Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 393: Bên trong cổ thi

Bên trong long khí càng ngày càng xuất hiện nhiều quan tài. Những tử thi thủ hộ hoàng lăng đó đều từ trong quan tài ngồi dậy, vung bàn tay to ra, phát động công kích tới mọi người. Từng bàn tay hạ xuống, dù là Thái tử Sơ cũng khó có thể chống cự, lại có không ít người bị những thi cổ đó bắt đi. Trong chớp mắt Long vệ của hắn ta đều chết hết, chín lão giả chân long kia cũng bị chộp đi bảy lão.

Đám người Diệp Húc cũng lâm vào tuyệt cảnh. Những bàn tay thò ra từ trong long khí càng ngày càng nhiều, Hiên Viên Như Nguyệt không kịp nhìn, không rảnh nói cho mỗi người bàn tay cổ thi rốt cuộc sẽ rơi xuống đầu ai.

Đột nhiên, một bàn tay đầy lông mượt từ trên trời giáng xuống, bắt lấy Khoa Phụ Minh Nguyệt, nắm vị Khoa Phụ này trong tay, lôi thẳng vào trong long khí.

Khoa Phụ Minh Nguyệt chính là Đại vu y của Khoa Phụ tộc, y thuật cao siêu, thực lực cũng cực kỳ dũng mãnh, còn hơn đám người Khoa Phụ Mão một bậc. Nhưng lúc này cô ta bị bàn tay kia túm lấy lại không hề có chút sức phản kháng nào!

"Khoa Phụ chân thân!"

Khoa Phụ Man tức giận rít gào, thân hình đột nhiên càng thêm cao lớn, cầm Phù Tang trượng vù một tiếng nện xuống, chỉ nghe một tiếng bốp vang lên, bàn tay kia hơi run một chút, phát ra tiếng xương cốt nổ tung, lại vẫn túm lấy Khoa Phụ Minh Nguyệt, tiếp tục lôi vào trong long khí.

"Nguyên thần thứ hai, nhập chủ Đệ nhất thần sát!"

Diệp Húc trầm quát một tiếng, Lục Nhãn Kim Thiềm và một đoàn bạch quang đột nhiên xuất hiện. Chỉ thấy con Kim Thiềm hình thể khổng lồ này càng lúc càng nhỏ lại, đột nhiên mi tâm của cái đầu trắng toát trong bạch quang kia nứt ra, Lục Nhãn Kim Thiềm thả người nhảy vào trong đó, tiến vào trong Tử Phủ của Đệ nhất thần sát.

Lúc này, Đệ nhất thần sát của Diệp Húc cuối cùng có nguyên thần nhập chủ, xem như hoàn toàn luyện thành, hơn nữa nguyên thần nhập chủ lại là nguyên thần của đại vu Tam Thần cảnh, pháp lực vô cùng hùng mạnh.

Diệp Húc có thể cảm nhận được uy lực của vị thần sát này đang điên cuồng tăng lên, mơ hồ tản ra uy năng còn mạnh hơn nguyên thần chi bảo không ít lần!

"Đứt cho ta!"

Hai luồng bạch quang từ trong mắt Đệ nhất thần sát bắn ra, vòng xung quanh bàn tay cổ thi kia ba bốn vòng, cuối cùng cũng xùy một tiếng cắt đứt nó!

Nguyên thần thứ hai nhập chủ đã khiến cho uy lực của thần quang trong mắt đệ nhất thần sát tăng lên ít nhất mấy chục lần, nhưng phải cắt ba bốn cái mới cắt đứt được bàn tay kia, giải cứu Khoa Phụ Minh Nguyệt, có thể thấy những cổ thi này đã được long khí nuôi dưỡng không biết bao nhiêu vạn năm, cường độ thân thể đã đạt tới hoàn cảnh không thể nào tưởng tượng được!

Thái tử Sơ lúc này cách đám người Diệp Húc chỉ vài dặm, lập tức phát hiện hai luồng thần quang này, trong mắt không khỏi toát ra lửa giận: "Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, Tống Cao Đức chính là Diệp Thiếu Bảo. Thằng súc sinh này, không ngờ dám mắng cô là tạp chủng! Lần này ở Thương hoàng cổ mộ Ân Khư này, ta nhất định phải khiến hắn chết không chỗ chôn!"

Hai lão giả Mộ Dung gia hiển nhiên cũng nhận ra hai luồng thần quang này, ai nấy cũng tức giận đến đỏ mặt tía tai, cả giận nói: "Thái tử điện hạ, ngài đoán quả không sai, tên Tống Cao Đức kia đúng là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo! Không ngờ đường đường con cháu Hiên Viên gia lại đi cùng tên ma đầu này!"

"Diệp Thiếu Bảo liên tục đối nghịch Mộ Dung gia ta, lại nhục mạ Thái tử điện hạ, lần này cho dù hắn ta có thể chạy ra khỏi Thương hoàng cổ mộ cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta!"

Ầm!

Lại có hơn mười cái bàn tay cổ thi hạ xuống, một đám đều chộp tới Diệp Húc, cảnh tượng này vô cùng khủng bố, khiến người ta rợn hết tóc gáy.

Xuy! Xuy! Xuy! T.r.u.y.ệTrà Truyện

Thần quang trong mắt Đệ nhất thần sát điên cuồng quấy, quấn quanh cắt những bàn tay thò xuống kia, chỉ thấy bên trong long khí giữa không trung truyền đến những tiếng rống giận kinh người, những cái tay đầy lông mượt đó đều bị Diệp Húc cắt đứt hết!

"Không xong! Nếu cứ tiếp tục dùng thần quang trong mắt Đệ nhất thần sát như vậy, chỉ sợ tu vi của nguyên thần thứ hai của ta sẽ nhanh chóng bị tiêu hao sạch sẽ mất!"

Diệp Húc hiểu rõ tình hình bản thân, tuy hắn nhìn như oai phong, một tia ý thức liền cắt rơi hết đám bàn tay kia, nhưng dùng thần quang trong mắt Đệ nhất thần sát lại tiêu hao năng lượng trong cơ thể nguyên thần Lục Nhãn Kim Thiềm.

Lúc này hắn liên tục thúc dục Đệ nhất thần sát, thể tích Lục Nhãn Kim Thiềm nhanh chóng thu nhỏ lại, trong chớp mắt con Lục Nhãn Kim Thiềm này chỉ còn hơn một nửa!

Mà lúc này, tiếng gào thét bên trong long khí trên không trung truyền đến càng thêm kịch liệt, vẫn có những bàn tay không ngừng hạ xuống, cứ tiếp tục như vậy, nguyên thần thứ hai của hắn tất sẽ tiêu hao sạch sẽ, chắc chắn lâm vào tử cục!

Giữa không trung, những cổ thi giấu trong long khí dường như cực kỳ phẫn nộ khi mấy tên nhỏ bé bọn họ dám phản kháng lại, không ngừng rít gào bên trong long khí.

"Mọi người đi mau!"

Diệp Húc đi trước, cấp tốc lao đi phía trước, đám người Khoa Phụ Man Tống Cao Đức vội vàng vọt theo phía sau. Mặc dù là kẻ không sợ trời không sợ đất như Hiên Viên Như Nguyệt lúc này sắc mặt cũng tái nhợt, được Khoa Phụ Man ôm trên vai, không ngừng thét to.

Đám người Thái tử Sơ thấy thế đột nhiên dừng chân lại, một lão giả Mộ Dung gia cười lạnh nói: "Tiểu tử thối, lão phu lại muốn xem, ngươi có thể chạy trốn như thế nào!"

"Diệp Thiếu Bảo, Hiên Viên Quang, Khoa Phụ Man, hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết ở chỗ này!"

Oành!

Trước mặt Diệp Húc, long khí đột nhiên phá vỡ, một cái đầu đầy lông từ trên trời giáng xuống, há cái mồm to như bồn máu ra, chỉ thấy những cái răng to như những thanh trụ nhọn trải đầy khắp cái miệng rộng kia, mộ ngụm cắn tới đám người Diệp Húc!

Vù!

Con cổ thi này đột nhiên ra sức hút một cái, khiến đám người Diệp Húc không thể đứng vững được, đều không tự chủ được bay vào trong miệng nó. Cổ thi răng rắc một tiếng ngậm miệng lại, thân hình hơi hơi lay động, trở lại bên trong quan tài, ngã về phía sau một cái, chỉ nghe ầm một tiếng, chiếc quan tài kia ầm ầm đóng nắp lại.

"Đám người Diệp Thiếu Bảo đã chết?"

Đám người Thái tử Sơ vốn đang chờ đám người Diệp Húc vọt tới trước mặt sẽ lập tức tiễn tất cả bọn họ lên đường, không ngờ cổ thi trong long khí lại từ trên trời giáng xuống, cắn nuốt đám người Diệp Húc trước bọn họ một bước, không khỏi giật mình kinh hãi.

"Chết rất tốt! Hắn chết quá nhanh, nếu là rơi vào tay cô, cô tất bầm thay hắn làm vạn đoạn, chết trong miệng cổ thi quả thực quá tiện nghi cho hắn rồi!" Thái tử Sơ cười lạnh nói.

"Điện hạ, thi thể bên trong long khí càng ngày càng nhiều, nơi đây không nên ở lâu!"

Bên trong long khí vẫn treo mấy ngàn chiếc quan tài lớn, lúc này đám người Diệp Húc bị một cái quan tài lớn trong số đó nuốt vào, những quan tài khác lập tức gào thét bay đi hướng đám người Thái tử Sơ.

Thái tử Sơ cũng biết là không ổn, nếu cổ thi từ trên trời giáng xuống, dù là hắn cũng không thể ứng phó dễ dàng, lập tức lao nhanh ra phía trước. Bên người hắn chỉ còn lại bốn người. Mặc dù là kẻ lợi hại như Triệu Du Triệu Hợi đều chết dưới công kích của cổ thi, thậm chí cả tên thiếu niên cực có tiền đồ như Mộ Dung Thùy cũng chết trong đó.

Một thuyền người mà Thái tử Sơ mang đến, ngoại trừ hai lão già do hai con chân long hóa thành và hai vị Đại vu Mộ Dung gia, tất cả những người khác đều đã chết hết, cực kỳ thảm trọng!

Oành! Oành! Oành!

Nơi bọn họ đi qua, những cái bàn tay đầy lông lá trảo xuống, rậm rạp chi chít, khủng bố tới cực điểm.

Đột nhiên một bàn tay thò xuống, bắt tới Thái tử Sơ, khiến hắn không kịp phản ứng, không né tránh kịp.

"Thái tử cẩn thận!" Một gã Đại vu Mộ Dung gia thất thanh kêu lên.

Thái tử Sơ đau đớn kêu lên một tiếng, đột nhiên mở tay ra, một tay bắt lấy ông ta, ném hướng bàn tay cổ thi kia. Tên cao thủ Mộ Dung gia kia hoàn toàn không ngờ được biến cố này sẽ xảy ra, bị bàn tay cổ thi kia nắm lấy, thần thông cả người đều không thể dùng ra, trơ mắt nhìn chính mình bị cổ thi ăn sạch.

"Thái tử, ngài…" Một lão già Mộ Dung gia khác kinh hãi thất sắc, run giọng nói.

Thái tử Sơ mắt ưng lang cố, nhìn chằm chằm ông ta, cười lạnh nói: "Thà phụ lòng người trong thiên hạ, không để người thiên hạ phụ cô! Nếu cô đã hại một gã cao thủ Mộ Dung gia các ngươi, như vậy ngươi nhất định có lòng oán hận."

"Thái tử, lão nô tuyệt đối không dám…"

Tên lão giả Mộ Dung gia kia vừa mới mở miệng cầu xin tha thứ, Thái tử Sơ cười ha ha, nắm lấy cổ lão, ngạo nghễ nói: "Lòng người khó dò, cho dù có một chút cơ hội phản loạn, cô đều khó có thể ngủ yên. Mộ Dung Học, xin lỗi nhé!"

Răng rắc!

Hắn vặn đầu lão già kia, ba một tiếng làm đầu và thân thể lão già kia đều vỡ nát, lập tức bắt lấy nguyên thần, phong ấn lại, gào thét phóng đi phía trước.

Mà vào lúc này, bên trong cơ thể cổ thi, Diệp Húc thật cẩn thận đứng dậy, mũi chợt ngửi được những mùi tanh tưởi truyền đến, vội vàng ngưng thở. Hắn khẽ động tâm niệm, một vầng mặt trời giống như nguyên thai hiện ra sau lưng, chiếu bốn phía sáng như ban ngày.

"Chúng ta chưa chết sao?" Tống Cao Đức vừa mừng vừa sợ, vội vàng xoay người bò dậy.

Đám người Hiên Viên Quang Khoa Phụ Man cũng vội vàng đứng lên. Hiên Viên Quang thấy muội muội không sao, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng kéo Hiên Viên Như Nguyệt lại đó bảo vệ ở sau người.

Mọi người đánh giá bốn phía, chỉ thấy trước mặt bọn họ là một thông đạo tối mịt, sâu không thấy đáy, bên trong truyền đến từng trận âm phong, có tiếng gào thét.

"Thông đạo này hẳn là yết hầu của cổ thi, xem ra chúng ta đang ở trong cổ họng của nó, không bị răng của nó cắn trúng, thật sự may mắn." Khoa Phụ Sơn ồm ồm nói.

Khoa Phụ Man giơ Phù Tang trượng lên, ra sức gõ yết hầu của cổ thi, chỉ thấy ánh lửa văng khắp nơi, cổ thi không bị tổn hại gì, ngược lại chấn cho cánh tay hắn rung lên, không khỏi lo lắng nói: "Cái cổ thi này được long khí nuôi dưỡng không biết bao nhiêu vạn năm, da thô thịt dày, dựa vào Phù Tang trượng của ta không thể đánh vỡ thân thể nó, chúng ta phải làm sao thì mới có thể đi ra ngoài?"

Diệp Húc đi dọc theo thông đạo lên phía trước, trầm giọng nói: "Kim tinh thần quang của ta có thể phá vỡ thân thể nó, nhưng tiêu hao quá lớn. Mà cho dù có thể phá vỡ thân thể nó thì có thể làm gì được? Rời khỏi cái quan tài này chẳng phải sẽ phải đối mặt với nhiều xác ướp khác vây công sao? Cho nên chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn, tìm một con đường vẹn toàn."

Mọi người đều đuổi theo hắn, chỉ thấy không ngờ trong yết hầu cổ thi này mọc không ít cỏ cây, trong hoàn cảnh ác liệt như vậy mà vẫn sinh trưởng khỏe mạnh.

Bọn đi được một lát, cuối cùng cũng đi đến cuối thông đạo, chỉ thấy cuối thông đạo mọc lên một đóa hoa tươi rất xinh đẹp, tản ra nồng đậm hương khí, làm cho người ta hoàn toàn không dự đoán được.

Đóa hoa này to chừng một cái chậu gỗ, nhiều màu sắc sặc sỡ, vừa nhìn thấy liền biết là độc thảo sinh trưởng ở nơi dày đặc thi độc.

"Thi Dụ Ma Hoa!"

Khoa Phụ Minh Nguyệt vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy đến, cẩn thận hái xuống, mặt mày hớn hở nói: "Không ngờ là một gốc Thi Dụ Ma Hoa đã sống mấy vạn năm, dược lực cực kỳ mạnh mẽ. Lần này ta có thể phối xứng mấy thứ thuốc tốt rồi, linh lực tuyệt đối vô cùng thừa thãi, cực kỳ bổ dưỡng!"

Diệp Húc không khỏi lắc đầu, bọn họ tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng đi đến một hồ nước. Nơi đây hẳn là dạ dày của cổ thi, nhưng khối xác ướp này hàng năm không ăn uống gì, dạ dày nó hấp thu dư thừa long khí, ngưng tụ thành một hồ nước trong đó. Trên mặt nước những con kim long nho nhỏ bơi qua bơi lại, ước chừng có một trăm con, mỗi con đều tương đương với vu sĩ Nguyên Thai kỳ.

Những con tiểu kim long đó thấy mọi người cũng không hoảng sợ, lại còn gào thét đánh tới, giương nanh múa vuốt, định ăn hết tất cả bọn họ.

"Muốn chết!"

Diệp Húc khẽ động tâm niệm, cửu đỉnh bay ra, trấn áp trên không, thu những con tiểu kim long đó vào trong đỉnh luyện hóa, nâng cao uy năng của đỉnh.

"Diệp Thiếu Bảo, ngươi quá độc ác rồi!"

Lúc này, bên trong cơ thể cổ thi đột nhiên truyền đến một giọng nói, cười ha ha nói: "Không ngờ những vật nhỏ đó cũng không buông tha."

Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Khổng Chiêu Yêu Thánh nhanh nhẹn mà đến, đứng ở một chỗ khác xa xa bên hồ nước.