Máy sưởi trong nhà hun đến mức khô nóng cả người, Diệp Tri Hòa mở nửa cánh cửa sổ ra. Lận Thâm lục tìm thứ gì đó trong ngăn bàn, cuối cùng thấy sách bài tập của mình ở chỗ ngồi bên cạnh, lấy xong lại tự giác ngồi xuống cạnh Diệp Tri Hòa.
Lận Thâm nói: “Cậu ngủ một lúc đi, tớ làm nốt bài tập cho”.
Sao Diệp Tri Hòa có thể không biết xấu hổ mà đi ngủ được, không ngủ nổi, cậu nằm nhoài trên bàn ngắm Lận Thâm một chốc đã bị hắn đẩy đẩy đầu.
Ánh mắt hắn vẫn dừng trên trang giấy, tay chưa buông bút: “Nhìn tớ làm gì?”.
Diệp Tri Hòa lập tức ngồi thẳng dậy: “Thôi tớ cũng làm bài với cậu”>
“Cố thì vẫn được thôi, hôm nay mình được tan sớm mà”. Diệp Tri Hòa bắt đầu lục tìm sách vở. Bình thường ngồi cùng Nghiêm Gia Khang cậu chưa từng cảm nhận được hai người lại gần nhau tới vậy, giơ tay lên là đụng phải tay người kia, ngay cả hơi thở của nhau cũng cảm nhận được. Cậu thích khoảng cách này.
Lận Thâm làm xong bài rất nhanh, quay ra ngó Diệp Tri Hòa. Cậu bị nhìn tới mức hoảng hốt, hồi hộp chẳng khác nào đang có một giáo viên đứng sau lưng nhìn chằm chằm xem mình chọn A hay chọn B vậy.
Lận Thâm cũng nhận ra, cạn cả lời: “Sợ gì, cứ viết đáp án đi, tớ cũng có phán xét cậu đâu mà”.
Diệp Tri Hòa bèn điền một đáp án vào trong ngoặc, rồi cẩn thận liếc Lận Thâm một cái.
“Nhìn tớ làm gì? Đúng rồi đấy, nháp đâu, cậu tính nhẩm à?”.
“Ừa… Hay cậu ngủ một giấc đi”.
“Cậu không ngủ được, sao tớ ngủ nổi?”. Lận Thâm nhấc mắt nhìn cậu. “Sợ tớ đến thế cơ à?”.
Diệp Tri Hòa đáp: “Không mà”.
Lận Thâm lại không tin, chỉ nói: “Tớ không nhìn nữa nhé”.
Diệp Tri Hòa: “Không thật mà”.
“Cậu cứ làm đi”. Lận Thâm nằm nhoài ra bàn, nghiêng đầu nhìn cậu. “Tớ không nhìn đâu”.
Diệp Tri Hòa đành phải viết tiếp, nhưng nháp mãi vẫn thấy không đúng nên muốn nhờ Lận Thâm giúp, cậu ngó sang xem hắn đã ngủ chưa, lại thấy hắn đang ngắm mình.
Mặt đối mặt hai giây, Diệp Tri Hòa chủ động nói: “Không ngủ thì cậu giảng đề cho tớ chút nha?”.
“Sợ tớ cơ mà?”.
“Không sợ”. Diệp Tri Hòa trả lời. “Nhưng cậu nhìn tớ thì sao tớ tập trung làm bài được, tớ chỉ nghĩ về cậu thôi”.
Lận Thâm nghĩ Diệp Tri Hòa đúng là một nhóc hồ ly xảo quyệt, cứ thích làm người khác hiểu lầm. Cậu nở nụ cười vô hại, vừa tránh né vừa gần gũi hắn, giả vờ sợ hãi rồi lại chủ động thò đầu qua, cái gì cũng do hắn nói, cậu thì lại im lặng.
Hắn hỏi: “Cậu nghĩ những gì?”.
Quả nhiên Diệp Tri Hòa không đáp.
Lận Thâm giơ tay túm vành tai cậu, Diệp Tri Hòa không hề phản kháng mà còn nghiêng đầu cọ cọ.
Lận Thâm không nhịn được mà nói: “Sao ngốc thế nhỉ?”.
Lần đầu Diệp Tri Hòa bị đánh giá như vậy, đột nhiên chẳng biết trả lời thế nào cho phải. Cậu muốn nói tớ có ngốc lắm đâu, nhưng so với Lận Thâm thì mình đúng là không thông minh thật, bèn dứt khoát bỏ qua mà nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, miệng cũng chẳng thèm mở, như một chú hồ ly đang khẽ nũng nịu.
Khoảng cách giữa hai người dần trở nên nguy hiểm, tay chạm tay như gần như xa, suýt thì hôn nhau, Diệp Tri Hòa lại nhớ ra: “Trước khi phân hóa không được…”.
Lận Thâm quyết định lấp kín cái miệng chỉ biết nói lung tung này, không cho hôn thì dùng bàn tay chặn lại: “Biết rồi mà”.
Diệp Tri Hòa chớp mắt, tiếng nói làm ngứa lòng bàn tay hắn. “Cậu đổi ý rồi à?”.
“Không, đúng là không nên làm thế”. Có chuyện này rồi thì nhất định sẽ còn tơ tưởng đến nhiều chuyện khác nữa. Lận Thâm làm gì cũng phải có kế hoạch, Diệp Tri Hòa lại là nhân tố không thể kiểm soát được, từ khi xuất hiện đã phá tan không biết bao nhiêu những quy tắc của hắn. Lận Thâm buông tay, không biết đang nói với Diệp Tri Hòa hay đang tự nói với mình: “Trước khi phân hóa không được hôn môi”.
Diệp Tri Hòa nói: “Không sao đâu, đổi ý cũng được mà”.
Lận Thâm chẳng nghe nổi nữa, nắm cổ tay cậu kéo sang ấn vào lòng mình, hỏi như đang uy hiếp: “Rốt cuộc cậu muốn tớ phải làm sao đây?”.
Diệp Tri Hòa lại còn cười, giọng cười rung rung khiến cần cổ Lận Thâm tê dại.
Cậu học theo Lận Thâm lúc ở hành lang mà ngửi ngửi, chẳng ngửi thấy gì, chỉ có hơi thở ấm áp trên người Lận Thâm: “Mùi bột giặt và dầu gội”.
Lận Thâm thở hắt một hơi, cuối cùng chỉ nói: “Ừm”.
Chắc Diệp Tri Hòa hoàn toàn không hiểu hành động này có ý nghĩa gì. Cậu tiết lộ bí mật mình không cảm nhận được pheromone cho Lận Thâm, nhưng lại quên mất hắn có pheromone, hắn sẽ bị tác động kha khá bởi một số hành động.
Lận Thâm dần buông lỏng tay, Diệp Tri Hòa nhìn mặt mà chẳng đoán được hắn đang nghĩ gì. Một lát sau hắn mới nói: “Không hiểu chỗ nào, tớ giảng cho”.
Thực sự Diệp Tri Hòa rất muốn hỏi xem cậu không cảm nhận được pheromone thì có sao không, có thể tớ sẽ không bao giờ biết được pheromone của cậu có mùi gì, cũng chẳng biết được cảm xúc của ai qua pheromone người đó tỏa ra cả. Việc người khác làm dễ như trở bàn tay mà cậu thì chịu chết, đúng là ngốc nghếch không chịu nổi.
Lận Thâm giảng bài cho cậu, kiên nhẫn giải thích từng bước một, Diệp Tri Hòa thì lại rơi vào vòng tuần hoàn mình thật ngu ngốc, làm xong bài cũng héo rũ cả người. Cậu không thích thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt, dù không vui cũng phải tươi cười. Vậy nên lúc làm bài cậu luôn nghiêm túc nghe và nghiêm túc viết, xong xuôi còn nói cảm ơn với Lận Thâm.
“Cảm ơn cái gì?”. Lận Thâm hỏi.
Diệp Tri Hòa cũng cảm thấy mình quá khách sáo, nên không đáp.
Đây là lần đầu tiên cậu thích một người, lần đầu tiên chia sẻ hũ sữa chua dâu tây thuộc về mình [1], có bao nhiêu việc không thể làm tốt cho được, không biết giải bài tập… Bỗng nhiên cậu hi vọng mình sẽ phân hóa ngay lập tức, thúc giục mình phải mau trưởng thành; như thể một khi đã phân hóa và trưởng thành, những vấn đề này sẽ có đáp án, sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Cậu chẳng nói gì, yên tĩnh kì lạ. Lận Thâm cũng chẳng nói lời nào, xung quanh im ắng, gió lạnh thổi vào qua khung cửa sổ, Diệp Tri Hòa thấy hơi lạnh.
Vấn đề hai người băn khoăn trong lòng hoàn toàn khác nhau, Lận Thâm nhìn sườn mặt cậu, dường như đã quyết định gì đó: “Diệp Tri Hòa”.
Diệp Tri Hòa quay đầu, vừa định lộ ra nụ cười quen thuộc thì Lận Thâm bỗng cúi đầu hôn lên sườn cổ cậu. Làn môi hắn ấm nóng, hơi thở cũng vậy, hành động này mờ ám hơn cả hôn môi – một nụ hôn đặt xuống nơi gần tuyến thể đến vậy, thể hiện sự chiếm hữu thầm kín mà kiêu căng.
Chỉ tiếc Diệp Tri Hòa lại thiếu nhạy cảm với những hành động thế này, rõ là Lận Thâm biết vậy, rồi lại hỏi: “Không thích à?”.
Hắn biết Diệp Tri Hòa không hiểu, hắn chỉ bắt nạt cậu bởi cậu không hiểu được.
Quả nhiên Diệp Tri Hòa hỏi: “Không thể trực tiếp hôn nên cậu chơi kiểu gián tiếp hở?”.
Đây hoàn toàn là đang đánh tráo khái niệm. Việc ấy chẳng kém hôn môi chút nào, thậm chí còn quá đáng hơn; đôi môi thì dán vào chỗ nào tùy thích, trán, mũi, mặt đều mang ý vô cùng thân mật.
“Tớ làm thế được không?”.
“Được”. Lận Thâm nhìn cậu, lần đầu tiên trong đời hắn lừa dối người khác, lóng nga lóng ngóng.
Diệp Tri Hòa nghĩ ngợi rồi cầm tay Lận Thâm giơ lên, dịu dàng hôn xuống nơi mạch đập. Tay cậu hơi lạnh, làn môi cũng thế, nhưng lại ẩm mềm như thạch trái cây.
“Như này à?”. Diệp Tri Hòa nói. “Mặt cậu đỏ thế”.
“…Tại ai hả?”.
Buổi chiều Diệp Tri Hòa chẳng buồn ngủ chút nào, hết hai tiết là thấy Hướng Nguyên Khê đứng ở cửa lớp gọi mình.
Theo bản năng Diệp Tri Hòa nhìn về phía Diêu Vân Chu, lại phát hiện ngoại lệ, hôm nay y chẳng ngẩng đầu.
Cậu đi tới, Hướng Nguyên Khê mẫn cảm lùi ra sau một bước, đánh giá bạn thuở nhỏ kĩ càng từ trên xuống dưới.
“Sao vậy?”. Diệp Tri Hòa hỏi.
Hướng Nguyên Khê: “Tôi mới là người muốn hỏi ấy… Làm tôi sợ mà suýt nhảy dựng cả lên, còn tưởng ông có pheromone rồi chứ”.
Diệp Tri Hòa sửng sốt, Hướng Nguyên Khê lại nói: “Trên người ông có mùi của Lận Thâm”.
Trông dáng vẻ Diệp Tri Hòa hoàn toàn chẳng biết gì, Hướng Nguyên Khê lập tức trở nên cảnh giác: “Đừng bảo ông không biết đấy nhé? Mà cũng phải, ông không cảm nhận được… ** má, Lận Thâm sàm sỡ ông phải không!”.
“Không phải đâu, ừm…”. Lận Thâm nhớ đến phản ứng của Nghiêm Gia Khang lúc sáng, và cả những lời Khúc Sướng nói lúc trưa, không biết nên giải thích ra sao. “Rõ lắm à?”.
“Đến gần là ngửi được, hai người…”. Hướng Nguyên Khê nhíu mày. “Có chuyện gì à?”.
Đây không phải chỗ để nói chuyện, Diệp Tri Hòa chỉ có thể đáp: “Tối kể cho”.
Hướng Nguyên Khê trả lời: “Được”.
“Ông tìm tôi có việc gì?”.
“À, ừm, Diêu Vân Chu!”. Giọng Hướng Nguyên Khê cứ to dần, Diệp Tri Hòa vội đẩy cậu chàng ra ngoài.
Cậu hỏi: “Diêu Vân Chu làm sao thế, chẳng phải sáng nay nó đi tìm ông à?”.
“Đúng thế, sáng sớm nay cậu ấy qua lớp tôi, chẳng biết đứng ở cửa bao nhiêu lâu. Lúc tôi nhìn thấy thì cậu ấy chẳng nói gì mà bỏ đi luôn!”. Hướng Nguyên Khê nói thật nhanh, rồi ngẩng đầu. “Nên tôi muốn hỏi xem ông có biết gì không…”.
“Sao lại hỏi tôi? Tôi là người hòa giải hay là trạm trung chuyển cho hai ông?”. Diệp Tri Hòa chẳng mấy khi cứng rắn thế này. “Đừng có cái gì cũng hỏi tôi, nếu muốn biết thật thì tự đi mà hỏi đi”.
Hướng Nguyên Khê trợn mắt, há hốc mồm.
Diệp Tri Hòa lại quay về với gương mặt tươi cười như thường lệ. “Hay không, học Lận Thâm đấy”.
Hướng Nguyên Khê lộ vẻ mặt đau đớn khi cải trắng nhà mình bị trộm mất: “Ông bị dạy hư mất rồi”.
“Diêu Vân Chu ở trong lớp ấy, tự đi mà hỏi đi”.
“Bây giờ sao mà tôi…”.
“Ông làm được mà”. Diệp Tri Hòa nói. “Tôi không giúp ông, ông cũng chỉ có thể đi hỏi thẳng người ta thôi”.
Chú thích:
[1] Hũ sữa chua dâu tây: Diệp Tri Hòa từng ví yêu sớm là sữa chua dâu tây, ở đây có thể hiểu là mối tình đầu.