Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 392: Quan tài bay trong Hoàng lăng

Tình hình này, ngay cả Diệp Húc cũng thấy sởn gai ốc, đám người Khoa Phụ Man Khoa Phụ Mão đều sắc mặt kịch biến. Thực lực của Thái tử Sơ tuyệt đối là cường giả đứng đầu đám trẻ tuổi, cao thủ nổi tiếng. Hắn ta tu luyện Đô Thiên Thần Sát, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, tuyệt đối là cường giả cấp bậc như Vinh Lâm, không ngờ một quyền toàn lực của hắn ta lại không thể làm cái móng vuốt kia bị thương chút nào, vẫn để nó bắt đi một người nữa.

Sau một lúc lâu, đầu của Triệu La Hưu từ bên trong long khí bị ném xuống, thân thể đã bị gặm sạch sẽ.

Triệu La Hưu chính là Đại vu Tam Thần cảnh Hóa Thần kỳ, thế hệ trước của Hoàng Tuyền Ma Tông, không ngờ ngay cả một chút pháng cũng không có, đã bị quái vật nấp trong long khí ăn sạch, chỉ còn thừa lại cái đầu, chết vô cùng thê thảm!

"May là vóc dáng ta nhỏ…"

Tống Cao Đức thấy thế, rùng mình một cái, nhỏ giọng nói thầm: "Con quái vật kia muốn ăn cũng sẽ ăn kẻ cao to trước…"

Vài tên Khoa Phụ nghe thấy thế, lòng lo ngay ngáy, ở trong đám người nơi đây, chỉ có Khoa Phụ tộc bọn họ cao nhất, nếu đúng theo lời Tống Cao Đức nói, lần sau chỉ sợ cũng là Khoa Phụ tộc gặp họa.

Đám người Khoa Phụ Man Khoa Phụ Mão đều rút Phù Tang trượng ra, cẩn thận nhìn lên trời cao, chỉ thấy long khí vù một tiếng bay qua đỉnh đầu bọn họ, không thấy rõ rốt cuộc bên trong có thứ gì.

"Quái vật trong long khí thật sự sẽ ăn người cao to trước sao?" Khoa Phụ Mão rùng mình một cái, nói.

Đại vu y Khoa Phụ Minh Nguyệt cao hứng phấn khởi cười nói: "Để nó ăn chúng ta, không bằng chúng ta bắt nó đến ăn trước!"

Đám người Khoa Phụ Man Khoa Phụ Mão nghe vậy, giơ ngón cái lên, cười nói: "Hay! Ta đã sớm đói bụng, hiện giờ cho ta một con rồng ta cũng có thể nuốt trôi!"

Diệp Húc không biết nên nói gì, tuy thực lực người Khoa Phụ tộc đều cực kỳ hùng mạnh, tuy nhiên quái vật trong long khí ngay cả Thái tử Sơ đều không ứng phó được, chỉ sợ những Khoa Phụ này gặp cái móng vuốt kia cũng chỉ có thể đưa đồ ăn cho đối phương mà thôi.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài Thương hoàng cổ mộ, mấy ngàn tên thi binh cấm quân Đại Thương đang bao vây nơi nầy, mấy ngàn Đại vu Tam Thần cảnh Tam Tương cảnh, khí thế tuôn trào, hơn nữa có thêm một gã quái vật bất tử Tam Bất Diệt cảnh, hiện giờ có thể nói là bọn họ trước có sói sau có hổ, tiến thoái lưỡng nan.

Rời khỏi Thương hoàng cổ mộ, sẽ phải giao thủ với đám thi binh cấm quân Đại Thương kia, chết vô cùng thảm, mà tiếp tục ở lại bên cạnh cổ mộ, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành thức ăn trong bụng con quái vật không biết tên kia.

"Muội muội ta trời sinh liền có một đôi thần nhãn, có thể trên nhìn đến cửu tiêu thiên ngoại, dưới có thể thấy rõ u minh, nếu muội muội ta ở đây, chắc chắn có thể nhìn ra bên trong long khí đến tột cùng là con quái vật gì." Hiên Viên Quang thở dài nói.

Diệp Húc khẽ động, cười nói: "Lệnh muội còn có bản sự này sao?"

Hiên Viên Quang cười khổ nói: "Khi muội muội sinh ra, đôi mắt con bé thủy chung không mở ra, mãi cho đến năm ba tuổi hai mắt vẫn nhắm, không hề mở ra. Cha ta vốn tưởng rằng con bé trời sinh liền mù, có một ngày ta rất tò mò, vén mi mắt con bé ra…"

Hiên Viên Quang khi đó cực kỳ bướng bỉnh, vén mi mắt Hiên Viên Như Nguyệt ra, lập tức hai luồng thần quang từ trong mắt Hiên Viên Như Nguyệt bắn ra, hai dòng thần quang này xùy một tiếng liền bắn ra khỏi cấm bảo Chỉ Nam Xa, dài đến hơn mười dặm, xuyên qua cấm bảo Bảo Hồn Giới trong Hiên Viên kiếm, bắn đến cửu tiêu thiên ngoại, ngay cả những ngôi sao ngoài thiên ngoại đều nhìn thấy rõ ràng!

Hai dòng thần quang này hơi hơi di động, chỉ thấy mặt đất như là ngọc lưu ly vậy, mấy vạn dặm dưới lòng đất đều có thể nhìn thấu!

Loại dị tượng này kéo dài mấy tức, kinh động tất cả cao tầng Hiên Viên gia, thậm chí cả lão cổ đồng đều bị chấn động, tới hết cả.

Chỉ thấy hai dòng thần quang kia dần dần tối xuống, cuối cùng biến mất. Một vị lão cổ đồng xem xét tình hình Hiên Viên Như Nguyệt, thở dài nói, hai mắt Hiên Viên Như Nguyệt chính là thần nhãn trời sinh, có thể nhìn thấu thiên địa, đáng tiếc là uy lực của đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn hình thành. Nếu cô ta tự mình mở mắt, khi đó hai mắt cô ta sẽ là đôi mắt sáng ngời thấu triệt nhất, có uy năng vô tận.

Nhưng Hiên Viên Như Nguyệt bị Hiên Viên Quang vén mi mắt ra, làm cho uy năng của thần nhãn giảm xuống, không có tiến hóa hoàn toàn, chỉ e cả đời này đều không thể trở thành thần nhãn toàn thịnh được.

Bởi vậy Hiên Viên Quang vẫn luôn áy náy với muội muội, cảm thấy thua thiệt cô ta không ít, chuyện gì cũng chiều theo nàng ta, dù Hiên Viên Như Nguyệt làm ra trò đùa dai ác đến đâu, hắn cũng không để trong lòng.

"Nếu muội muội ở đây, thần nhãn của con bé chắc chắn có thể nhìn thấu long khí, khiến bất cứ quái vật nào cũng không thể che giấu."

Hiên Viên Quang thở dài nói: "Đáng tiếc, con bé lại không ở nơi đây…"

Diệp Húc cười ha ha nói: "Hiên Viên huynh, ta từng tu qua một môn vu pháp, tên là Cửu Thiên Thập Địa Phích Lịch Lôi Quang Thông Thiên Triệt Địa Triệu Hoán Đại Pháp, có thể triệu tập đến người mình muốn triệu tập, hiện giờ ta liền triệu tập muội muội ngươi lại đây!"

Hiên Viên Quang thất thanh cười nói: "Ngươi đừng có hù ta, làm sao có loại vu pháp kỳ lạ này…"

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên trợn trừng mắt lên, há hốc miệng, dường như có thể nhét vào được mười quả trứng vịt. Chỉ thấy Hiên Viên Như Nguyệt đột nhiên đầy sức sống đứng trước mặt hắn, hết nhìn đông lại nhìn tây, dường như vô cùng tò mò.

"Không ngờ thực sự có loại vu pháp kỳ lạ này!"

Hiên Viên Quang cảm thấy đầu hơi váng mắt hơi hoa, vội vàng bắt lấy tay Diệp Húc, hấp tấp nói: "Diệp huynh, môn vu pháp này ngươi nhất định phải dạy cho ta, ta đi triệu tập cha ta lại đây… Môn vu pháp này quả thật quá biến thái!"

Diệp Húc không biết nói gì, cười nói: "Loại vu pháp này chỉ có thể triệu tập được người có tu yếu hơn mình…"

Hiên Viên Quang thở dài một tiếng, Tống Cao Đức liên tục trợn trắng mắt, thầm nghĩ: "Đồ ngốc, bị Thiếu Bảo bán cũng không biết…"

"Thiếu Bảo ca ca, đại hội trừ ma đã bắt đầu rồi sao?" Hiên Viên Như Nguyệt cực kỳ hào hứng, nhìn khắp nơi, cười nói.

Hai mắt cô ta đột nhiên nhìn lên long khí đang bao phủ trên đám núi, thất thanh nói: "Một cái quan tài thật lớn, cái tên ngồi xuống đứng lên trong quan tài kia toàn thân đều mọc lông kìa!"

Cô ta chỉ vào một người bên cạnh Thái tử Sơ, cười khanh khách nói: "Oa, tên kia sắp xong rồi!"

Oành!

Cái móng vuốt đầy lông mượt mà lại từ trên trời giáng xuống, chộp tới người mà cô ta vừa nói.

"Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát, đại trận diệt sát!"

Thái tử Sơ vừa sợ vừa giận, tức giận rít gào, phía sau đột nhiên hiện ra mười hai nguyên thần, tạo thành một trận thế, lập tức thực lực của hắn tăng lên vô hạn, bao vây bàn tay đầy lông kia.

Loại trận thế này vô cùng ảo diệu, tăng thực lực của Thái tử Sơ lên cực hạn, bên trong trận thế như hỗn độn. Đầu tóc Thái tử Sơ bay lên, giống như một ma thần, một quyền đánh ra, đánh lên trên bàn tay to của con lông mượt kia, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy giòn vang lên, bàn tay kia bị đánh nổ tung, mấy cái ngón tay rơi xuống mặt đất!

Bên trong long khí truyền đến tiếng rống trầm thấp, chỉ thấy bàn tay tàn tạ kia lui thẳng về trong long khí, biến mất không thấy.

Thái tử Sơ hừ lạnh một cái, phất tay áo nói: "Một cái thi thể mà thôi, lại dám giả thần giả quỷ trước mặt cô! Chúng ta đi!"

Hắn nhấc chân bước đến chỗ sâu trong Thương hoàng cổ mộ trước, những lão giả do chín con chân long hóa thành và hai lão già Mộ Dung gia cùng với sáu mươi bảy tên vu sĩ may mắn sống sót vội vàng đuổi theo.

Một đầu ngón tay của cái bàn tay đầy lông đó rơi bên cạnh Khoa Phụ Mão, Khoa Phụ Mão khoa chân múa tay một lúc, hoảng sợ phát hiện, cái đầu ngón tay này không ngờ còn cao hơn hắn rất nhiều, bên trên mọc đầy lông dài trắng, móng tay ước chừng dài mười thước, xanh mượt, sắc nhọn, tràn ngập mùi hôi của thi độc gay mũi.

"Đây là ngón tay của thứ gì vậy, không ngờ còn lớn hơn Khoa Phụ tộc chúng ta không biết bao nhiêu."

Khoa Phụ Man hoảng sợ nói: "Chẳng lẽ là người khổng lồ thượng cổ?"

"Trong long khí lại là quan tài bay! Kẻ nào sẽ chôn chính quan tài của mình bên trong long khí, bảo tồn thi thể muôn đời không đổi?" Diệp Húc không khỏi nhíu mày, nghi hoặc nói.

Khoa Phụ Minh Nguyệt chớp chớp đôi mắt to của mình, thu hồi mấy ngón tay này, cười nói: "Hẳn là cao thủ bảo vệ hoàng lăn, được long khí nuôi dưỡng, thi thể càng thêm cao to. Thi độc trong thi thể đã tích lại không biết bao nhiêu vạn năm, có thể coi là dược, một loại linh dược khá thượng thừa."

Đám người Diệp Húc nhíu mày, dùng thi độc vào dược, còn ai dám ăn loại linh dược này?

"Bên trong long khí không chỉ có một cái quan tài bay đâu, lại có thật nhiều cái bay tới kìa! Có chừng một trăm cái, thật nhiều tên to đùng ngồi trong quan tài kìa!"

Hiên Viên Như Nguyệt cười nói: "A, không ngờ có một cái bay đến chỗ chúng ta này!"

Sắc mặt mọi người u ám, bọn họ không có thần nhãn như Hiên Viên Như Nguyệt, không thể nhìn đến tình hình bên trong long khí, nhưng cảnh mấy trăm cái quan tài lớn lơ lửng bên trong long khì thì bọn họ vẫn có thể tưởng tượng được trong đầu.

Những quan tài đó chôn cất những người khổng lồ có hình thể vô cùng lớn, là những xác ướp cổ đã không biết bao nhiêu vạn năm, được long khí hoàng lăng nuôi dưỡng, hành hạ Đại vu cho đến chết như đồ chơi, nghĩ dến cảnh thứ đầy lông lá từ trong quan tài ngồi dậy liền làm cho lòng người kinh sợ.

Hiên Viên Quang sắc mặt như đất, vội vàng kéo lấy vạt áo Diệp Húc, kêu lên: "Diệp huynh, mau dùng cái Phích Lịch Lôi Quang Đại Pháp gì gì đó của ngươi đưa muội muội ta về nhà đi, tuyệt đối không thể để con bé ở đây mạo hiểm được! Nếu không cha ta biết chắc chắn sẽ lột da ta mất!"

Diệp Húc áy náy nói: "Hiên Viên huynh, triệu tập đại pháp của ta chỉ có thể đưa người tới, không thể đưa về."

Hắn trầm giọng nói: "Như Nguyệt, muội chú ý không trung, nếu có cổ thi hạ xuống thì nhắc chúng ta tránh né. Chúng ta đi mau, mau rời khỏi nơi này!"

Mọi người lo sợ bất an trong lòng, vội vàng đi theo hắn đi đến phía trước. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Rầm!

Trên không trung một bàn tay to đột nhiên hạ xuống, chộp tới Khoa Phụ Mão. Nhưng Khoa Phụ Mão sớm đã được Hiên Viên Như Nguyệt chỉ cho, hữu kinh vô hiểm tránh được, chỉ thấy bàn tay kia bắt phải không khí, bóp nổ không khí, phát ra tiếng nổ mênh mông, lúc này mới lui về bên trong long khí.

Mà đám người Thái tử Sơ thì không được may mắn như thế, lại có mấy người bị quan tài bên trong long khí thò tay ra bắt đi, bị đám cổ thi này nhét vào miệng gặm nuốt, ăn chỉ còn thừa lại cái đầu.

Mặc dù là Đại vu mạnh như Thái tử Sơ cũng không thể chống lại nhiều bàn tay như thế được, chỉ có thể bảo vệ chính mình.

Bọn họ còn chưa tiến vào bên trong Thương hoàng cổ mộ, mới chỉ hành tẩu trong núi lớn bên ngoài hoàng lăng thôi mà đã liên tục gặp phải sát cơ.

Quan tài bay bên trong long khí càng ngày càng nhiều, không ngừng có bàn tay đầy lông từ trong không trung đột nhiên bắt xuống. Mặc dù có Hiên Viên Như Nguyệt chỉ điểm, đám người Diệp Húc cũng chật vật tránh né, thậm chí có mấy lần Hiên Viên Như Nguyệt không kịp nhắc nhở, vài tên Khoa Phụ suýt nữa bị những cái móng vuốt cực lớn đó chụp đi.