân tới cửa, khi mở màn hình lên không nhìn thấy người nào.
Bỗng nhiên Tần Họa hơi hoảng loạn.
Sẽ không có người xấu đó chứ……
Nhưng là trị an của tiểu khu này luôn luôn rất tốt, người ngoài đều vào không được, ngay cả nhân viên giao đồ ăn muốn đi vào cũng phải đến chỗ bảo vệ để đăng ký, hơn nữa còn phải liên hệ xác minh với chủ hộ mới có thể đi vào.
Đêm hôm khuya khoắt, nếu không phải người ngoài, chẳng lẽ là có tên biế.n thái nào đó lẻn vào được sao?
Tần Họa càng nghĩ càng sợ hãi, sau khi xác định mình đã khóa cửa khóa kỹ càng, lại chậm rãi cố gắng thả nhẹ bước chân trở về phòng khách.
Cô lấy điện thoại ra muốn tìm người liên lạc, phản ứng đầu tiên chính là gọi cho người chị em tốt nhất của mình là Cung Tình, nhưng nghĩ lại, Cung Tình cũng là con gái, không thể để cô ấy hơn nửa đêm rồi còn phải chạy đến đây, quá nguy hiểm.
Tần Họa lập tức bấm ra một số điện thoại khác, gọi đi.
“Alo, Giang Chu,” Lúc này Tần Họa mới giật mình phát hiện giọng nói của mình hơi run rẩy, cô rất sợ hãi nói: “Vừa rồi có người ấn chuông cửa nhà tớ, nhưng tớ nhìn qua màn hình lại không có người, tớ hơi sợ……”
“Sau sau đó có vang lên nữa không?” Giang Chu bình tĩnh hỏi.
“Không có.”
Giang Chu, người đang bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán gây dựng sự nghiệp không hề do dự nói: “Như vậy đi, cậu đừng mở cửa, chờ tớ qua đó, một lát nữa cậu liên lạc trước với bảo vệ tiểu khu của cậu một tiếng, nói cho họ biết biển số xe của tớ, lúc đó tớ đến là có thể đi vào ngay.”
“Ừm, được.” Sau khi Tần Họa cúp điện thoại thì liền làm theo lời Giang Chu nói.
Một tiếng sau, Giang Chu ấn chuông cửa, Tần Họa nhìn qua màn hình thấy là anh ấy, lập tức mở cửa ra.
Ngón tay Giang Chu móc một túi thuốc, lắc lắc ở trước mặt cô, nói: “Không có ai, nhưng lại có túi thuốc.”
Tần Họa nhận lấy quan sát, bên trong đều là thuốc mỡ dùng cho bị thương và một ít thuốc hạ sốt.
Biết mắt cá chân của cô bị thương, chỉ có người ở tầng dưới…… Anh trai nhỏ.
Cho nên người vừa rồi ấn chuông cửa, là anh?
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Kỳ Hạc: Khi nào tôi mới có thể có được họ tên trong đầu Họa Họa?