[ĐỒNG NHÂN]ABO Ma Đạo Tổ Sư - Cố Chấp Nhân Sinh

CHƯƠNG 26: LẠI LÀ KIM ĐAN

Điều khiến Giang Trừng tức giận là không cách nào chạm tới Giang Nguyệt, cảm nhận được sự điên cuồng của chủ nhân Tử Điện lập tức lóe lên ánh sáng màu tím nhạt, giống như thể hiện tâm tình chủ nhân của nó sẵn sàng đánh chết kẻ nào giờ muốn day dưa với hắn. Dù không muốn nhưng không còn cách nào Giang Trừng cùng mọi người đành lên bờ, gặp huynh đệ Nhiếp gia đang thủ hộ trên bờ.
- Trừng Trừng, sao ta thấy mọi người cứ bơi đi bơi lại chỗ Nguyệt nhi mà không tới vậy
- Ta không biết, mắt cứ ngỡ sắp đụng tới, thế nhưng bơi thế nào cũng không chạm được Giang Nguyệt – Giang Trừng nói xong, đồng loạt nhìn Ngụy Vô Tiện.
- Nhìn ta vô ít, Nguyệt nhi là cháu ta, ta sẽ không hại nó – Ngụy Vô Tiện ủy khuất nói
- Cho ngươi mượn gan cũng không dám – Giang Trừng nói rồi liếc đám người bát quái kia nói tiếp – Ý ta là ngươi có biết loại thuật pháp này không.
- Không, ta cũng đang khó hiểu, tại sao có thể như vậy được chứ - Ngụy Vô Tiện nói
- Đó là do tỷ ấy đang ở trong giọt nước ảo cảnh nên mọi người không thể nào chạm hay tới gần với tỷ ấy.
- Linh nhi – Ngụy Vô Tiện nói – Con không sao chứ
- Đại cữu con không sao – Kim Linh nói – Con được người khác giúp đỡ, sau đó cũng thất lạc người ta, con nghe tiếng động lại đây kiếm thử thì thấy mọi người.
- Con có biết cách hóa giải nó không? – Ngụy Vô Tiện nói.
- Con không rõ – Kim Linh nói – Hồi nãy có người truyền âm thuật nói cho con hay.
- Ai – Nhiếp Hoài Tang im lặng nãy giờ nói
- Con không biết – Kim Linh nói – Con cũng mơ hồ không xác định được.
- Ta là không muốn dùng Tử Điện ép con – Giang Trừng nói xong tức giận bỏ đi, cả hội ngẩn tò te
- Con nên biết – Nhiếp Hoài Tang nói – So với con, ta từng là người hỏi một không biết ba
Ngũ đại gia tộc rất đồng lòng bước theo hai người kia, dù trong lòng có muôn vạn câu hỏi, nói gì thì nói họ ở những gia tộc lớn tất nhiên biết bây giờ không tiện hỏi, gia tộc nhỏ thì dù thắc mắc cũng không ai có gan chọc tới họ. Thấy con gái bị mất tích trở về, đã bị một tràng như vậy, Kim Tử Hiên trong lòng chua xót cho ái nữ của mình liền nói.
- Linh nhi, con không sao là tốt rồi, chúng ta đi thôi
- Linh nhi, ca ca tất nhiên sẽ thương muội, tin muội nhưng ta chỉ muốn muội nhớ một điều, biểu tỷ từ nhỏ vì chúng ta đã hi sinh rất nhiều, cữu cữu cũng mới đoàn tụ cùng biểu tỷ không lâu, ca ca không hi vọng muội bước sai đường.
- Ca ca, yên tâm muội tất nhiên không làm hại người nhà mình.
Về tới nơi đóng doanh trại, Giang Trừng đi băng bó vết thương và nghĩ ngơi, trên mặt chưa hết sự tức giận. Nhiếp Hoài Tang cũng đồng dạng âm thầm ngồi trong lều không nói năng gì. Cả hai đều biết Linh nhi sẽ không làm hại họ chỉ là cảm thấy Linh nhi chắc chắn có chuyện giấu họ, mà cả hai đều biết họ sẽ không nhẫn tâm ép buộc Linh nhi, nhưng Nguyệt nhi cũng là đứa trẻ họ thương yêu, lòng bàn tay hay thịt bàn tay đều là thịt, bên nào cũng đau thấu tâm can không bên nào nhẹ hơn bên nào. Nhiếp Minh Quyết lần đầu thấy đệ đệ nhà mình như vậy, nhưng y cũng biết có vài chuyện y không cần biết, đời trước thế sự quá nhiều giờ nên để đệ đệ y tự do rồi.
- Giang Trừng – Đang tụ họp ăn cơm Ngụy Vô Tiện hỏi – Có chuyện gì ngươi và Nhiếp Hoài Tang cứ như ai đó thiếu tiền vậy
- Ngụy Vô Tiện – Giang Trừng nói – Ngươi không nói sẽ không ai nói ngươi câm – rồi lại nhìn Lam Vong Cơ nói – Lam gia nhà ngươi không phải có cấm ngôn thuật, sao không dùng để hắn cứ ồn như vậy không sợ thúc phụ bắt chép phạt gia quy sao?
- Có ta - Hàm Quang Quân nói
Thế là ăn cẩu lương thay cơm, câu nói của Lam Vong Cơ nói làm cả hội đứng hình, Giang Trừng bực bội (Trừng muội à, ai biểu nhiều chuyện chi để có cơm tró ăn vậy, nhanh đi tìm Lam tông chủ an ủi), Lam Hi Thần thì bất lực nhìn đệ đệ (không bất lực sao được, cẩu lương Vong Tiện, Lam đại ăn nhiều nhất tu chân giới). Câu nói sâu sắc của Lam Vong Cơ chính là phạm vi là vợ ta phạm, chép phạt ta chép, chỉ cần có mỗi ngày chính là mỗi ngày thì chép bao nhiêu cũng được. Còn Giang tông chủ không có đạo lữ mới phải sợ phạm vào năm ngàn điều của Lam gia, Ngụy Anh của ta thì chỉ phụ trách bên cạnh ta là được.
- Được, ta không quản nổi chuyện phu phu nhà ngươi – Giang Trừng tức giận nói.
- Cữu cữu – Kim Linh nói – Con chưa bao tính hại người cùng biểu tỷ, người yên tâm.
- Linh nhi – Nhiếp Hoài Tang đang định nói lại nhìn được ánh mắt ra hiệu của Giang Trừng đành im lặng.
- Con lớn rồi – Giang Trừng nhíu mày nói – Con tự coi mà làm, ta no rồi – Nói rồi trực tiếp đi ra ngoài.
- Cữu cữu – Kim Linh đuổi theo – Chờ con
Nhiếp Hoài Tang cũng không ăn nữa mà chạy theo, người của ngũ đại gia tộc đều đi theo, tất nhiên những gia tộc nhỏ cũng bắt đầu chú ý theo bên này, nhưng đã được hai vị đệ tử đứng ra cản.
Kim Linh chạy theo Giang Trừng đến gần một khoản trống thì Giang Trừng dừng bước, Nhiếp Hoài Tang dùng linh lực bảo hộ tất cả không để người khác nghe được
- Cữu cữu – Kim Linh nói – Người chờ con với
- Con còn không khai thật cho ta – Giang Trừng tức giận nói
- Cữu cữu – Kim Linh lập tức quỳ xuống làm mọi người kinh ngạc.
- A Trừng – Ngụy Vô Tiện không nỡ đành lại gần Giang Trừng nói – Ngươi có gì thì từ từ nói, ngươi như vậy Linh nhi cũng bị ngươi dọa sợ
- Sợ sao? – Giang Trừng khinh bỉ nói – Nó biết sợ mà còn dám giấu ta
- Trừng Trừng – Nhiếp Hoài Tang cũng lên tiếng khuyên – Trước hết ngươi nghe nàng nói đã.
- Con – Kim Linh vẫn ấp úng nói – Con thật sự không biết tại sao biểu tỷ bị vậy, còn người nói cho con biết biểu tỷ bị gì, cách cứu ra sao thì phải làm theo yêu cầu của hắn, và con đã đáp ứng
- Họ muốn gì – Kim Quang Dao nói
- Một nữa kim đan – Kim Linh vừa nói ai cũng kinh hãi
- Con đã cho chúng sao – Kim Tử Hiên đương nhiên xót con gái nói
- Con muốn dùng của mình trao đổi – Kim Linh sợ hãi nhìn Giang Trừng chuẩn bị nổi đóa nói nhanh – Nhưng bọn chúng không chịu, nói phải là kim đan của một trong hai cữu cữu, con … con định ….
- Con định làm gì – Giang Trừng liếc mắt nói – Định lấy của ta, hay con đang muốn lấy của đại cữu con, ta cho con hay nghĩ cũng đừng nghĩ lấy của hắn, nếu không ta liền đánh gãy chân con
- Không không – Kim Linh lập tức giải thích – Con tức nhiên không lấy của hai người, con định tách đan của con sau đó nói dối là của cữu cữu hoặc là của đại cữu.
- Tầm bậy – Ngụy Vô Tiện quát
- Làm càn – Nhiếp Hoài Tang cùng tất cả mọi người nói
- Hồ đồ - Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện cùng mọi người đồng thanh quát, Giang Trừng nói – Tách đan con tưởng dễ vậy à, ta từng tách nửa kim đan cho biểu tỷ con, đại cữu con hiến đan cho ta, ta từng bị hóa đan, mỗi cái có cái nào nhẹ hơn sao, con là chịu nổi sao
- Linh nhi – Ngụy Vô Tiện nói – Ta không cần biết con tuyệt đối không được hồ đồ, Nguyệt nhi chúng ta sẽ cứu, nhưng không có nghĩa bắt con chịu tổn thương, cả hai đứa đều là cháu ta, ta sẽ không để hai đứa bị tổn thương.
- Linh nhi – Giang Trừng bớt giận nói – Nguyệt nhi là con gái ta, con là cháu gái ruột của ta, ta tuyệt sẽ không để hai đứa có chuyện.
- Đúng – Nhiếp Hoài Tang nói – Dù có chuyện gì còn có ta và sư phụ của con, con còn nhiều trưởng bối như vậy, chuyện này chưa tới phần con tự quyết.
- Thật không hiểu – Giang Trừng nói liếc xéo Ngụy Vô Tiện nói tiếp – Kim đan lại cứ như kim đan, học gì không học lại đi học cái sở thích đem kim đan tặng người.
- Ta cũng đâu phải ai cũng cho – Ngụy Vô Tiện cuối đầu nói.
- Nhưng con thật không muốn cữu cữu chịu thêm một lần tách đan nữa, con cũng không muốn biểu tỷ chết, biểu tỷ chắc chắn cũng không muốn hai cữu cữu hiến đan
- Chẳng lẽ biểu tỷ con muốn con hiến đan sao? – Nhiếp Hoài Tang nói
- Nhưng giờ chúng ta không còn cách nào – Kim Linh rối nói – Cữu cữu không phải người cũng rõ biểu tỷ không còn nhiều thời gian mà.
- Dùng kim đan của ta – Nhiếp Hoài Tang nói, mọi người bất động nhìn hắn, Nhiếp Minh Quyết đang muốn nói thì hắn nói trước – Mọi người nghe ta nói đã, Nguyệt nhi cũng gọi ta một tiếng sư thúc, ta tất nhiên sẽ không đứng nhìn con bé chết được, cộng thêm việc ta có kim đan không không quan trọng. Minh giới không cần kim đan, mà kim đan của ta tồn tại ở tu chân giới cũng chỉ vô dụng, nên lấy của ta là thích hợp nhất.
- Không cần – Bạch Huyền Thiên nói, vì là sư huynh đệ đồng môn nên linh lực bảo vệ nơi này không có tách dụng với y – Nguyệt nhi là đệ tử của ta, ta tất nhiên là có cách cứu được nàng
- Sư phụ - Kim Linh bối rối gọi
- Sư huynh – Nhiếp Hoài Tang cũng nói cùng lúc.
- Huyền Thiên, ngươi đã trở về - Giang Trừng nói
- Ừ, nếu là giọt nước trong ảo cảnh thì ta biết cách phá nói như thế nào, các người về nghĩ ngơi đi mai ta đi cứu, sáng mai trước khi xuất phát chúng ta sẽ bàn kế sách tiêu diệt Tu La.
Bạch Huyền Thiên nói xong cũng không nhìn ai, y đi thẳng đến phòng mình nghĩ ngơi. Cùng lúc này trong lòng Kim Linh không yên, chỉ đành dùng truyền âm thuật như có như không tới nào nào đó hai chữ “chạy đi”