Sau khi mọi người đến thì A Nguyệt xuống giữa sảnh hành lễ nói
- Tiểu nữ xin được thay cha nói lời đa tạ với các vị tiền bối đã ra tay tương trợ.
- Chuyện nên làm - Hiểu Tinh Trần nói
- Tiểu nữ là Vân Mộng Giang Thị Giang Nguyệt, tự Thanh Bình, là con gái thân sinh của Vân Mộng Giang Thị Giang Tông chủ Giang Trừng, kính chào các vị tiền bối.
Giang Nguyệt nói xong liền đứng dậy, ngay tại đó tháo xuống chiếc khăn trên mặt xuống, vì cô luôn đem khăn trên mặt nên không ai để ý, giờ tháo xuống ai trong sảnh đường đều giật mình. Đặc biệt ba nhà Lam, Giang, Ngu.
Cô tháo khăn xuống cả sảnh đường im lặng, Lam gia cũng hiểu tại sao lại liên quan tới mình rồi. Bởi nhan sắc của Giang Nguyệt chính là phiên bản nữ của Lam Hi Thần, ngoài đôi mắt và đôi tai giống Giang Trừng ra thì mọi thứ là bản sao của Lam Hi Thần. Ngụy Vô Tiện há mồm to có thể bỏ vừa quả trứng.
- Sao có thể - lam Hi Thần cũng ngạc nhiên nói.
- Lam tông chủ - Ngụy Vô Tiện lần đầu tiên gọi huynh trưởng của Lam Vong Cơ từ khi xác đinh quan hệ với y – Lam tông chủ còn làm bộ không biết
- Lam tông chủ thật sự không biết – Giang Nguyệt lên tiếng nói – Đại sư bá để con từ từ kể cho mọi người nghe một chuyện xưa.
- Được – Tất cả cùng nói
- Tiểu nữ là một bào thai ngoài dự tính của cha con – Giang Nguyệt thản nhiên nhẹ nhàng nói, nhưng chỉ cô hiểu có bao nhiêu xót xa – Năm đó sau khi dự học từ Ôn thị về không phải sư bá cùng Hàm Quang Quân giết được Đồ Lục Huyền Vũ sao?, Cha con đã chạy đông chạy tây cứu sư bá, có một lần cha, Hoài Tang sư thúc, Lam tông chủ bị Ôn Triều bỏ xuân dược có tên là Tình Dược.
- Tình dược – Ngụy Vô Tiện nói – Đó là xuân dược mạnh nhất nếu không có người giúp thì chính là chết, không có thuốc giải
- Có – Nhiếp Hoài Tang nói – Chính là dùng đinh hương, máu và băng ngàn năm ngâm trong đó một ngày một đêm thì sẽ không sao
- Hoài Tang – Nhiếp Minh Quyết không thể tin nói – Đệ dùng cách này sao?
- Đúng, lúc đó đệ không còn cách nào – Nhiếp Mình Quyết đau lòng nghĩ cứ nghĩ bảo vệ tốt đệ đệ nhà mình rồi.
- Nhưng mục đích là gì – Ngụy Vô Tiên nói – Làm vậy có lợi gì cho Ôn thị
- Có chứ - Giang Nguyệt tiếp tục nói – Khi trúng tình dược bắt buộc phải giải, mà muốn giải có cả ba người rất có thể sẽ bắt thôn nữ hoặc con gái nhà lành ra cưỡng hiếp, lúc đó Ôn thị giơ cao ngọn cờ chính nghĩa đòi lại công bằng cho người dân, tập hợp người tiêu diệt ba nhà. Lúc đó không phải chúng ta Xạ Nhật Chi Chinh mà là Ôn thị sẽ là mặt trời ban trưa khi đã tiêu diệt cả ba nhà
- … - Ở đây ai cũng phải công nhận là đúng, cô nói khiến cho mọi người ai cũng hít lạnh.
- Cha và Lam tông chủ không có băng ngàn năm nên cả hai người chạy đến một hang động thiên tầm trong núi Minh Vân trốn, trùng hợp là cả hai sau khi gặp nhau đã tiến tới quan hệ.
- …
- Sau lần đó cha là người tỉnh lại đầu tiên, tuy cảm thấy tức giận và nhục nhã nhưng cha biết việc bây giờ cùng Lam gia trở mặt là không được, càng phải nhanh cứu sư bá nên cha đã mặc đồ cho cả hai, và xem đó như không có chuyện gì. Khoảng sau đó một tháng cha đã phát hiện là đã có tiểu nữ, cha vốn dĩ chờ cơ hội nói nhưng Giang gia diệt môn.
- Lúc đó ta và hắn luôn ở bên nhau sau hắn không nói cho ta nghe – Ngụy Vô Tiện nghẹn nói
- Nói cũng không tác dùng, vì lúc đó ai trong lòng cũng oán thù, trên đường chạy trốn cha đã lén thi triển cấm thuật là tách đan ra chia cho tiểu nữ một nữa, sau đó dùng cấm thuật nhốt ta trong cơ thể người để tự sinh tự diệt, tiểu nữ luôn biết cha luôn bảo vệ tiểu nữ an toàn.
- Vậy tại sao còn muốn trở về Giang gia để hòa đan – Kim Quang Dao nói lên thắc mắc của mọi người – Lúc đó Giang tông chủ nên nghĩ đên an nguy của cô….
- Là ai nói cha tiểu nữ muốn quay về - Giang Nguyệt nói – Ai không biết lúc đó trở về Giang gia là sai lầm chứ, cha tiểu nữ dù lúc đó tuy linh lực không bằng sư bá, nhưng vẫn có thể suy nghĩ được cha vẫn còn phải bảo vệ cô cô, bảo vệ đại sư bá, bảo vệ ta mà.
- Vậy tại sao Giang Trừng bị bắt – Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói – Lúc đó Giang Trừng đã núp kỹ rồi sẽ không bị Ôn cẩu phát hiện được.
- Sư bá – Giang Nguyệt ngồi xuống cầm tay Ngụy Vô Tiện nói – Đây cũng là nguyên nhân con sợ người sẽ bị nhốt trong ký ức của cha, thật ra sư bá đúng là không phụ kỳ vọng của bà ngoại, là bảo vệ rất tốt rất tốt cha tiểu nữ. Người cho cha một chỗ an toàn để ở, lại lo cha bị đói nên mới nhanh đi tìm đồ ăn. Nhưng sư bá người thật ra không biết lúc người vừa quay lưng đi tìm thức ăn chân trước người vừa đi thì chân sau đã bị Ôn thị đi phía sau. Lúc đó cha không hề nghĩ nhiều liền chạy ra dụ bọn Ôn cẩu đi.
- Cái gì… Sao có thể - Ngụy Vô Tiện bất lực ngã vào lòng Lam Vong Cơ
- Ngụy Anh – Lam Vong Cơ kêu
- Sư bá người đừng nghĩ nhiều, thật ra lúc đó cứu người là quyết định sáng suốt nhất, vì cha còn có nữa viên kim đan, linh lực võ công đều không bằng người, nếu người còn chắn chắc sẽ bảo vệ cô cô, trả thù cho Giang gia giúp Giang gia thịnh vượng.
Nói tới đây ai cũng nghĩ song kiệt quả làm người ta vừa tiếc vừa hận vừa thương, rõ là hai huynh đề luôn sống chết có nhau, luôn nghĩ về đối phương, hi sinh vì nhau cũng bảo vệ lẫn nhau. Tình cảm này so với Cô Tô Song Bích và Nhiếp gia huynh đệ thì chỉ có hơn chứ không có kém .