Dược Môn Tiên Y

Chương 32: Thụ thụ bất thân

Edit Tiên Vô Sắc

Ông ta cả kinh lui lại một bước, hai tay nhanh chóng ngưng tụ linh lực, một đạo phong chém tới con hung thú kia.

Đây là con hung thú cấp bảy, thực lực tương đương với Trúc Cơ tu sĩ, cũng vì lần này, hắn đến đoạt Hồng Dương Quả mới sai người chuẩn bị mồi nhử, lại không ngờ, chưa an toàn rời khỏi hang động này, thì hung thú đã trở về rồi.

Phong nhận* chém ra rơi vào đầu hung thú, nhưng chỉ lưu lại một dấu sướt, căn bản không thương tổn được nó, thì đừng nói đến trí mạng.

"Rống!"

Nó gầm lên giận dữ, con hung hú nhào lên, táp tới lão giả. Đối với nhân loại dám can đảm đến xâm lấn lãnh địa, nó chỉ muốn xé thành từng mảnh nuốt vào bụng!

Đường Ninh trốn trên một gốc cây cách đó mấy chục mét, nhìn thấy một màn này, hiện lên hưng phấn dị thường.

Vì con hung thú kia gào thét, con còn lại cũng chạy về, có lẽ do lãnh thổ bị xâm lấn, hai con hung thú chiến đấu hết sức kinh người, mấy chục tên bội kiếm nam nhân cũng không cản nổi, không bị đánh bay cũng bị cắn chết.

Không bao lâu, trên đất đều là thi thể của những tên bội kiếm nam nhân, mùi máu nồng tản trong không khí, dẫn các hung thú khác tới ngày càng nhiều.

Mấy tên khác mang lấy vết thương chạy trốn, không dám dừng lại, thậm chí, cũng không nhớ tới, lão tổ bọn hắn, còn bị ngăn trong hang động chưa ra nữa!

Thiếu nữ cũng trốn ở trên cây, thấy nàng không thừa cơ hội chạy trốn, còn trốn ở đây nhìn đến say sưa chìm đắm, không khỏi thận trọng đưa tay kéo ống tay áo của nàng.

"Làm cái gì!"

Đường Ninh tức giận quay đầu, đè thấp tiếng: "Có chuyện cứ nói, đừng động tay động chân, không thấy ta là nam sao? Nam nữ thụ thụ bất thân biết không?"

Thiếu nữ bị kiểu nói này làm sững sờ, rút tay về, nhỏ giọng nói: "Chúng ta không trốn sao? Nơi này không an toàn." Nàng lo lắng nếu những người kia chết hết, bọn họ sẽ bị hung thú chú ý.

"Muốn trốn thì tự trốn đi, ta phải nhìn một lát đã." Đường Ninh nói xong, không để ý nàng ta nữa, mà bị hấp dẫn bởi âm thanh của thú trong động truyền ra.

"Ầm!"

Do con hung thú kia chạy vào trong động, nơi đó hẹp lại, chuyện này đối với lão giả mà nói, thi triển càng khó, đối mặt với nguy hiểm trí mạng, hắn dốc hết toàn lực đánh một trận, thậm chí lấy ra cả tấm Lôi Hỏa phù mới đẩy được hung thú ra ngoài động, chính lúc đó hắn cũng nhân cơ hội chạy.

"Lão tổ!"

Một tên bội kiếm nam nhân mang thương tích nhìn lão giả vết thương chồng chất, vội vàng lên tiếng, muốn đi lên, nhưng có chút kiêng kị.

Vì đầu hung thú bên kia truy đuổi bọn hắn, bọn hắn cũng theo dõi lão tổ, một trái một phải chặn nơi ở đó, giống như không muốn để ông ta chạy trốn.

Lão giả thở hồng hộc, nhiều vết thương trên người thấm ra máu, so với trước kia hắn cao ngạo phi hành, giờ đây chật vật cả người.

Thấy đội hình hắn mang tới đều chết hết hoặc chạy trốn, chỉ còn lại vài người ở đây, hắn cắn răng đưa ra một quyết định.

"Cầm! Ra ngoài rừng chờ ta! Nếu ta không thắng, thì ngươi tự trở về, giao cái này cho gia chủ!" Khi đang nói chuyện, hắn ném túi càn khôn về tên bội kiếm nam nhân.

Bội kiếm nam nhân bắt lấy, nhìn lão giả, nói như thề: "Lão tổ yên tâm! Thuộc hạ nhất định không phụ nhờ vả, đưa vật này giao cho gia chủ!"..-

*

Phong nhận*: lưỡi dao bằng gió