Mạn Duẫn suy yếu mất sức đắp chăn bông ngủ thật lâu, đến khi mơ màng tỉnh dậy thì chân trời đã muốn sáng trắng, từng tia nắng vàng cố gắng xuyên qua tầng mây dày cuối chân trời để chiếu xuống địa cầu rộng lớn. Lá cây đọng đầy sương sớm bị một làn gió thổi qua mà run rẩy làm rớt những hạt sương kêu tong tong.
Nàng ngủ lâu đến vậy à. Mạn Duẫn xoa xoa cái trán do ngủ nhiều mà nặng đầu, đẩy chăn bông qua một bên.
Ngoài cửa phòng, Tiểu An Tử nghe được động tĩnh bên trong liền gõ cửa bước vào.
“Tiểu Quận chúa, hôm nay có đi Thái Phó viện hay không?”
Sắc mặt Mạn Duẫn vẫn tái nhợt, nhưng khí lực toàn thân đã khôi phục phần lớn, không hề vô lực mềm nhũn cả người giống như hôm qua.
Nhớ tới món điểm tâm kia, Mạn Duẫn hơi lộ ánh mắt thống hận, mang giầy vào rồi nói: “Vì sao không đi? Gọi người chải vuốt tóc giúp ta.” Mạn Duẫn chải sơ tóc rối, đón nhận bát cháo Tiểu An tử đưa tới, ăn chậm rãi từng thìa một.
Đối với việc Mạn Duẫn đến muộn, Vương thái phó vẫn áp dụng thái độ không truy cứu, chỉ ra dấu ý bảo nàng mau mau ngồi xuống.
Mạn Duẫn đứng ở cạnh cửa, sắc mặt tái nhợt không một tia huyết sắc, có sự khác biệt rất lớn so với tiểu mỹ nhân sắc mặt hồng nhuận hôm qua. Chỉ cần ai nhìn là cũng biết ngay nhất định thân thể nàng không được thoải mái.
Ánh mắt Thái Tử dừng trên mặt Mạn Duẫn, sau đó lại dời đi.
Mạn Duẫn cũng chú ý tới hắn. Tay phải của Thái Tử quấn một tầng băng lụa trắng dày, bàn tay sưng to rõ ràng. nói vậy, bởi vì chuyện hôm qua, hẳn là Thái Tử đã bị Hoàng bá bá trừng phạt mạnh tay một chút rồi.
Ngũ công chúa đắc ý liếc mắt nhìn Mạn Duẫn một cái mang theo thật nhiều ý trào phúng.
Mạn Duẫn mở thư sách ra đặt trên bàn, lãnh khốc liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nhưng không hề động tĩnh hay nói năng gì, cũng không có bất kỳ dao động cảm xúc nào đối với vẻ mặt dương dương tự đắc của Ngũ công chúa.
Càng bị Mạn Duẫn ngó lơ, Ngũ công chúa càng tức giận. Bối phận của nàng rõ ràng cao quý hơn một tiểu Quận chúa rất nhiều, thế mà đối phương lại hoàn toàn không để nàng vào mắt.
Về điểm này, Tịch Kỳ Nhiễm cũng đồng dạng cảm giác được. hắn cũng muốn khiến cho Mạn Duẫn chú ý, nhưng điểm xuất phát lại không giống với Ngũ công chúa. không biết vì sao, trên người Mạn Duẫn như có một cỗ mị lực làm cho người ta không tự chủ được mà đem ánh mắt nhìn về phía nàng.
Lửa hận giữa Tịch Vi Thanh và Mạn Duẫn chỉ cần người thông minh một chút thì liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Khi lớp học buồn tẻ vừa chấm dứt, Tịch Vi Thanh lập tức không thèm áp chế tính tình, nghênh ngang đi tới. Chung quanh, nhóm hoàng tử công chúa đã dần dần rời đi, chỉ còn lại có vài người bọn họ.
“Xem ra tinh thần của Mạn Duẫn Quận chúa không được tốt lắm nhỉ. Có chỗ nào không thoải mái à?” Tịch Vi Thanh cười duyên.
Đây chẳng phải là biết rõ còn cố hỏi sao? Mạn Duẫn chẳng muốn quan tâm đối phương làm gì nên không trả lời mà chỉ đưa tay khép lại thư sách, dường như ngay cả nói chuyện với Tịch Vi Thanh một câu cũng là một loại bố thí.
Tịch Vi Thanh liền nổi giận tại chỗ, tay phất một cái qua sách vở trên bàn của Mạn Duẫn, toàn bộ thư sách đều bị gạt xuống đất.
“Ngươi là thứ gì vậy? Đừng tưởng rằng Cửu Hoàng thúc sủng ngươi thì ngươi không biết thân phận của mình là thế nào. Ngươi chẳng qua chỉ là một Quận chúa, mà ta lại là công chúa!” Mỗi lần thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của đối phương, Tịch Vi Thanh đều cảm thấy địa vị của mình như thấp đi một quãng, chỉ có thể ngước mắt nhìn lên đối phương.
Bình thường, sau khi Vương thái phó xong lớp thì liền rời khỏi Thái Phó viện, nơi này có thể nói là trở thành lãnh địa của Ngũ công chúa.
Mạn Duẫn chống tay đứng lên, nhíu mày, “Ngươi đã biết ngươi là công chúa cao quý thế mà còn đi so đo với bản Quận chúa làm gì, không biết như thế là tự làm thấp thân phận đi sao?”
Tịch Kỳ Nhiễm hơi hơi nhíu chặt mày, răn dạy một tiếng, “Thanh nhi, chú ý ngôn ngữ của ngươi. Giờ ngươi còn đâu dáng vẻ công chúa hả?”
Đúng là dáng vẻ Tịch Vi Thanh lúc này làm sao còn giống một công chúa tôn quý được, mà ngược lại càng giống một người đàn bà chanh chua ghen tị hơn.
Bị Tịch Kỳ Nhiễm rầy một câu như vậy, thái độ của Tịch Vi Thanh thu liễm một ít, “Thái Tử ca ca, ngươi không giúp Thanh nhi sao? Người này bắt nạt muội muội của ngươi mà.”
Mạn Duẫn có bắt nạt nàng ư? Hết thảy những chuyện này hiển nhiên là do Ngũ công chúa tự bịa ra. Tịch Kỳ Nhiễm cũng không phải kẻ mù, chẳng lẽ còn không nhìn ra?
Muội muội mỗi ngày đều đeo dính theo phía sau hắn sao lại trở nên ghen tị nhỏ nhen như vậy?
“Tiểu Quận chúa tiến cung thì là khách. Chúng ta phải đối xử tử tế một chút, không thể so đo mọi chuyện, hiểu không?” Những lời này là được Phụ Hoàng nhắc nhở hắn hôm qua khi hắn bị phạt. Vốn đang muốn làm cho Mạn Duẫn Quận chúa cũng mất mặt như hắn, nhưng vì Phụ Hoàng đã nói như vậy nên Tịch Kỳ Nhiễm chỉ có thể tạm thời áp chế cái ý niệm kia trong đầu.
Ngũ công chúa hừ một tiếng, hung tợn trừng Mạn Duẫn. Chỉ mới hai ngày mà đã làm cho Thái Tử ca ca đứng về phía nàng ta rồi.
“Đừng tưởng rằng bản công chúa sẽ bỏ qua cho ngươi!” Tịch Vi Thanh từ nhỏ đã được nuông chiều nên không thể nào dễ dàng bỏ qua như vậy được.
“Đúng dịp thật, bản Quận chúa cũng không nghĩ sẽ buông tha ngươi.” Mạn Duẫn vỗ vỗ tay, nhấc đôi mắt sắc bén.
Tịch Kỳ Nhiễm cứng người lại một lúc. Ánh mắt âm ngoan vừa rồi kia thật sự là của tiểu Quận chúa sao? Cảm thấy không nên tiếp tục để cho Thanh nhi náo loạn, Tịch Kỳ Nhiễm giữ chặt tay nàng, lôi đi ra ngoài.
Nhưng lời của Mạn Duẫn đã chọc giận Tịch Vi Thanh nên nàng ta làm sao còn nghe ra được ý cảnh cáo của Thái Tử, liền vùng thoát khỏi tay Thái Tử, quăng một cái tát qua hướng Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn đúng là không muốn chọc thêm phiền toái, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng chịu để cho người khác dễ dàng bắt nạt đi trên đầu trên cổ mình, chụp được tay của Tịch Vi Thanh, cười nhạo: “Muốn đánh người thì trước tiên phải suy nghĩ xem phân lượng của mình thế nào.”
Mặt Tịch Vi Thanh trở nên vặn vẹo bởi vì cổ tay bị nắm chặt đến xanh tím.
“Ngươi... Ngươi buông tay.” Cổ tay đau đớn làm cho Tịch Vi Thanh phải cố hết sức mới mở miệng nói chuyện được.
Tịch Kỳ Nhiễm rất thương yêu muội muội này nên vươn tay muốn gỡ tay Mạn Duẫn ra. Nhưng Mạn Duẫn lại đá cho hắn một cước làm hắn văng ra rất xa.
“Đừng thấy bản Quận chúa khoan dung mà tưởng các ngươi có thể làm càn. Chọc giận bản Quận chúa không phải là quyết định tốt đâu.” Mạn Duẫn buông tay Tịch Vi Thanh ra.
Lần đầu tiên có người dám đá hắn! Tịch Kỳ Nhiễm phẫn nộ từ trên đất đứng lên, hai mắt bốc hỏa. Vừa định đuổi theo Tịch Vi Thanh thì Tịch Vi Thanh đã quay trở lại, phía sau còn mang theo mười tên thái giám.
“Các ngươi bắt lấy nàng cho bản công chúa!” Tịch Vi Thanh chỉ tay vào Mạn Duẫn, đầu vai vì tức giận mà run run, trong mắt nổi tơ máu vì phẫn nộ.
Tịch Kỳ Nhiễm ôm chỗ hông bị Mạn Duẫn đá, nơi đó rõ ràng hiện lên một cái dấu chân. Giờ này khắc này, hắn đâu còn nhớ nổi lời mà Phụ Hoàng đã dặn, chỉ đứng một bên mà nhìn chứ không ra tay ngăn cản nữa. Quận chúa này vô cùng vô pháp vô thiên, hắn là Thái Tử của một quốc gia mà nàng cũng dám một cước đá văng hắn. Cơn tức này thật sự hắn nuốt không nổi. Cứ để cho Ngũ công chúa giáo huấn nàng một chút cũng là tất yếu thôi!
Mười tên thái giám là do Tịch Vi Thanh mới tùy tiện kéo đến trên đường chạy ra khỏi Thái phó viện. Thấy cả mười tên còn chưa động thủ, Tịch Vi Thanh giận dữ hét: “không nghe bản công chúa nói sao!”
Những thái giám này không biết thân phận của Mạn Duẫn, chỉ nghĩ rằng nàng là một người cùng học với công chúa hoàng tử nên vươn tay định bắt lấy Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn một cước đá văng tên thái giám đầu tiên khiến cho hắn văng thẳng về hướng Tịch Vi Thanh.
Tịch Vi Thanh sợ tới mức run lên, lảo đảo chạy hướng ra phía ngoài.
Tịch Kỳ Nhiễm thấy tình hình càng lúc càng nháo lớn, cũng chạy đuổi theo.
Mười tên thái giám lại sợ các hoàng tử công chúa gặp chuyện không may nên chả dám dừng lại khắc nào, cũng đuổi theo.
Mạn Duẫn quăng qua một cái tát, một bên Tịch Vi Thanh lập tức nổi một dấu tay hồng hồng.
Tịch Vi Thanh trừng lớn hai mắt, không thể tin vươn tay sờ lên má đang bỏng rát, nàng ta... thế mà dám đánh nàng. Lửa giận trước nay chưa từng có lập tức thiêu đốt toàn thân nàng. Tịch Vi Thanh giơ hai tay lên xoay đánh một chỗ với Mạn Duẫn. Nắm chặt mái tóc của Mạn Duẫn, Tịch Vi Thanh muốn đánh trả thật ác cho một cái tát kia.
Tuy hôm qua Mạn Duẫn bị bột đậu ba ép chạy một trận mất sức, nhưng dù sao nàng đã từng học võ, Tịch Vi Thanh đã không làm được gì mà ngược lại còn bị đánh cho bầm dập mặt mũi.
“Mạn Duẫn Quận chúa, ngươi làm càn quá rồi!” Tịch Kỳ Nhiễm đuổi theo đến, giận dữ hét.
nói thế nào Tịch Vi Thanh cũng là một công chúa, địa vị cao hơn một Quận chúa rất nhiều, từ lúc tiến vào Hoàng cung đến giờ, Mạn Duẫn chưa từng tuân thủ quy củ, vô cùng càn rỡ không coi ai ra gì!
Mười tên thái giám thấy Ngũ công chúa bị đánh không còn hình dạng thì cấp tốc gia nhập chiến cuộc nhằm tách bọn họ ra.
Mạn Duẫn xoay người đá một vòng, thái giám hết tên này đến tên khác đều bị đá bay. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ bọn thái giám đều té trên mặt đất không dậy nổi.
Mạn Duẫn và Tịch Vi Thanh xoay đánh cùng một chỗ, cả hai đều không có ý buông tay.
Tịch Kỳ Nhiễm chỉ có thể tự mình gia nhập chiến cuộc để tách các nàng ra, nhưng vừa tới gần thì đã bị Mạn Duẫn cung tay đánh một cái vào mắt khiến Tịch Kỳ Nhiễm ăn đau hô lên một tiếng.
Thoáng nhìn thấy trên cây cổ thụ bên cạnh có một tổ ong, Mạn Duẫn hẩy một một hòn đá nhỏ rồi tung chân đá vọt tới đó. Tổ ong rung rinh lúc lắc rồi rớt ầm xuống, lúc này Mạn Duẫn dùng một tay đẩy Tịch Vi Thanh ra, tổ ong vừa vặn nện ở trên người nàng ta.
một bầy ong vò vẽ đông nghìn nghịt thoát ra, đánh về phía Tịch Vi Thanh. Tịch Vi Thanh hoảng sợ thét chói tai, không ngừng chạy loạn.
một quyền của Tịch Kỳ Nhiễm đánh tới trên mặt Mạn Duẫn. “Ngươi có biết ngươi vừa làm gì không?” Đó là ong vò vẽ đó.
“Đương nhiên biết!” Mạn Duẫn lau máu tươi tràn ra khóe miệng, đá trả một cước.
Đá trúng bắp chân của Tịch Kỳ Nhiễm, khiến Tịch Kỳ Nhiễm run rẩy lui về phía sau hai bước.
Mạn Duẫn chưa bao giờ là người chỉ biết nén giận mà không trả đũa. Người khác thiếu nợ nàng, nàng hiển nhiên sẽ đòi lại cho bằng hết.
Tịch Kỳ Nhiễm nhìn thấy Tịch Vi Thanh bị ong vò vẽ đánh đến chạy lung tung, tức giận không để đâu cho hết, nắm đấm liên tiếp đánh về phía Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn cố kỵ bọn họ là nhi tử nhi nữ của Hoàng bá bá nên không hạ ngoan thủ, chỉ đánh ngang tay cùng Tịch Kỳ Nhiễm.
Trừ bỏ một quyền đầu tiên kia, Tịch Kỳ Nhiễm không đánh thêm được Mạn Duẫn cái nào, không khỏi có hơi nhụt chí. Đám thái giám té trên mặt đất nhìn Mạn Duẫn cứ đánh hết đấm này đến quyền khác vào trên người Thái Tử thì trong lòng phát run.
“Nhanh, nhanh đi thông tri cho Hoàng Thượng...”
một gã trong số thái giám run rẩy đứng lên, nhanh chân chạy về hướng Ngự thư phòng.
Bên ngoài Ngự thư phòng, thị vệ nghe tên thái giám kia bẩm báo xong liền lập tức xông vào.
“Vương gia, Quận chúa và Thái Tử đánh nhau rồi.” Thị vệ vội vã chạy vào Ngự thư phòng, cắt ngang đàm đạo giữa Cửu vương gia và Hoàng Thượng.
Tịch Khánh Lân kinh ngạc ngẩng đầu rồi quay nhìn vẻ mặt tối đen của Hoàng đệ ngồi bên cạnh, tay cầm bút lông không ngừng phát run. Sớm không đánh nhau, trễ không đánh nhau, vì sao cố tình lại đánh nhau lúc Hoàng đệ tiến cung vậy!
“Dẫn đường.” Tịch Mân Sầm ném trong tay tấu thư còn chưa xem xong, mắt lạnh như băng liếc Hoàng Thượng một cái. Xem con ngươi đó!
“Việc này không quan hệ với trẫm.” Hoàng Thượng nhanh chóng phủi sạch quan hệ, đi theo Tịch Mân Sầm thẳng tiến tới trước Thái Phó viện.
Trong lòng mắng tên nghiệt tử kia liên hồi kỳ trận. Hôm qua hắn mới dặn dò phải sống chung hòa hợp với Mạn Duẫn, thế mà mới một ngày đã quên sạch sẽ lời nói của hắn rồi!
Vừa tới trước Thái Phó viện, bọn họ đã thấy Mạn Duẫn và Thái Tử đánh nhau quay cuồng ngay trên mặt cỏ. Mạn Duẫn rõ ràng đang chiếm thế thượng phong, ngoại trừ vết máu tươi bên khóe miệng ra thì cũng không nhìn thấy có bị thương chỗ nào, chỉ có mồ hôi đang rịn ra từng hột lớn trên trán, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đến đáng sợ.
Nhưng dù sao thể lực không bằng nam tử, hôm qua lại bị tiêu chảy, nên cuối cùng tốc độ tay chân của Mạn Duẫn cũng chậm dần.
trên mặt và tay chân Thái Tử có vài chỗ bầm tím, trông tơi tả hơn nhiều. Khi thấy Mạn Duẫn sắp sửa hết chống đỡ được nữa, hắn lại đánh qua một quyền.
Mắt thấy chắc mẩm sẽ thành công, ai ngờ một bàn tay to lớn mạnh mẽ đã vững vàng bắt lấy nắm đấm của hắn. Tịch Kỳ Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn. Khi nhìn thấy mẻ mặt băng lãnh ngàn năm không đổi của Cửu Hoàng thúc thì thanh âm liền run rẩy hô lên một tiếng “Cửu-Hoàng-Thúc.”