Đỉnh Cấp Thiếu Niên

Chương 56: Về đồn cảnh sát

Si tâm vỏng tưởng.

Hắn nghĩ mình là ai? Sáng Thế Đế Prồ hơn bác Hồ chắc? Mà cho hắn nhìn thì hắn có dám nhìn không? Mà nhìn xong chắc gì đã nuốt nổi cơm? Quả thực đây là một ý nghĩ quá bá đạo của hắn, quá ghê tởm, dơ bẩn.

Không viết tiếp nữa.

Hắn hận bản thân cha mẹ của hắn, lúc trước cha mẹ hắn cưới nhau có mắt như mù à? Không thể đẻ ra hắn đẹp trai hơn một chút được sao?

Đẹp trai cái em gái ngươi.

Ông bà ta thường nói cha mẹ sinh con trời sinh tính. Áp dụng vào hắn quả thật không sai chút nào. Cha mẹ đẻ ra không cảm ơn một câu thì thôi, lại còn chửi mắng. Hắn và tên ranh thuê người đánh Tuấn Hào đều như nhau cùng thuộc dạng bất hiếu.

Hai mắt hắn đỏ hừng hực nhìn Tuấn Hào, nếu ánh mắt có thể dùng để đồ sát thì cho dù Tuấn Hào có bao nhiêu cái sinh mạng cũng không đủ cho hắn giết. Hắn trừng mắt nhìn Tuấn Hào, cố tỏ ra vẻ vô ý quơ ngón tay tay chỉ trỏ quát lớn.

- Thằng nhóc, là mày đánh người có phải không?

Không trả lời. Thằng nhóc mà hắn chỉ tay vẫn không có chút hành động nào, vẫn mân mê cái vòng eo nhỏ uốn éo kia. Điều này làm hắn càng sôi máu lên. Tức giận, hắn tiến gần lại vỗ bàn một cái quát tiếp.

- Thằng nhóc, vẫn không nghe gì à?

Tuấn Hào lại ngáp vài cái, vẻ mặt rất vô tội.

- Nè nè, không phải à nha anh ảnh cảnh sát. Em là học sinh, vô tội mà, là bọn họ thuê người tới em đó. Em đi " giao lưu văn nghệ " với bọn chúng tí thôi.

Tuấn Hào cố tình thay đổi giọng nói, nghe như giọng một cô gái vừa trải qua mây mưa xuân. Nếu là bình thường, mọi người nhất định sẽ cho Tuấn Hào là một tên BêĐê chính hiệu của nhà nước công nhận cấp bằng tiêu chuẩn cấp cao nhưng trong trường hợp này nó lại khác. Cả lớp, khuôn mặt biểu tình vặn vẹo, méo mó. Muốn cười nhưng mà không được cười, lâm vào trạng thái như bị táo bón nặng. Tên cảnh sát thtấy hiện tượng như vậy da mặt không còn đỏ nữa mà đã chuyển sang thành màu tím.

- Thằng nhóc, vậy có phải mày đã thừa nhận?

- Ơ hay, cái anh sát này, đã bảo là em không đánh người rồi cơ mà. Em chỉ giao lưu văn nghệ một chút mà thôi.

Giọng điệu quá buồn nôn, trong lớp nghe thấy không khỏi khúc khích cười nhưng rất nhỏ. Cận thận không khéo đi uống trà đá, cà phê sữa Free a, ngay cả Mỹ Na bộ dạng lạnh như băng cũng không nhịn được cười hơn nữa lại còn cười rất lớn mất hết hình dạng thục nữ. Khi cảm nhận được mọi ánh mắt dồn về phía mình, Mỹ Na không khỏi đỏ mặt. Đã vậy thì sao, cười thì sao, to tiếng thì sao? Em xinh em đẹp em có quyền. Vấn đề gì không? Chả liên quan.

Tên cảnh sát da mặt liên tục co giật. Đây là một sự đả kích quá lớn đối với hắn. Xảy ra như vậy mà miệng hắn cứng ngoắc không cắn trả được một lời. Khả năng giao tiếp quá kém.

- Tốt, phạm nhân đa thừa nhận, trực tiếp đưa về thẩm vấn.

Nói xong trực tiếp cút thẳng, nếu còn tiếp tục ở lại không sớm cũng muộn hắn sẽ bị mất hết mặt mũi.

- Cũng tốt, được uống trà miễn phí sao lại không đi.

Tất cả mọi người ở đây mà nghe thấy lời này của Tuấn Hào chắc sẽ hỏi xem đầu tiên là có bị điên không. Về đồn không dính đòn đã là may lắm rồi còn tâm tình trà đá. Ảo tưởng à?

Tuấn Hào trực tiếp bị hai người cảnh sát còng tay lại. Buộc đứng lên mà đi.

- Nè đeo cái này khó chịu, có thể tháo ra được không?

Hai người lắc lắc đầu, công việc của họ chỉ có như vậy. Không thể làm trái, như vậy chẳng khác nào mất việc. Thời đại này mất việc là mất cơm ăn. Họ không muốn chết sớm. Tuấn Hào buồn bực.

- Có tháo được hay không?

Hai người nhìn nhau mà khó sử, nhìn sang vị nữ đội trưởng, không có phản ứng, đơn giản là đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần không có bất kì phản ứng gì.

Cách!

Tuấn Hào dùng sức kéo chiếc còng ta làm đôi. Cả lớp trợn mắt há hốc mồm, dù biết Tuấn Hào rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh biến thái tới mức này.

Có quá hay không?

Tuy nhiên chỉ là trò cũ diễn lại.

Lần trước gây sự ở nhà hàng hắn đã phá một lần tất nhiên là có lần thứ hai.

Nữ đội trưởng mở mắt đứng dậy, nhìn Tuấn Hào bằng một ánh mắt rất phức tạp. Lạnh lùng bỏ lại một câu nói đằng sau.

- Tất cả, đi.