Vừa đến được bên ngoài Thái Phó viện thì tiếng đọc bài vang vang đã vọng vào tai Mạn Duẫn. Trong sảnh bày hai mươi đến ba mươi án thư trên ngồi phần lớn là hoàng tử công chúa sàn sàn tuổi nhau. Mạn Duẫn đột nhiên xuất hiện ở cửa thu hút sự chú ý của mọi người, tiếng đọc sách chợt dừng lại.
Mạn Duẫn mặc toàn thân một màu trắng thuần khiết, khuôn mặt không hề trang điểm lộ nét trắng hồng thanh thoát, dáng người nhỏ xinh, dưới ánh mặt trời trông như một tiên nữ hạ phàm.
Hô hấp mọi người đồng loạt cứng lại, ánh mắt đầy si ngốc nhìn nàng.
Mạn Duẫn nhìn lướt qua một vòng, thấy Thái Tử và Ngũ công chúa cũng đều ngồi trong chỗ này.
Vương thái phó dường như có hơi bất mãn việc Mạn Duẫn đến muộn quấy rầy mọi người giữa chừng, đưa tay vuốt vuốt hàm râu dài hầm hừ nói: “Nếu Tiểu Quận chúa đã đến sao còn không tìm vị trí mà ngồi xuống?”
Vương thái phó có tiếng là người nghiêm khắc, phàm là hoàng tử công chúa nào mà không làm xong bài tập hắn đã dặn thì luôn có đằng điều (thước dài) hầu hạ tận tay.
Trong tay hắn có một cây đằng điều một đầu chạm khắc kim long do Hoàng Thượng ban tặng, chuyên dùng để đánh những đệ tử không nghe lời.
không thấy Vương thái phó phạt Mạn Duẫn, Ngũ công chúa cực kỳ không phục, liền đứng lên hướng Vương thái phó nhắc nhở.
“Vương thái phó, chiếu theo quy củ, ai đến muộn phải chịu mười đằng điều.”
Mạn Duẫn tìm một vị trí trống ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Ngũ công chúa.
Vương thái phó khó xử nhìn về phía Mạn Duẫn, nhưng rồi cũng chỉ thở dài mà không truy cứu tiếp. Hôm qua Hoàng Thượng đã căn dặn hắn, bất luận tiểu Quận chúa phạm phải lỗi gì, tóm lại một câu... không thể phạt. Hoàng mệnh khó cãi nha! Vương thái phó quay sang phía Ngũ công chúa, khoát tay, “Vương thái phó ta phạt hay không phạt còn phải hỏi đến Ngũ công chúa sao? Nếu không ngồi trở lại vị trí liền phạt ngươi mười đằng điều!” Vương thái phó nói bằng giọng hung thần ác sát.
Ngũ công chúa bĩu môi, phẫn uất hừ một tiếng, ngồi xuống trở lại. Cho dù trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng việc báo thù cũng không nên nóng lòng nhất thời. Dù sao chỉ cần Mạn Duẫn còn ở trong Hoàng cung, nàng lúc nào cũng có biện pháp sửa trị nàng ta.
Mạn Duẫn ngủ không đủ, khuynh tay lại làm gối tựa mặt xuống nhắm mắt. Chiếu theo thái độ đối xử của Vương thái phó thì nàng đã khẳng định được rằng Hoàng bá bá nhất định đã dọn đường sẵn. Nàng tiến cung lần này cũng không phải là để đến học tập thật sự, mà chính là tránh ra một bên để cho Phụ Vương có thời gian xử lý hôn lễ. Nghĩ vậy nên nàng vô cùng yên tâm thoải mái ngủ tiếp.
Vương thái phó là người nghiêm khắc, nếu đổi thành người khác dám ngủ trong lớp của hắn thì hắn đã sớm “thưởng” cho một đằng điều vào đầu. Nhưng cố tình ở đây là Hoàng Thượng đã ban lệnh khiến cho hắn không thể không tuân theo, chỉ đành bất mãn liếc mắt ngó Mạn Duẫn một cái rồi dời ánh mắt đi.
Thái Tử ngồi ở cách đó không xa cũng tỏ vẻ bất mãn với đãi ngộ thiên vị như vậy, nhưng hắn không la lối chỉ trích giống Ngũ công chúa mà chỉ vụng trộm liếc sang quan sát Mạn Duẫn. Bởi Mạn Duẫn đã nhắm hai mắt nên đường cong trên khuôn mặt nhu hòa đi không ít.
Dung mạo Mạn Duẫn rất xuất chúng, phần đông các hoàng tử trong lớp học đều đưa mắt đánh giá nàng.
Nhưng vẫn có người gai mắt trước thái độ thong dong của Mạn Duẫn, bọn họ phải tập trung tinh thần mà luyện tự, thế mà nàng lại ở trong này ngủ. Lấy Ngũ công chúa cầm đầu, những người này đều hung tợn trừng Mạn Duẫn.
Dù ngủ nhưng Mạn Duẫn vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt không tốt này.
Tịch Kỳ Nhiễm còn đang thật sự nghe Vương thái phó giảng về đạo tu thân dưỡng tính thì tay áo đột nhiên bị kéo kéo khiến cho hắn giật cả mình. Vừa nghiêng đầu, Tịch Kỳ Nhiễm liền nhìn thấy Tịch Vi Thanh không biết từ khi nào đã thừa dịp Vương thái phó không chú ý mà chạy đến bên này.
“Thái Tử ca ca, để cái này vào trên án thư kế tay nàng ta đi.” Ngũ công chúa nhỏ giọng, đưa cho hắn một tờ giấy Tuyên Thành.
Tịch Kỳ Nhiễm nhận lấy nhìn vào, thấy trên giấy đều là những câu chữ mắng Vương thái phó thì lập tức hiểu được Tịch Vi Thanh muốn làm gì. Trước kia các nàng cũng từng đùa bỡn người khác như vậy, nhưng Tịch Kỳ Nhiễm chưa bao giờ tham dự, chỉ nhắm một mắt mở một mắt ngó lơ. Dù sao cũng là người kế nhiệm vị trí Quốc Chủ, Tịch Kỳ Nhiễm vẫn khá nghiêm nghị kiềm chế bản thân, những loại bày trò trẻ con này chưa bao giờ để vào mắt.
Nhưng lại nhớ sự việc rơi vào trong hồ nước hôm qua làm hắn mất mặt trước mọi người, nếu không làm cho Mạn Duẫn cũng mất thể diện một lần thì trong lòng Tịch Kỳ Nhiễm cũng cực kỳ khó chịu, cho nên liền đáp ứng. Tịch Kỳ Nhiễm cầm tờ giấy Tuyên Thành, gật đầu với Tịch Vi Thanh, ý bảo nàng nên về chỗ.
Tịch Vi Thanh cười tủm tỉm thừa dịp Vương thái phó xoay người lại chạy về vị trí của mình.
Mạn Duẫn tuy rằng nhắm hai mắt nhưng cũng không ngủ thật bởi dù sao nơi này cũng là lớp học, xung quanh đều là tiếng đọc bài lớn nhỏ. Mạn Duẫn chỉ ngủ lơ mơ, chính ra là dưỡng thần giữa hoàn cảnh huyên náo. Trao đổi giữa Tịch Kỳ Nhiễm và Tịch Vi Thanh rơi vào tai nàng không sót một chữ.
Muốn chỉnh nàng đấy à? Hai người này bộ nghĩ nàng ngu ngơ đơn giản hay sao vậy. Mạn Duẫn giả vờ như không biết, ngầm nhếch lên một nụ cười mỉm tà ác.
Vương thái phó mới vừa đi qua bên cạnh Tịch Kỳ Nhiễm, Tịch Kỳ Nhiễm liền cầm tờ giấy Tuyên Thành đưa sang trên án thư của Mạn Duẫn, cười mỉa, cừu hận lần trước có thể báo rồi.
Ngay lúc đó, Mạn Duẫn đột nhiên mở mắt ra, vừa vặn nhìn thẳng vào Tịch Kỳ Nhiễm, nụ cười nhẹ tà ác bên miệng thật khiến cho người ta run sợ.
Hai tay Tịch Kỳ Nhiễm còn chưa kịp thu hồi khựng giữa không trung, khóe miệng co rút, trên mặt lần lượt thay đổi hết đỏ bừng lại xanh mét.
“Vương thái phó...” Mạn Duẫn chỉ vào tờ giấy Tuyên Thành phía trên án thư, lại kêu tiếp một tiếng, đôi mắt mở to chớp chớp một cách vô tội.
“Tiểu Quận chúa, có chuyện gì?” Vương thái phó bước vài bước đến bên cạnh nàng liền thấy tờ giấy Tuyên Thành trên án thư, lại nhìn đến đệ tử mà hắn vẫn kiêu ngạo nhất. Quyển sách đang cuộn trên tay liền bị ném phăng ra ngoài. “Thái Tử điện hạ đưa cái gì cho tiểu Quận chúa?”
Trong lúc đi học, hoàng tử công chúa cũng thường xuyên truyền qua truyền lại mấy tờ giấy nho nhỏ, Vương thái phó bình thường cũng không xét nét làm gì. Nhưng Thái Tử là đệ tử mà hắn quản giáo nghiêm ngặt, cho nên một chuyện nhỏ thế này cũng không thể dễ dàng tha thứ. Thái Tử học tập trong này, kết quả đều phải giao cho Hoàng Thượng xem qua, nếu không giáo dục tốt từ nhỏ thì về sau làm thế nào có thể đảm đương được trọng trách của cả một quốc gia. Tịch Kỳ Nhiễm vừa định giấu biến tờ giấy Tuyên Thành thì đã bị Vương thái phó đoạt mất.
“Vương thái phó ta muốn nhìn xem Thái Tử điện hạ viết gì!” Vương thái phó nâng tờ giấy Tuyên Thành lên, hai mắt nhanh chóng xem lướt hoàn nội dung. Mỗi lần xem thêm một chữ thì lông mày hắn liền nhướn lên một chút, cuối cùng thì trừng lớn hai mắt. “Thái Tử lớn mật, cũng dám làm chuyện nhục mạ sư trưởng thế này. Vương thái phó ta chắc chắn sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng.” Gấp tờ giấy lại, bỏ vào ống tay áo, Vương thái phó nhướn mày trợn mắt với Thái Tử, đỉnh đầu như muốn bốc khói.
Tịch Kỳ Nhiễm khổ sở ngẩng đầu, “Vương thái phó, ngài nghe ta giải thích, đây không phải ta viết.”
“Còn muốn giải thích cái gì, Thái Tử... Ngươi làm vi sư quá thất vọng!” Vương thái phó tức đến đỏ cả mặt, phất tay áo một cái, cũng chẳng còn tâm tình đâu mà giảng bài, vừa vỗ vỗ ngực vừa thở phì phò, “Hôm nay các ngươi cũng đừng học nữa, miễn cho Vương thái phó ta tức giận mà vào quan tài sớm! Buổi học hôm nay trừ người này còn tất cả về đi.” Vương thái phó vẫy vẫy tay đuổi đám hoàng tử công chúa.
Rất nhiều đồng bạn của Thái Tử cảm thông nhìn Tịch Kỳ Nhiễm, nhưng rồi cuối cùng cũng đành lắc đầu rời đi. Còn có một số hoàng tử ham chơi liền hô to một tiếng sung sướng rồi chuồn khỏi Thái phó viện cực nhanh.
Nắm đấm tay của Tịch Kỳ Nhiễm từ từ nắm chặt, tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn Mạn Duẫn. hắn xui xẻo tám đời nên mỗi lần nhìn thấy Mạn Duẫn đều không gặp được chuyện gì tốt.
“Trừng mắt làm chi? Ngươi muốn so xem mắt ai to hơn với bản Quận chúa sao?” Mạn Duẫn chẳng tỏ vẻ tức giận chút nào, ngữ khí bình tĩnh như mặt hồ không sóng.
Nếu không phải bọn họ muốn hại nàng trước, nàng làm sao có thể chỉnh ngược lại hắn?
Đến nước này... đối địch giữa hai người càng ngày càng lớn.
Tịch Vi Thanh khiếp đảm tiến lại gần, không nghĩ tới việc này sẽ liên lụy đến Tịch Kỳ Nhiễm như vậy, ủy khuất kéo lấy tay áo của Tịch Kỳ Nhiễm, “Thái Tử ca ca...”
“đi thôi, Thái Tử điện hạ theo ta đi gặp Hoàng Thượng.” Vương thái phó dọn dẹp xong xấp thư sách, đi tới nói với Tịch Kỳ Nhiễm.
Tịch Kỳ Nhiễm bỏ tay Tịch Vi Thanh ra, đi theo Vương Thái Phó đang tức giận ra khỏi Thái Phó viện.
Hai người vừa đi khỏi, Ngũ công chúa liền lộ ra vẻ mặt dữ tợn, “thật đáng giận! Ngươi chờ bản công chúa đi.” Cầm lấy thư sách trên án thư ném về phía Mạn Duẫn.
Tốt xấu gì Mạn Duẫn cũng đã từng học vài năm công phu, chỉ tránh một cái là cuốn thư kia liền bay sượt ra bên ngoài.
Ngũ công chúa thấy không quăng trúng Mạn Duẫn thì dường như còn muốn tiếp tục. Nhưng Mạn Duẫn không cho nàng ta có cơ hội này, thân ảnh chợt lóe một cái đã ra khỏi Thái Phó viện. Nàng cũng chẳng hơi đâu mà đấu với mấy con oắt này làm chi. Vả lại... sáng sớm nay tiểu thái giám kia thúc giục ghê quá nên nàng còn chưa kịp ăn điểm tâm, dù sao hôm nay cũng được tan học sớm, chi bằng trở về kêu cung nữ thái giám làm điểm tâm.
Bóng dáng Mạn Duẫn dần dần biến mất trước mặt Ngũ công chúa.
Ngũ công chúa từ nhỏ đã được người người ngưỡng mộ, những năm gần đây chưa có ai dám không để mắt tới nàng như vậy, nhất là một Quận chúa còn thấp hơn nàng về cấp bậc! Càng nghĩ càng phẫn giận, dậm chân mấy cái rồi mới đi ra ngoài.
Tịch Khánh Lân có kỳ vọng rất lớn đối với Thái Tử, nên khi nhìn thấy thô ngôn thô ngữ viết trên tờ giấy kia liền lập tức nổi giận, tự tay dùng đằng điều đánh vài nhát vào lòng bàn tay của Thái Tử, đến khi lòng bàn tay Thái Tử sưng to và tứa máu thì mới chịu dừng.
Trong bụng Thái Tử nghĩ mình vô cùng oan uổng nhưng cũng chỉ có thể nín nhịn chịu đựng, chuyển toàn bộ nỗi tức giận sang người Mạn Duẫn. rõ ràng một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy nhưng mỗi lần hắn động tới đều chịu thiệt dưới tay nàng!
“Tiểu Quận chúa, sao trở về sớm vậy?” Thấy tiểu Quận chúa đi vào Nính Tự cung, tiểu thái giám liền lập tức chạy chậm tới, đứng hầu bên cạnh Mạn Duẫn.
Sợ Mạn Duẫn mệt, Tiểu An tử quạt thay cho Mạn Duẫn. Lý công công dặn dò những gì hắn đều làm cho thỏa đáng, trong lòng chỉ sợ hầu hạ không tốt vị tiểu chủ tử này thì có khi bị lột da không chừng.
“Thái Phó tóm Thái Tử đi Ngự thư phòng, cho lớp tan học nên ta trở lại. Ngươi gọi người giúp ta làm chút món điểm tâm, ta đói bụng.” Mạn Duẫn ôm cái bụng lép kẹp.
Tiểu An tử lập tức hiểu ra, kêu một cung nữ đi ngự thiện phòng.
Sau khi Ngũ công chúa tìm hiểu được chỗ ở của Mạn Duẫn trong cung thì liền kéo theo vài công chúa ngày thường quan hệ tốt đến Nính Tự cung. Nếu không xả được cơn tức này thì nàng quyết không bỏ qua.
Vừa đến Nính Tự cung, nàng liền cảm thấy rằng Phụ Hoàng quá bất công. Nàng là nữ nhi được sủng ái nhất, là minh châu trong bàn tay Phụ Hoàng, thế mà nhìn trang sức trong Nính Tự cung so ra còn to hơn cung công chúa. Mấy cô công chúa đi theo cạnh nàng cũng ghen tị đỏ cả mắt.
Đúng lúc này có một cung nữ bưng một mâm điểm tâm đi đến, hành lễ với các nàng xong thì dường như muốn vào Nính Tự cung.
“Ngươi đứng lại.” Ngũ công chúa ra tiếng kêu cung nữ kia.
Cung nữ kia hơi hơi nhún chân, cúi đầu hỏi: “Công chúa có gì phân phó?”
Tịch Vi Thanh chỉ vào điểm tâm trong tay nàng ta, hé ra một nụ cười âm hiểm. “Điểm tâm này là Mạn Duẫn Quận chúa kêu làm?”
Vài người đứng phía sau đều là người hầu của Tịch Vi Thanh cũng đồng thời nhìn chằm chằm vào cung nữ kia.
Cung nữ nào dám lừa gạt, liền nói ngay: “Tiểu Quận chúa đói bụng, cho nên phân phó nô tỳ đi ngự thiện phòng làm chút điểm tâm.”
“Ngươi đợi chút.”
Ngũ công chúa gật gật đầu, trong lòng nảy sinh một mưu kế, xoay người ra phía sau. Mấy mấy vị công chúa nhanh chóng chụm đầu lại, sau đó một trong số những công chúa liền chạy đi, chẳng bao lâu lại chạy trở về, trong tay còn cầm một bao bột phấn.
Các cung nữ là người hầu kẻ hạ ở trong Hoàng cung, sao lại không biết bao bột phấn kia là dược? Nhỡ đâu là độc dược... “Công chúa, làm như vậy không được! Quận chúa là khách quý mà Hoàng Thượng mời đến trong cung, nhỡ đâu...” Cung nữ khóc lên, quỳ trên mặt đất, ôm điểm tâm bảo vệ chặt chẽ. Lý công công lúc gần đi có nói, nếu tiểu Quận chúa có cái gì sơ xuất, các nàng đều bị phạt.
Thấy cung nữ không tuân theo, Ngũ công chúa nghênh mặt. “Ngươi dám cãi mệnh lệnh của chúng ta?”
Chủ tử đã nói chính là mệnh lệnh, nếu cung nữ không làm theo các nàng, như vậy những ngày về sau sống trong Hoàng cung có thể vô cùng khổ sở.
Mấy vị công chúa đứng phía sau cũng tạo áp lực lên cung nữ, ai cũng nói những lời đe dọa.
“Bao dược này chỉ là bột đậu ba bình thường, ăn vào chỉ đau bụng chạy một lần thôi, không chết người đâu. Ngươi nên hiểu cho rõ, nếu không giúp chúng ta, ngươi về sau cũng đừng mong được yên lành.” Ngũ công chúa cầm bao thuốc bột, xoay người tiến đến trước mặt cung nữ uy hiếp.
Ngũ công chúa vừa xảo quyệt vừa cường ngạnh, cực kỳ khó hầu hạ, các cung nữ hầu hạ trong cung Ngũ công chúa thường lén ca thán oán trách, nên đương nhiên các nàng đã từng nghe nói về tính tình của vị chủ tử này. Cung nữ lau nước mắt, nhìn điểm tâm, cân nhắc mãi một lúc mới đưa mâm ra.
Ngũ công chúa cười âm hiểm đổ hết toàn bộ bột phấn trong bao lên phía trên điểm tâm, không chừa lại chút nào. Ngũ công chúa phủi phủi tay, sau khi xác định không còn bột phấn dính trên ngón tay mới sai phái cung nữ: “Vào đi thôi, đừng để lộ đấy, nếu không bản công chúa cho ngươi đẹp mặt.”
Ngũ công chúa lại cảnh cáo thêm câu này khiến cung nữ sợ tới mức run chân, từ trên mặt đất đứng lên, đi về phía Nính Tự cung.
“Ngũ tỷ, chúng ta đi vào nữa không?” một nữ tử mặc cung trang màu vàng nhạt hỏi nhỏ.
Tịch Vi Thanh cười nhìn tấm biển đề Nính Tự cung, “Đương nhiên là không đi rồi. Giờ mà chúng ta vào thì tiểu tiện nhân kia chẳng phải sẽ biết việc này có liên quan đến chúng ta đó sao? Chúng ta về thôi.”
Dám đắc tội với nàng à, nếu không sửa trị nàng ta thì Tịch Vi Thanh này là quả hồng mềm sao. Xoay người, Tịch Vi Thanh dẫn theo các vị công chúa dẹp đường hồi phủ.
Tiểu An tử nhìn thấy cung nữ dáng vẻ nhợt nhạt bưng điểm tâm tiến vào thì nào dám để nàng ta hầu hạ tiểu Quận chúa, liền đưa tay tiếp nhận cái đĩa, “đi nghỉ ngơi đi. Sắc mặt của ngươi tái nhợt rồi kìa.”
Cung nữ ấp úng nhìn cái đĩa kia, “Tiểu An tử công công...” Nhưng rồi nhớ tới cảnh cáo của Ngũ công chúa, lại nuốt lời muốn nói vào trong bụng.
“Được rồi, nơi này đã có ta hầu hạ, ngươi xuống nghỉ ngơi đi.” Tiểu An tử thấy nàng ta không nói thêm lời nào thì bưng cái đĩa đi vào bên trong.
Trong nội thất vấn vít từng đợt hương khí, Mạn Duẫn đang ngồi trên nhuyễn tháp kê cằm lên cửa sổ nhìn xem phong cảnh bên ngoài. Ngoài cửa sổ là một mảng rừng trúc, vào mùa này cành lá xanh biếc đầy sức sống. “Tiểu Quận chúa, điểm tâm tới rồi.” Tiểu An tử cầm điểm tâm để trên bàn nhỏ cạnh nhuyễn tháp.
Mạn Duẫn đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng nên liền vươn tay cầm một miếng nhét vào miệng. Điểm tâm vừa vào bụng, Mạn Duẫn liền cảm thấy có một mùi vị khác thường.
“Điềm tâm này ai đưa tới?” Mạn Duẫn ôm lấy bụng đang truyền đến từng trận khó chịu.
Tiểu An tử cũng nhìn ra sắc mặt khó ở của Mạn Duẫn, lập tức quýnh lên lắp bắp: “Nô tài... tiếp nhận từ Thu Hỉ, chắc hẳn không có vấn đề gì đâu.”
Thu Hỉ chính là cung nữ vừa rồi.
Tiểu An tử đỡ lấy Mạn Duẫn, rướn cổ kêu: “Người tới, truyền Thái y!”
Mạn Duẫn nhanh tay bịt miệng Tiểu An tử lại không cho hắn kêu to. Bụng truyền đến từng trận đau đớn khiến Mạn Duẫn nhíu chặt đôi mi thanh tú, “Đừng kêu!”
Việc này nếu truyền đến tai Phụ Vương thì hắn còn thế nào có thể an tâm mà thực hiện kế hoạch?
“Là bột đậu ba!” Mạn Duẫn đẩy Tiểu An tử ra chạy vào nhà vệ sinh. Vừa ngồi vào nhà vệ sinh thì bụng réo ùng ục.
Tiểu An tử hoảng sợ đi qua đi lại, trong lòng trăn trở liệu có nên bẩm báo Lý công công hay không. Tiểu Quận chúa đã ngồi gần suốt ngày trong nhà vệ sinh rồi, hắn thực sự sợ nàng gặp chuyện không may.
Mạn Duẫn nắm chặt nắm tay, bụng kéo không dưới mười lần nên cả người đều bải hoải vô lực, mặt trắng bệt như giấy. Vừa ra khỏi thì Tiểu An tử đã xông đến đỡ nàng.
“Tiểu Quận chúa, ngài có nặng lắm không? Nô tài vẫn nên truyền Thái y đến nhìn một cái nhé.”
Mạn Duẫn lắc đầu, “không cần, đã tốt hơn nhiều rồi.”
Trong đôi mắt hiện ra một tia sáng lạnh, dám dùng một chiêu nham hiểm không lên nổi mặt bàn như vậy để chỉnh nàng, thật nghĩ nàng là kẻ dễ dàng khi dễ đấy à? Mạn Duẫn hồi tẩm cung rồi lên giường nằm ẹp, trong lòng ghi nhớ kỹ mối thù này.
Tiêu chảy xong, Mạn Duẫn ở trong tình trạng kiệt sức, nằm hết một buổi chiều ở trên giường mới lấy lại được khí lực.
Tiểu An tử hầu hạ bên người Mạn Duẫn một bước không rời, ngay cả món ăn gì đó cũng muốn thử trước mới dám đưa cho Mạn Duẫn ăn. Lần này ngoài việc có người cố ý muốn chỉnh tiểu Quận chúa, nếu nhỡ đâu đối phương có động cơ bất lương thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.
Hung thủ là ai, trong lòng Mạn Duẫn đại khái có thể đoán ra được. Nhưng vì để không oan uổng người nào, Mạn Duẫn vẫn phân phó Tiểu An tử gọi cung nữ tên Thu Hỉ kia tới để tra hỏi.
“Tự ngươi khai? Hay là đợi bản Quận chúa đánh cho tới khi ngươi khai?” Mạn Duẫn ghé vào trên giường, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn chằm chằm vào cung nữ đang quỳ trên đất. Cung nữ cúi đầu, toàn thân run lẩy bẩy, ấp úng nhìn nhìn sàn nhà.
“Tiểu... Tiểu Quận chúa...” Những ngón tay của cung nữ nắm chặt góc áo, mặt nhăn nhó khổ sở.
Tiểu An tử vô cùng tức giận trong lòng. hắn đã sớm nhìn ra sắc mặt Thu Hỉ không thích hợp, cứ tưởng rằng thân thể nàng ta không thoải mái, thế mà hóa ra là do chột dạ vì làm việc đuối lý không cãi được!
“nói hay không? không nói, bản Quận chúa chỉ có thể dụng hình!” Mạn Duẫn cũng không biết là cung nữ kia đáng thương hay là chính nàng vô cùng đáng thương. Dù rằng công phu quyền cước không tệ, nhưng căn bản thân thể của nàng vốn không tốt, cảm cúm hay sốt nhẹ bình thường cũng phải cả tuần mới có thể khỏi hẳn, đừng nói là trận tiêu chảy lần này lại dữ dội như vậy.
Mà điều làm người ta tức giận nhất là... Nàng chỉ ăn có một khối điểm tâm thôi đó. Nếu nàng ăn thêm một khối nữa, chẳng phải mạng này sẽ bị ép đến không còn luôn sao!
Tay nắm góc áo của cung cữ càng lúc càng siết chặt, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt cũng không dám nâng tay lau.
“Là... Là Ngũ công chúa rắc bột đậu ba.” Cung nữ vừa nức nở vừa nói.
Ngũ công chúa! Quả nhiên không ngoài phán đoán của Mạn Duẫn.
Tiểu An tử hoảng hốt. Người trong cung ai cũng biết Ngũ công chúa không dễ hầu hạ, thái giám cung nữ trong cung của nàng động một chút là bị đánh bằng gậy có khi đến chết. Nhưng tiểu Quận chúa kết thù với Ngũ công chúa từ khi nào mà lại dùng bột đậu ba để sửa trị nàng?
Sợ Ngũ công chúa lại bắt nạt tiểu Quận chúa, Tiểu An tử hỏi: “Tiểu Quận chúa có muốn bẩm báo Lý công công để Hoàng Thượng phân xử cho ngài không?”
“không cần.” Chẳng lẽ tự Mạn Duẫn không có biện pháp đối phó với một cô công chúa sao? Vả lại, không thể mang thêm phiền toái đến cho Phụ Vương về sau.
“Đuổi cung nữ này ra khỏi Nính Tự cung.” Mạn Duẫn thu hồi ánh mắt, khẽ phất chăn bông đắp lên người. Nàng tính ngủ nhiều một chút để lấy lại sức lực, rồi tính sổ với Ngũ công chúa sau.
Tiểu An tử giữ chặt lấy cung nữ đang không ngừng cầu tình tha ra bên ngoài.
Việc xảy ra ngay trong Hoàng cung, làm sao có thể giấu diếm Tịch Khánh Lân cho được? Vừa nghe Lý công công bẩm báo việc Mạn Duẫn bị tiêu chảy, tấu chương trong tay Tịch Khánh Lân run lên rớt phịch xuống bàn.
“Sao lại như thế?” Tịch Khánh Lân nhặt tấu chương lên đặt lại ngay ngắn, đi đến trước mặt Lý Dịch mà hỏi câu này. Tính tình Hoàng đệ thế nào, bọn họ ai nấy cũng đều rõ ràng. Nếu hắn mà biết tiểu chất nữ vừa mới tiến cung liền kéo bụng thì không biết việc này làm thế nào mới yên ổn được.
Lý công công cũng sợ tới mức dậm chân quay mòng mòng tại chỗ, “Cụ thể cũng không rõ lắm, nghe đám người bên Nính Tự cung nói, tiểu Quận chúa ăn xong thì kéo bụng. Nhưng nô tài cảm thấy... sự việc làm sao chỉ đơn giản như vậy được!”
Đám cung nữ thái giám kia nhất định là đã được Mạn Duẫn căn dặn nên mới không dám nói ra sự thật.
Tịch Khánh Lân vuốt cằm tự hỏi một lát, “Cứ tiếp tục giấu giếm việc này đã, nếu tiểu chất nữ muốn giữ bí mật, vậy trăm lần ngàn lần đừng để nó lọt vào tai Hoàng đệ, nếu không chúng ta đều thừa nhận không nổi đâu.”