Vốn nhút nhát, cuối cùng Hướng Nguyên Khê vẫn không tới lớp tìm người.
Buổi tối, khi nói chuyện phiếm với Diệp Tri Hoà thì cậu chàng mới phát hiện ra một loạt chuyện đã xảy ra lúc trưa. Hướng Nguyên Khê kích động hét lớn: ”Mới có một buổi trưa thôi mà, thế quái nào lại tiến triển nhanh vậy!!!”.
Sau đó, cậu ta vừa căm giận vừa gõ bàn phím: [Tôi đã cảm thấy cậu ta có gì đó sai sai từ trước rồi, may mà cậu ta thức thời theo đuổi ông đấy. Còn ông nữa, không thể cái gì cũng ỷ lại vào cậu ta được đâu.].
Diệp Tri Hoà: [Tôi cũng muốn thân thiết với cậu ấy mà.].
Hướng Nguyên Khê: [.].
Hướng Nguyên Khê: [Đúng là kích thích thiệt chớ. Tôi biết rồi, hai người các ông rõ là thích nhau, khăng khít ngọt ngào… Nhưng mà tôi với ông là tình nghĩa bạn bè gắn bó mười mấy năm rồi, ông không được thấy sắc quên bạn đâu đó.]. Đính kèm là một icon khóc lóc thảm thiết.
Diệp Tri Hoà biết cậu ta có thói quen nói hươu nói vượn, bèn mặc kệ cậu ta, đến khi xác định là cậu ta không nảy sinh ra thêm mấy ý nghĩ kì quái gì nữa, mới hỏi: “Thứ hai ông sẽ đi gặp Diêu Vân Chu à?”.
Trong nháy mắt, đề tài xoay chuyển về phía Hướng Nguyên Khê, phía bên kia màn hình liên tục hiển thị trạng thái “đang nhập tin nhắn” nhưng cứ nhiều lần như vậy rồi dừng lại giữa chừng, lặp đi lặp lại.
Hướng Nguyên Khê trả lời: [Tôi không biết nữa.].
Diệp Tri Hoà lại hỏi: [Chuyện sáng nay là sao vậy?].
Hướng Nguyên Khê: [Tôi cũng không rõ nữa, tôi vừa mới quay đầu lại thì đã thấy cậu ấy đang đứng ở cửa lớp rồi, còn chưa kịp nói gì thì cậu ấy quay người đi mất tiêu, tôi ở phía sau gọi cậu ấy mà cậu ấy cũng không thèm quay đầu lại.]
Diệp Tri Hoà: [Chắc không nghe thấy tiếng ông gọi.]
Hướng Nguyên Khê: [Thế sao tự nhiên lại quay đầu đi?].
Diệp Tri Hoà: [Lúc ông phát hiện ra nó thì ông đang làm gì?].
Hướng Nguyên Khê: [Thu bài tập.].
Diệp Tri Hoà: [? Bộ ông là lớp trưởng à?].
Hướng Nguyên Khê: [Chấm hỏi là có ý gì! Ông đang khinh bỉ tôi đó hả!].
Hướng Nguyên Khê lại nói: [Không phải, tôi thu giùm bạn, thu xong mới bỏ lên bàn cho người ta thì quay đầu đã thấy Diêu Vân Chu.].
Diệp Tri Hoà vội vàng chụp màn hình lại gửi cho Diêu Vân Chu.
Cái này chắc không phải là phản bội bạn bè đâu nhỉ, cậu làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho hai người họ thôi mà, tốt nhất là đảm bảo hai người phải nắm chắc được đoạn tơ hồng này trong tay mới được. Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề là nói thẳng ra hết, ngặt nỗi cả hai cái đứa này đều không phải là loại người có chuyện gì thì nói ra. Hướng Nguyên Khê thì còn có thể, chứ Diêu Vân Chu thì thôi đi, cậu ta chẳng khác gì hũ nút, thích cũng không dám nói, sợ hãi càng chẳng dám giãi bày, cứ thấp tha thấp thỏm xoay vòng vòng ở điểm xuất phát. Những lúc như thế này thì phải có người thúc đẩy bọn họ một chút mới được.
Bên kia, Diêu Vân Chu ngay lập tức trả lời: [Mai tôi đi tìm cậu ấy.].
Diệp Tri Hoà vừa xoay ghế ngồi vừa tủm tỉm cười, nhắn cho Hướng Nguyên Khê: [Tôi cũng không rõ nữa, ông tự hỏi nó đi, nhất định nó sẽ giải thích cho ông.].
Ngoài huyền quan có tiếng mở cửa, Diệp Tri Hoà ngưng xoay ghế, nhìn đồng hồ, vừa đúng 8 giờ.
“Về rồi à?”. Diệp Thư đổi dép đi trong nhà xong thì đứng trước cửa phòng cậu hỏi.
“Dạ”.
“Hôm nay con về sớm vậy”.
“Thứ bảy học bù nên không cần tự học buổi tối nữa”.
“Sao không bật đèn lên?”. Diệp Thư hỏi.
Diệp Tri Hoà đứng dậy bật đèn, trong nháy mắt cả ngồi nhà sáng bừng lên, Diệp Thư đứng trước cửa phòng nhìn thấy cậu, hỏi: “Có chuyện gì mà con vui vậy?”.
Mình biểu hiện rõ ràng vậy luôn á, Diệp Tri Hoà cố ý đè khoé miệng cho bằng xuống: “Dạ không có gì”.
Diệp Thư gật gật đầu, “Ăn cơm chưa?”.
“Con ăn rồi”. Diệp Tri Hoà chống tay lên tủ, hỏi lại: “Ba chưa ăn à?”.
“Chưa ăn, nhà còn cơm không?”.
“Chỉ còn phần thừa lại thôi à”.
“Vậy được rồi, ba ăn mấy miếng là được”. Diệp Thư hỏi, ”Ngày mai còn phải đi học không?”.
Diệp Tri Hoà lắc đầu, ”Ngày mai là chủ nhật”.
“Muốn đi chơi à?”.
Diệp Tri Hoà lắc đầu, được một nửa thì ngừng lại, ngẩng đầu nói: ”Con cũng không biết nữa”.
“Có đi chơi thì về sớm một chút, trời dạo này lạnh lắm…”. Diệp Thư nói được một nửa thì ngừng, gật gật đầu: “Được rồi, bài tập đâu, còn chưa làm phải không, con tự sắp xếp thời gian sao cho hợp lí là được”.
Diệp Thư về phòng thay quần áo, Diệp Tri Hoà đứng bất động trong phòng, một lúc lâu sau mới ngồi lại lên giường.
Thật ra thì cậu biết rõ là không phải mỗi Diệp Thư thiếu quan tâm cậu, mà là chính cậu cũng không thể thẳng thắn tâm sự với nỗi lòng mình với Diệp Thư. Hai người không nói chuyện nhiều là bởi vì hai người vốn không muốn chia sẻ quá nhiều về mình cho đối phương.
Chủ nhật, mới sáng sớm Hướng Nguyên Khê đã nhận được tin nhắn, nội dung cực kì ngắn gọn: [Dậy rồi thì ra ngoài nói chuyện.].
Cậu chàng ngủ đến mơ mơ màng màng, nhìn chằm chằm tên người gửi một hồi lâu, mãi tới khi điện thoại reo mới tỉnh táo trở lại.
Hướng Nguyên Khê nhận điện thoại, bên kia nói: ”Tỉnh rồi à?”.
Hướng Nguyên Khê đang muốn thở dài thì nghe được giọng nói quen thuộc, bèn đáp: “Không tỉnh thì sao nghe điện thoại được”.
Từ khi phân hoá thành Omega, phiền não của cậu chàng trở nên càng ngày càng nhiều. Trước khi phân hoá thì cứ ảo tưởng về việc phân hoá, nhưng mà đến khi thực sự phân hoá thành giới tính thứ hai rồi thì điều đầu tiên cậu chàng cảm được là cách mọi người xung quanh đối xử với mình có gì đó rất khó tả. Trước kia bạn bè đùa giỡn hay trêu ghẹo nhau là chuyện rất bình thường, nhưng giờ lại khác, mỗi khi đùa giỡn bọn họ sẽ nói rằng: “Vừa vừa phai phải thôi, Hướng Nguyên Khê là Omega đó”.
Hướng Nguyên Khê cảm thấy đây là một chuyện vừa xấu hổ, vừa chẳng có ý nghĩa gì cả, làm cho cậu chàng chẳng còn hứng mà vui đùa nữa. Hơn nữa, thực tế là chính bản thân cậu chàng còn chưa định nói gì. Người khác nhìn cậu với nhiều loại ánh mắt khác nhau, người thích cậu chàng cũng nhiều hơn, nhưng loại thích này chẳng đáng tin tẹo nào, thật giả lẫn lộn, ai cũng mang theo suy nghĩ riêng.
Cậu chàng muốn hỏi Diêu Vân Chu xem có phải là lúc y phân hoá thì cũng giống mình hay không, bị một đống ánh mắt tò mò vây quanh, rồi đột nhiên bị ”thích” vô cớ nữa. Nhưng có lẽ đối với Diêu Vân Chu thì lại là chuyện bình thường, việc này đã trở thành thói quen rồi – từ khi còn học cấp hai đã có người thích y, chỉ là lúc đó ai cũng xấu hổ không dám nói ra thôi.
Pheromone của Hướng Khuyên Khê là hương hoa mùa xuân. Nếu bắt buộc phải ví von, thì là cái kiểu mà một người vốn dĩ chả bao giờ thèm ngắm hoa bỗng nhiên phát hiện ra hoa lại là kho báu vô giá nên tò mò vây quanh để quan sát, để đánh giá vậy.
Hướng Nguyên Khê vì thế mà nôn nóng không thôi, khiến pheromone trở nên rất bất ổn, hơn nữa, miếng dán ức chế pheromone ở cổ toàn là mùi thuốc khử trùng, làm cho cậu chàng còn cảm thấy mình như đang bị bệnh nên mới phải dùng thứ ấy… Tóm lại là, cực kì khó chịu.
Cậu chàng đổi quần áo xong thì đi xuống lầu, vừa ra khỏi cửa đã lạnh run cả người, phải băng qua đường mới nhìn thấy Diêu Vân Chu.
Hướng Nguyên Khê đi được một đoạn thì dừng lại, hỏi: “Sao cậu không gõ cửa luôn đi? Có phải là lần đầu đến đâu mà”.
Diêu Vân Chu nói: ”Cậu phân hoá rồi”.
“À ừm, tôi biết rồi, giữa Alpha và Omega có sự khác biệt”. Thật ra, Hướng Nguyên Khê là người không muốn nghe câu này nhất, sau khi phân hoá thân phận không còn giống nhau thì phải đối xử với nhau một cách cẩn thận hơn, dè dặt hơn. Bỗng nhiên cậu chàng sợ tới ngày mình phải công bố thân phận với Diêu Vân Chu, vì nói không chừng người sẽ cho rằng mình coi trọng người ta là vì cái danh Alpha mất. Sốt ruột chết mất thôi.
Diêu Vân Chu bước qua, cũng không quay đầu lại, phảng phất trong không khí là mùi tuyết buổi sớm, lẫn vào đó là cả mùi pheromone của bọn họ nữa.
Hướng Nguyên Khê theo bản năng ấn ấn miếng dán ức chế sau cổ, mở lời: ”Hôm qua cậu tới tìm tôi à”.
“Đúng vậy”.
“Vậy sao lại đi luôn?”. Cậu chàng dựa theo cách Diệp Tri Hoà chỉ cho mình mà hỏi. Hai người đều còn nhỏ, tuy trông thì có vẻ Hướng Nguyên Khê là người hướng ngoại, cởi mở hơn, nhưng thực ra Diệp Tri Hoà mới là người có dũng khí hơn.
Hướng Nguyên Khê nhớ rõ rất lâu về trước, lần đầu tiên cậu chàng nhìn thấy Diệp Tri Hoà là ở nhà trẻ. Lúc đó Diệp Tri Hoà đang ngồi một mình trên cầu trượt, đầu gối bị rách da, rươm rướm máu, đã vậy vết thương còn bị dính cát và sỏi vụn. Cô giáo ngồi bên cạnh an ủi, nói: “Chờ một xíu nữa là papa của con tới rồi”.
Bỗng nhiên cậu bé ngẩng đầu lên, hỏi: “Vậy cô có nói với papa là con không có khóc không cô?”.
Ngay giây phút đó, lòng Hướng Nguyên Khê đã trào dâng cảm giác sùng bái khó tả, cậu chàng hạ quyết tâm phải kết bạn với dũng sĩ nhỏ này cho bằng được. Nhưng mà Diệp Tri Hoà lại rất ít khi tới nhà trẻ, mỗi lần cậu đi học là Hướng Nguyên Khê sẽ tranh thủ xuất hiện trước mặt cậu, vừa thấp thỏm vừa tràn ngập sức sống mà vươn tay, nói: “Cậu tên gì vậy, mới đi học hở? Chúng ta có thể làm bạn hông, tớ là Hướng Nguyên Khê”.
Cậu chàng sợ thời gian qua lâu rồi Diệp Tri Hoà sẽ quên mất mình, nên quyết định đánh đòn phủ đầu!
Trong mắt cậu chàng, Diệp Tri Hoà là một người cực kì dũng cảm, đặc biệt là trong chuyện tình cảm thì càng có nhiều dũng khí hơn, còn mình thì lúc nào cũng sợ đông sợ tây…
Nghĩ đến đây Hướng Nguyên Khê bỗng nhiên không muốn Diêu Vân Chu trả lời nữa, cũng chẳng quan tâm vì sao Diêu Vân Chu vừa nhìn thấy cậu chàng đã bỏ đi, giờ cậu chàng chỉ muốn thổ lộ tình cảm trong lòng mình thôi. Nếu Diêu Vân Chu từ chối… Vậy thì tính sau đi, tới lúc đó thì cậu chàng theo đuổi lại y cũng được.
“Về nhà tôi đi, bên ngoài trời lạnh quá”. Hướng Nguyên Khê âm thầm siết chặt nắm tay, chính là hôm nay!
“Ba mẹ tôi ra ngoài rồi, trong nhà chỉ có mình tôi thôi”. Hướng Nguyên Khê ngốc nghếch nói: “Có mỗi hai đứa mình mà cậu còn chưa yên tâm à?”.
Diêu Vân Chu yên lặng, sau đó gật đầu.
Đến phòng rồi, Hướng Nguyên Khê vừa định mở miệng, Diêu Vân Chu đã nói: “Không phải cậu hỏi tôi vì sao hôm qua không nói gì mà đi à?”.
“À ừ, cái này không quan trọng lắm đâu…” Cái này không quan trọng, cái tôi định nói mới là quan trọng nè!
Diêu Vân Chu: “Bởi vì tôi ghen”.
Hướng Nguyên Khê: ”…”.
Diêu Vân Chu nói:” Ai cũng có thể tới gần cậu, chỉ có tôi là không”.
Hôm qua thu bài tập xong, Hướng Nguyên Khê lại chạy tới chỗ lớp trưởng giúp, cậu đối xử với ai cũng thoải mái, chỉ có với Diêu Vân Chu là có quy tắc riêng.
Hướng Nguyên Khê há miệng, “Đó là do…”.
“Tôi định cho cậu thêm chút thời gian”. Diêu Vân Chu rũ mắt, hàng mi thật dài, làn da trắng sứ phối hợp với khuôn mặt tinh xảo mà lập thể như bước ra từ trong tranh khiến Hướng Nguyên Khê rung động không thôi: “Tôi định chờ cậu phân hoá xong sẽ nói chuyện rõ ràng, nhưng mà cậu cứ trốn tránh tôi”.
Diêu Vân Chu đè lên miếng dán ức chế sau cổ cậu, hỏi: “Choáng không?”.
Hướng Nguyên Khê: “…”. Ừ thì có.
“Tôi không thể đợi được nữa”. Diêu Vân Chu kề sát, một làn hương rượu thơm nồng nàn tràn đến. Trước kia, Hướng Nguyên Khê chưa bao giờ trải qua cảm giác say khướt như lúc này, có lẽ Diêu Vân Chu đã kiềm lại bớt, “Tôi vẫn luôn nghĩ xác định quan hệ với cậu lúc cậu còn chưa phân hoá hoàn toàn là bắt nạt cậu”.
“Hả?”.
“Bởi vì bản thân Alpha có lực áp chế rất mạnh, tôi sợ cậu phải chịu áp lực nên không nói”. Diêu Vân Chu nghiêng đầu nhìn cậu, “Thế mà cậu lại còn muốn được tôi bắt nạt, đúng không?”.
Hướng Nguyên Khê: "Ờ… Hả?!”.
“Lẽ ra tôi nên xuống tay sớm hơn mới phải”. Diêu Vân Chu nói, rồi hôn lên môi cậu chàng.