Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 63: Ánh nắng ngày đông

Trung tâm trị liệu của Dương Khuyển Câu bị nghiêm tra, trong lúc nhất thời cả xã hội đều kêu gào mắng mỏ.

Phó Mai ở nước ngoài tiêu xài lãng phí, chỉ chơi bài ở Las Vegas một đêm đã thua sạch thù lao mà Lục Na trả, nhưng mà cô ta đâm Đinh gia một nhát lại đắc tội với Hạ Kiêu, tất cả đều đang chờ cô ta về nước để trả thù, lúc này mới giật mình nhận ra muốn về nước cũng không được nữa.

Là nghi phạm trong vụ bắt cóc cùng mưu sát, mẹ con Đinh Đồng và Lục Na sắp bị bỏ tù, Đinh gia có ý muốn tìm người cứu ra nhưng không thành công, người ta cho biết nhân chứng vật chứng đều có đủ, sợ rằng không thể tránh thoát khỏi pháp luật, vì việc này mà vài vị chú bác ở Đinh gia đến bệnh viện tìm Lục Nguyên Khắc quậy nháo, mắng hắn lòng dạ độc ác, mười mấy năm qua không chỉ đóng băng Đinh thị mà còn làm cho bọn họ phải gánh nợ nần trên lưng, nể tình mặt mũi của vợ và con không nên ngoan độc như vậy.

Tinh thần của Lục Nguyên Khắc không được tốt, không muốn phí tâm tư vô nghĩa cùng bọn họ, nhíu mày, chỉ một câu đã đuổi bọn họ đi: "Đã làm chuyện sai lầm thì phải gánh vác, huống hồ mấy người đã tìm lầm người rồi, đừng đến phiền tôi nữa."

Lời này là thật, người trình lên chứng cứ phạm tội là Hạ Kiêu, lúc Diệp Chân còn nằm viện thì hắn đã xuống tay. Sau khi Lục Nguyên Khắc biết được đã âm thầm bóp chặt nhân mạch Đinh gia, muốn lửa cháy thêm dầu.

Mà Lục Na hại người cũng hại mình, sau khi bị điện giật vẫn chìm trong trạng thái hôn mê. Đinh Đồng tâm như tro tàn, mỗi ngày đều dùng nước mắt rửa mặt, bà ta sống an nhàn sung sướng đã quen, chỉ qua vài ngày mà đã trông như già đi mấy tuổi, cuối cùng mới hối hận biết vậy chẳng làm.

Duy nhất trốn được cũng chỉ có Đinh Tồn, anh ta là người chủ mưu sau màn không bị khai ra, mấy trưởng bối Đinh gia đang tìm kiếm tên súc sinh muốn trộm gà mà mất nắm gạo này để tính sổ, anh ta không dám lộ mặt ra ngoài, mấy ngày trước đã bị người của Lục Nguyên Khắc đánh cho mất nửa cái mạng, lúc này chỉ có thể chạy đến chỗ tình nhân trốn tránh.

Trong tay hắn cầm một phần giấy tờ chuyển nhượng cổ phần lừa được từ chỗ Lục Na, biết rằng chỉ cần Đinh Đồng ly hôn, Lục Nguyên Khắc sẽ chuyển hết cổ phần cho bà ta, anh ta tính toán phải tìm cơ hội đến cục cảnh sát thăm người dì cuồng dại ngu ngốc của mình, khuyên nhủ người cũng sắp chết cần gì cứ phải giữ khư khư cái thứ như chứng nhận kết hôn đó làm gì, chi bằng lấy tài sản tới để nhờ cậy còn hơn.

...

Buổi chiều ngày mùa đông, ánh nắng như những khối kẹo đường màu vàng đập vào mặt, chiếu xuống mái tóc xõa tung, cả người ấm áp, Diệp Chân vừa tỉnh giấc đã cảm thấy eo lưng bủn rủn, nâng tay che ánh nắng chói mắt, từ khe hở trong lòng bàn tay nhìn lén người đang ngược nắng đi tới.

"Em đã ngủ bao lâu rồi?" Mở miệng mới thấy âm thanh khàn khàn.

Cậu ngồi dậy, mông đau, eo cứng đờ.

Hạ Kiêu nhìn tia đỏ ửng bò từ trên mặt đến vành tai cậu, cảm giác thật thú vị, đi về phía trước hôn lên cổ cậu một cái, không tới vài giây sau quả nhiên nhìn thấy ngay cả cần cổ cũng đỏ một mảnh, bộ dáng đỉnh đầu sắp bốc khói.

May mà thời tiết lạnh, trước khi ra khỏi cửa Hạ Kiêu đã có thói quen bao cậu lại như quả cầu, khăn quàng cổ quấn mấy vòng trên cổ miễn cưỡng có thể che đi dấu hôn, chỉ là tư thế đi đường có chút chật vật, chỉ cần bước chân lớn một tí cũng có thể động đến mặt sau, đau rát.

Diệp Minh Nhu nhìn con trai được Hạ Kiêu ôm vào cửa, có chút lo lắng, không phải nói là chỉ bị trật mắt cá chân một chút thôi sao, sao bây giờ nhìn qua lại nghiêm trọng như vậy?

"Mẹ, con không sao..." Trong nháy mắt Diệp Chân ngồi xuống, vẻ mặt có chút kì lạ.

Hạ Kiêu muốn tìm cái đệm cho cậu, cậu lắc đầu như trống bỏi. Diệp Minh Nhu nói trong nhà có mở điều hòa, đều đã nóng chảy mồ hôi rồi, đem khăn quàng cổ lấy xuống đi. Diệp Chân càng khẩn trương hơn, liên tục xua tay nói không cởi lau mồ hôi trên chóp mũi, mở to mắt nói dối: "Con con con...Con thấy trong nhà rất lạnh."

Diệp Minh Nhu hoài nghi mà đánh giá con trai mặt mũi đỏ ửng cùng với Hạ Kiêu cười như không cười bên cạnh, bỗng nhiên hiểu ra, tức giận nâng tay đánh Hạ Kiêu một cái.

Đã nhiều ngày qua nàng vẫn còn đang giận Lục Nguyên Khắc, giữa trưa chỉ đem cơm tới cho hắn ăn, đến buổi tối mới đồng ý ở lại bệnh viện. Lục Nguyên Khắc là một nhân vật sát phạt quyết đoán như vậy, nhưng trước mặt Diệp Minh Nhu lại không có chút chống cự nào, tự biết gạt nàng chuyện lớn như vậy, nàng tức giận cũng là chuyện dễ hiểu, chỉ có thể yên lặng đợi nàng hết giận.

Người ta đều nói bệnh nhân vào mùa đông khó khăn nhất là việc uống thuốc.

Hắn cũng không còn nhiều thời gian nữa, tuy đã an bài tốt mọi chuyện cho nàng, nhưng nhớ đến chứng bệnh của nàng, chung quy vẫn không an lòng.

Bên người Diệp Minh Nhu bỗng nhiên lòi ra hai bệnh nhân, buổi chiều nấu canh xương bắp ngô cho Diệp Chân bồi bổ thân thể, sau đó lại phải vội vàng lấy một ít hải sâm làm cơm tối cho Lục Nguyên Khắc, lúc chạng vạng lại làm thêm vài món mà Hạ Kiêu thích ăn, bận rộn đến mức không có thời gian suy nghĩ.

Sau khi ăn cơm xong, nàng kiên trì muốn để Diệp Chân phải ngủ lại, còn bảo Hạ Kiêu phải qua một gian phòng khác ngủ, chống nạnh đứng ở cầu thang lầu hai tự mình đốc thúc hai người vào hai phòng khác nhau. Hạ Kiêu biết nàng đau lòng Diệp Chân còn chưa khỏe lại bị hắn dày vò, hắn chỉ có thể mặt mày nghiêm túc thề với nàng đêm nay tuyệt đối sẽ không chủ động chạy tới phòng Diệp Chân.

Nhưng đợi Diệp Minh Nhu vừa mới ra khỏi cửa, hắn đã lập tức gọi điện thoại cho Diệp Chân.

Khóe miệng Diệp Chân cong cong, nhận điện thoại: "Làm gì vậy, ở sát vách lại còn muốn gọi điện thoại à?"

"Ừm." Hạ Kiêu không chút để ý: "Không thì sao? Anh đã hứa với mẹ em đêm nay sẽ không qua phòng em rồi."

Diệp Chân sửng sốt, ngón chân trong chăn lạnh lẽo rụt rụt: "Vâng..."

"Sao vậy? Muốn anh qua đó sao?"

"Không có..."

Hạ Kiêu cong khóe miệng, bình tĩnh tự nhiên: "Lạnh không?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu mới nhẹ giọng phun ra một chữ: "Lạnh."

Cúp điện thoại, vào phòng Diệp Chân, nằm trên giường Diệp Chân, ôm eo Diệp Chân, hôn môi Diệp Chân.

Hạ Kiêu vừa hôn vừa đùa giỡn cậu: "Ngày mai nếu mẹ em hỏi, anh sẽ nói là do em muốn anh qua ủ chăn cho em, không phải là anh chủ động đi qua."

Diệp Chân dùng ngón chân đông lạnh đặt lên đùi hắn, bị hắn hôn đến không thở nổi, quai hàm tức giận phồng lên như con cá nóc: "Vô...Vô sỉ."