Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 64: Em thích gọi anh

Sau khi trở về từ nước ngoài, đã một tuần rồi Hạ Kiêu vẫn chưa đến công ty. Diệp Chân đi lại có hơi bất tiện, lại thường xuyên đến bệnh viện làm kiểm tra, hắn phải đi cùng cậu. Trợ lý Trương không chắc khi nào hắn mới có thể trở về công tác, chỉ có thể dời lịch trình, y bị khách hàng hối thúc đến mức phát hỏa, không thể nhịn được nữa nên mới sáng sớm đã gọi điện thoại tới quấy rối.

Diệp Chân gối lên cánh tay Hạ Kiêu, cậu ngủ không sâu giấc, lúc tiếng chuông điện thoại vang lên đã có chút tỉnh lại, cuộc trò chuyện của hai người cậu đều nghe được, mới đầu không lên tiếng, cho đến khi Hạ Kiêu cào cậu ngứa không chịu được mới mở mắt cười hì hì, cong eo xin tha thứ, náo loạn một trận cũng không còn muốn ngủ nữa, mở rộng tay chân nằm sấp trên người Hạ Kiêu, thoải mái đến mức xương cốt đều đang ca hát.

"Ca ca."

"Ừm?"

"Ca ca."

Hạ Kiêu nhìn cậu: "Sao vậy?"

"Hắc hắc..." Diệp Chân chống cằm trên ngực hắn, ngửa đầu cười, môi hồng răng trắng: "Không có gì, chỉ là em thích gọi anh."

Hạ Kiêu đối mặt với cậu đang cười đến mi mắt cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thanh tú, đôi mắt đen lúng liếng đẹp đẽ giống như viên thủy tinh. Hắn không chịu nổi nhất là bộ dáng ngoan ngoãn đùa giỡn này của cậu, không khỏi nổi lên yêu thích, bưng lấy mặt cậu hôn mạnh một cái.

Hai ngày này hắn nằm trên người Diệp Chân khai bao, giống như dã thú đang phát tình, có cơ hội lập tức sẽ động tay chân, nhưng thân thể Diệp Chân lại không tốt, không chịu nổi bộ dáng to xác này của hắn, Hạ Kiêu đành phải lùi một bước mà sờ sờ hôn hôn, lúc này cách quần ngủ niết niết phiến mông mềm mại của cậu: "Đừng câu dẫn anh, thao mạnh thì em lại khóc."

Diệp Chân trợn mắt há hốc mồm: "Em không..."

Vừa nói chuyện, bàn tay to của Hạ Kiêu vừa vuốt ve trên eo mông cậu, tựa hồ muốn trượt vào trong quần cậu, Diệp Chân vội vàng lật người xuống khỏi giường, mặt đỏ hồng bắt lấy hai cánh tay hắn, nói chuyện đứng đắn: "Công ty anh có phải đã dồn rất nhiều việc hay không? Hai ngày nay em đã khỏe hơn nhiều rồi, anh đi làm đi."

"Hai ngày nữa sẽ đi, không vội." Nói xong lại sáp qua hôn cậu.

Diệp Chân vừa cười vừa tay chân luống cuống trốn hắn: "Đi thôi đi thôi, em làm bữa sáng cho anh ăn."

Hạ Kiêu không đáp ứng, Diệp Chân lại rất kiên trì, thật sự đi xuống lầu nấu trứng gà, hắn nhéo nhéo mi tâm đứng ở một bên nhìn cậu bận rộn, có chút bất đắc dĩ, bác sĩ đã dặn dò trong vòng nửa tháng này tốt nhất nên có người ở cùng cậu, không nên để cậu một mình, hơn nữa mấy ngày gần đây khi cậu ngủ sẽ thường thường bị dọa tỉnh, tuy rằng đã tốt hơn so với hai ngày bắt đầu nằm viện khi trước, nhưng chung quy Hạ Kiêu vẫn không yên lòng.

Chuyện Diệp Chân bị bắt cóc tám năm trước cùng với vụ bắt cóc mới đây, cho dù đầu sỏ gây tội đã bị hắn đưa vào tù nhưng Hạ Kiêu vẫn không dám thả lỏng, nếu Diệp Chân gặp chuyện không may một lần nữa, chắc hắn sẽ nổi điên mà nhốt cậu trong nhà mất.

Nhưng Hạ Kiêu cũng biết Diệp Chân không muốn trở thành một con chim hoàng yến yếu ớt, cậu có suy nghĩ của mình, tuy rằng tính tình mềm mại lại vô cùng kiên cường, ở vài chuyện, cậu so với hắn càng dũng cảm.

Thời niên thiếu, lúc hắn còn đang hoang mang không biết đồng tính luyến ái có phải là bệnh hay không, Diệp Chân bé nhỏ đã trước một bước thổ lộ với hắn, tám năm sau gặp lại, tình yêu của hắn mang theo vội vàng xao động cùng bức bách, Diệp Chân cũng thản nhiên giang hai tay tiếp nhận.

Để cho Hạ Kiêu yêu thích không buông tay lại đau đầu không thôi là tính tình quật cường của cậu, có vài chuyện đến chết cũng không chịu thua, rõ ràng từ nhỏ đã sợ đau vô cùng, nhưng trong trung tâm bị uy hiếp bị giật điện, dưới đau nhức cùng kích thích vẫn như cũ duy trì tình yêu của hai người, kiên trì đồng tính luyến ái không phải là sai lầm.

Yêu là bình đẳng, mỗi khi nghĩ đến việc này Hạ Kiêu đều sẽ nhịn không được muốn sủng cậu hơn một chút, càng tôn trọng cậu hơn nữa.

Sáng sớm thời tiết tươi mát mà ôn hòa, trong không khí tràn ngập mùi lúa mạch cùng hương sữa, vừa ăn bữa sáng, Hạ Kiêu giống như nhẹ nhàng bâng quơ thương lượng với cậu: "Chân Chân, em đến công ty anh chơi đi, kẹo mua về từ nước ngoài đều để ở văn phòng, em tới nếm thử xem có ngon không."

Diệp Chân vốn đã hạ quyết tâm sẽ không quấy rầy công việc của hắn, nhưng khi vừa nghe có kẹo ăn liền có chút do dự, buồn rầu nuốt xuống một miếng trứng luộc cuối cùng, con mắt chuyển động: "Vậy, vậy không bằng buổi tối em đến công ty chờ anh cùng về nhà, hôm nay chân em đã tốt hơn nhiều, muốn ra ngoài đi dạo một chút..."

Hạ Kiêu: "Hửm, đi dạo lại thuận tiện chờ anh cùng về nhà có đúng không?"

"Đương nhiên không phải..."

"Kẹo còn quan trọng hơn anh sao?"

"Không phải mà!"

Đùa giỡn Diệp Chân thú vị vô cùng, Hạ Kiêu nhìn bộ dáng ủy khuất bất an của cậu, nghẹn cười đến khổ sở. Lúc mặc áo khoác chuẩn bị ra khỏi nhà, thấy cậu vẫn rầu rĩ không vui nhìn mình chằm chằm, hắn rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, tay dài ôm eo cậu qua.

Kéo đến Diệp Chân cước bộ lảo đảo nhào vào trong lòng hắn.

Ngón cái giữ dưới cái cằm mượt mà khéo léo của cậu, nụ hôn rơi xuống, hôn đến khi hai mắt cậu mê ly, chân đã mềm nhũn không đứng vững được mới chưa đã thèm mà đến sát vành tai cậu, môi có chút như có như không thổi khí, tiếng nói tựa tiếu phi tiếu tràn ngập từ tính: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về."

"Vâng." Diệp Chân chịu không nổi hắn ôn nhu dỗ dành, nắm áo hắn, trong đầu trắng xóa một mảnh, chỉ là vẫn còn cố chấp nhớ thương mấy viên kẹo kia: "Kẹo của em..."

Hạ Kiêu bất đắc dĩ: "Anh đem về cho em, không cho ra ngoài chạy loạn."

Lúc này Diệp Chân mới gật đầu, mặt mày hớn hở.

Nhưng mà đầu trước vừa mới hứa với Hạ Kiêu sẽ ngoan ngoãn ở nhà, Hạ Kiêu vừa đi cậu đã lên lầu thay quần áo, cậu có rất nhiều việc phải làm, nếu đã có tin tức của mớ kẹo kia thì có thể an tâm ra ngoài rồi. Diệp Chân cẩn thận tự hỏi nên đi bệnh viện trước hay là đi đến trại tạm giam trước, thăm Lục Nguyên Khắc kỳ thật cũng không phải là chuyện gấp lắm, ngược lại là dì Đồng, sớm nên đi gặp một lần.